Nam Tịch Tuyệt thuê một căn nhà ở gần trường học có hai ngòng ngủ và một phòng khách, mặc dù không tính là quá lớn, nhưng một người ở cũng rất dư dả, tiện nhất là có chỗ để xe.
Mới vừa vào trong nhà anh, An Nhiên đã cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Giữa mùa hè, quần áo cùng giầy của anh đã sớm ướt đẫm mồ hôi, anh khom lưng lấy cho cô một đôi dép nữ ở trong tủ giầy, còn anh thì thay giày da xong liền đi chân không vào phòng khách, vừa đi vừa cởi quần áo.
An Nhiên thay giày, có chút thận trọng đứng nguyên tại chỗ.
Nam Tịch Tuyệt đứng dưới máy điều hòa không khí mát lạnh đem laptop trong tay để vào trên ghế salon, quay đầu lại nhìn cô, cười nói: "Thế nào lại không vào? Trong tủ lạnh có bánh pudding( bánh ngọt) đấy, em vào lấy ăn đi."
Anh đã cởi áo khoác xuống, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, lộ ra cơ ngực màu mật ong rắn chắc. Mặt An Nhiên ửng hồng, cảm thấy trên người càng thêm ngứa ngáy khó chịu, giơ túi thuốc trong tay lên chạy vào nhà vệ sinh, bỏ lại một câu: "Em đi bôi thuốc."
An Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của mình trong gương một lúc lâu, cô che mặt rên lên một tiếng : "Thật xấu xí."
An Nhiên 16 tuổi cũng đã được xem như là một tiểu mỹ nữ. Khuôn mặt thon gầy, cái cằm nhọn giống như Nhập Hồng, đôi mắt lại giống với An Diệp Bác, ngực và mông đang trong thời kỳ trưởng thành của con gái nên đặc biệt mượt mà. Mái tóc dài đến eo là do cô cố ý nuôi, vừa đen vừa bóng, rủ xuống trông rất mềm mại, là điểm kiêu ngạo lớn nhất của cô.
Thế nhưng hôm nay, sao tất cả mọi thứ lại trở nên buồn cười như vậy. Bác sĩ vừa kê thuốc uống , vừa cho thuốc bôi ngoài da cho cô . Đáng hận nhất chính là thuốc bôi có màu vàng, bôi ở trên mặt nhất định sẽ thành những mảng hồng hồng vàng vàng, trông rất bẩn thỉu, giống như bị chảy mủ, hơn nữa thuốc này còn có mùi rất khó chịu, thật giống như là một cơn ác mộng!
Nửa người trên cũng có không ít, An Nhiên cởi áo phông, cởi cả áo ngực, đưa lưng về phía gương, nghiêng đầu, khó khăn với tay ra sau lưng để bôi thuốc.
Ở giữa lưng có một chỗ rất ngứa, cô làm thế nào cũng không với tới được, quýnh lên, cả đầu đều là mồ hôi, không khỏi gọi Nam Tịch Tuyệt: "Nam tử, đến giúp em một chút!"
Nam Tịch Tuyệt đi tới, liếc một cái liền nhìn thấy bộ dáng gần như trần nửa người của An Nhiên, ho khan một cái dời tầm mắt: "Chuyện gì?"
Aó ngực của cô lỏng lẻo dắt trước ngực, theo động tác giơ tay của cô lại trượt lên cao, lộ ra hơn nửa bầu ngực trắng nõn, cơ hồ chỉ che được hai đỉnh phấn hồng phía trước.
Không để cho An Nhiên có cơ hội lúng túng, Nam Tịch Tuyệt quả quyết xoay người.
An Nhiên ngơ ngác đứng đằng sau, một cái tay vẫn còn giơ ở trên cao, nghe được âm thanh của anh từ trong phòng khách truyền đến: "Mặc quần áo tử tế rồi ra đây, anh sẽ giúp em."
An Nhiên lần nữa thống hận bản thân mình!
Nằm ở trên ghế sa lon, cô than nhẹ một tiếng, dứt khoát kéo áo lên che kín đầu mình.
Nam Tịch Tuyệt bảo trì lí trí trầm mặc, đem dây áo lót của cô gẩy gẩy lên phía vai, tỉ mỉ thoa lên những chỗ bị dây áo ép còn đỏ hơn những chỗ nổi mẩn kia .
"Thật ra thì, không có gì ." Sau khi bôi thuốc xong, Nam Tịch Tuyệt đem áo của cô kéo xuống, nhìn An Nhiên chán nản nằm bất động, thử an ủi.
An Nhiên hừ một tiếng. Cô hối hận lần thứ n vì không mặc màu lót đen Lace (viền tơ)! Bởi vì phải mặc váy trắng để lĩnh xướng, cho nên ở bên trong cô chỉ mặc áo ngực bình thường, không có gì đặc sắc. Anh đều nói không có gì, có thể thấy được anh vẫn xem cô như là một đứa trẻ!
Cô thích Nam Tịch Tuyệt từ khi nào, An Nhiên cũng không rõ lắm. Cô chỉ coi đây như là chuyện hiển nhiên, anh chính là người mà cô muốn.
Nam Tịch Tuyệt rót nước để cô uống thuốc, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút: "Đói bụng không, muốn ăn cái gì?"
An Nhiên ngồi dậy, lấy dũng khí đưa tay ôm anh, vùi đầu vào trên vai anh. Anh đã thay áo phông màu trắng, có mùi thơm mát dịu của xà phòng, làm cho cô có cảm giác yên lòng. Cô đột nhiên có chút nhớ nhung muốn khóc, liền ở trong ngực anh cọ xát, nũng nịu như một con mèo nhỏ.
Mấy năm này, anh càng ngày càng trở nên trầm mặc, những lúc anh và cô gặp nhau, anh cũng luôn cẩn thận. Một thời gian thật dài, cô đều gặp phải ác mộng, cô nằm mơ thấy Nam Tịch Tuyệt trách cứ mình, tại sao lại ngủ. . . . . . Thân mật dựa sát vào anh thư thế này, cô đã chờ đợi rất lâu rồi .
Nam Tịch Tuyệt giơ tay lên vuốt mái tóc của cô, đẩy cô ra một chút: "Không bằng ăn mì đi, anh gọi đồ ở ăn bên ngoài."
An Nhiên ngẩng đầu, nhìn anh chăm chú.
"Thế nào?"
Cô nghiêng người ra trước, cẩn thận hôn lên môi của anh. Giống như là chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền rời đi. Sau đó luôn thấp thỏm không yên nhìn anh, cắn chặt đôi môi âm thầm động viên mình, không được run, lấy dung khí thổ lộ đi!
"Em. . . . . ." Nam Tịch Tuyệt giống như là nằm mơ sờ sờ đôi môi vừa bị chạm của mình, mới vừa mở miệng, cửa chính lúc này lại bị mở ra, giọng nói vui vẻ như nước của một người con gái truyền đến: "Nam tử, đoán xem hôm nay tớ mua cái gì trở về? . . . . . . Ah, dép tớ đâu?"
An Nhiên cúi đầu nhìn chân mình, dép nữ màu hồng, hơn nữa, trong phòng vệ sinh, trên kệ chỗ gương có để mỹ phẩm, trên bàn trong phòng khách có trang trí bình hoa, tất cả điều này, đều nói với cô một tin tức: trong căn phòng này, còn có một nữ chủ nhân.
Người con gái kể ra một đống những tên rau củ trong túi, đầu đầy mồ hôi đi tới, "Tối nay làm cho cậu món rau trộn khổ qua, thanh nhiệt trừ hoả. Đây chính là món mình ở nhà thường làm. Mấy ngày nay thật nóng. . . . . ."
Cô trợn to hai mắt, nhìn về phía An Nhiên: "Em là An Nhiên đúng không? Đã lớn như vậy."
Nếu không phải cô ấy gọi tên của cô, An Nhiên quả thật không dám đem người con gái xinh đẹp trước mắt với Trương Nghiên gặp ở ven đường trên núi liên hệ với nhau. Cô ấy đã bỏ đi vẻ non nớt của ngày đó, cả người đều tản ra hơi thở của người phụ nữ thành thục.
Nam Tịch Tuyệt nhận lấy túi đồ trong tay Trương Nghiên, giới thiệu: "Trương Nghiên, bạn gái của anh."
An Nhiên không ở lại đó ăn cơm tối, không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Trương Nghiên, đành để cho Nam Tịch Tuyệt đưa cô về nhà.
Trên đường, trong xe bật một bài hát tiếng anh, làm cho bầu không khí trở nên thoải mái. Nhưng trong đầu An Nhiên hoàn toàn trống rỗng, cảm giác mất mát lớn ngược lại khiến cô cực kỳ tỉnh táo.
Nam Tịch Tuyệt không nhắc lại chuyện nụ hôn kia nữa, anh từ chối rất bình tĩnh, lại làm cho An Nhiên cảm thấy hết sức tuyệt vọng.
Tình cảm thời tuổi trẻ đều khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm. Nhưng anh và cô cách nhau những bảy năm, cuộc đời của anh và cô chắc chắn sẽ không có cách nào để cùng bước chung một khoảng thời gian kia. Cô còn nhớ rõ lần trước khi gặp Nam Tịch Tuyệt, anh có nhắc qua là có bạn học cũng qua đây du học, sau đó anh đi nhận điện thoại.
Cô tự nhận anh là của mình, thật ra thì chưa bao giờ là của cô cả.
Từ sau khi gặp chuyện của Khâu Thiếu Trạch, An Nhiên vô cùng căm ghét tiểu tam( kẻ thứ ba). Cuối cùng khi Nam Tịch Tuyệt dừng xe trước cổng nhà thì cô vẫn không nhịn được, nói ra lời nói mà chính cô cũng khinh bỉ: "Anh sẽ chia tay với cô ấy chứ?"
Nam Tịch Tuyệt trầm mặc, An Nhiên nhỏ giọng nói"Thật xin lỗi", liền đẩy cửa xe ra bước xuống.
"Tiểu Nhiên."
An Nhiên có chút mong đợi quay đầu lại, đã thấy Nam Tịch Tuyệt châm một điếu thuốc lá, hít một hơi, sau đó khạc ra một vòng khói. Trong bóng đêm, làn khói lượn lờ, cô có chút nhìn không rõ vẻ mặt của anh.
"Ngủ ngon." Anh nói.
An Nhiên về đến nhà thì cha mẹ đi dự tiệc vẫn chưa về, trong đại sảnh tầng một tối đen như mực.
Sự xuất hiện của Khâu Thiếu Trạch khiến Nhập Hồng vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho An Diệc Bác. Nhập Hồng đã rất nhiều lần nói với cô, bà còn ở lại ngôi nhà này, cũng chỉ vì muốn con gái có một mái ấm gia đình đầy đủ. Nhưng An Nhiên biết, người mẹ xinh đẹp giỏi giang của cô lại mềm yếu không rời bỏ được cha . Hai người đã cùng cầm tay nhau đi qua những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp, cho dù An Diệc Bác có vượt quá giới hạn ở bên ngoài…. Khiến cuộc sống hôn nhân nửa đời sau của họ trở nên lạnh nhạt, bà cũng không muốn phải cùng ông chia cách.
An Diệc Bác ở trước mặt hai người con vẫn luôn đóng giả hình tượng là một người cha nghiêm khắc, chỉ là khi đối mặt với lời nói lạnh lùng giễu cợt của Khâu Thiểu Trạch thì chung quy cũng không giấu được vẻ chật vật. Mặc kệ bọn họ cố gắng che dấu như thế nào, thì cái nhà này đã sớm không còn được dáng vẻ như ban đầu nữa.
"Meo meo" .
An Nhiên cúi đầu nhìn “em gái” Phỉ Phỉ đang cố gắng chui ra từ khe cửa.
Phỉ Phỉ là con mèo Garfield mà Khâu Thiếu Trạch nuôi. Mỗi ngày đều được chăm chút đầy những đồ ăn ngon, giờ đã béo đến nỗi không nhìn ra được hình dáng, duy chỉ cái mặt vẫn nhỏ như cũ, trông giống hệt như chủ nhân của nó bình thường đều thích ăn đòn.
An Nhiên không có một chút thiện cảm nào đối với con mèo cả ngày chỉ biết ăn với ngủ này, mà Phỉ Phỉ cũng chỉ nhận thức được mỗi chủ nhân của mình là Khâu Thiếu Trạch, mỗi lần thấy cô đều kiêu ngạo vểnh cái đuôi, chổng mông lên, nhìn thẳng bước rón rén đi ra ngoài.
Một người một mèo ở cửa ra vào nhìn nhau hồi lâu, em gái Phỉ Phỉ thử dò xét tiến lên, rúc vào bên chân cô, cọ cọ, lại ngẩng đầu lên, lấy lòng"Meo meo" kêu hai tiếng. Thấy An Nhiên không có phản ứng, nó lại tiếp tục từ từ đi tiếp.
An Nhiên dùng chân đem nó đẩy sang một bên, "Mày đói bụng thì tự đi bắt chuột đi." Phỉ Phỉ uất ức "Meo meo" cụp đuôi chạy vào hướng phòng bếp.
Vừa vào đại sảnh, An Nhiên suýt nữa nghẹt thở. Nóng thế này mà lại không bật điều hòa! Cô lần mò bật đèn, lại nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch quần áo không chỉnh tề ngồi bên cạnh máy lọc nước, bên tay phải còn có cái cốc nằm nghiêng, nước tung tóe đầy mặt đất.
Đến gần hắn, một cỗ mùi rượu nồng nặc truyền đến. An Nhiên ghét bỏ nhìn hắn, không khách khí đá đá chân của hắn: "Này, dậy đi!"
Khâu Thiếu Trạch hừ một tiếng, từ từ hé mở mắt, mơ hồ lầu bầu câu gì đó, một tay vịn phía sau máy lọc nước loạng choạng đứng lên, một cái tay khác trực tiếp đưa tới rót nước, bất chấp nước lạnh chảy ra qua kẽ ngón tay, hắn vẫn còn nghi ngờ tiến tới gần để nhìn, miệng mở rộng định cắn luôn cả vòi nước.
An Nhiên thật sự không chịu nổi dáng vẻ say khướt của hắn, kéo hắn đẩy tới ghế sô pha, không nhịn được nói: "Anh làm mất vệ sinh như vậy, chúng tôi còn uống làm sao được?"
Khâu Thiểu Trạch nện một quyền trên lưng ghế sô pha: "Tôi muốn uống nước!"
"Anh nên chết khát mới phải!" Mặc dù nói như vậy, nhưng An Nhiên vẫn cầm cốc đi rót nước cho hắn, sau đó đặt lên trên bàn: "Này, nước!"
Áo sơ mi trắng trên người Khâu Thiếu Trạch đã xốc xếch không còn ra hình dáng gì, gần như là trần nửa người trên. Giữa cổ, gáy cùng trên ngực chi chít dấu son môi, mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với hơi thở son phấn của phụ nữ còn vương lại, quả thật khiến người ta buồn nôn.
An Nhiên định đi, vạt áo lại bị hắn kéo lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cô: "Cô điếc à? Tôi nói muốn uống nước!"
An Nhiên giận đến mức hận không thể đập cho hắn một trận, im hơi lặng tiếng mà đem chén nước đến bên miệng hắn.
Sau khi uống được mấy ngụm nước, Khâu Thiểu Trạch hình như có vẻ rất hài lòng, ngồi dậy dùng cánh tay ôm vòng qua người An Nhiên, tr