Bùi Anh mím môi, xoa xoa tóc của con trai, "Tiểu tử thúi, đều đã cao như vậy rồi."
An Nhiên ngửa đầu nhìn Bùi Anh, mơ hồ ý thức được đại khái là mẹ thường hay nhắc đến bác Anh trước mặt cô. Mẹ An luôn dùng giọng nói sùng bái để nói bác Bùi Anh anh dũng như thế nào khi đem mấy tên háo sắc đánh thành đầu heo, cũng mắng An Diệc Bác ra sao, mạnh mẽ phản kháng ông cụ Nam “chuyên quyền” như thế nào,. . . . . . Nghĩ đến cuộc sống sau này mình sẽ phải cùng chung sống với một người phụ nữ đáng sợ như thế, trong lòng An Nhiên không nhịn được run rẩy.
Bùi Anh gọi điện cho mẹ An Nhiên- Nhập Hồng nói rằng đã đón được con gái bảo bối bình an, nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của người bạn thân, Bùi Anh không nén được thở dài: "Đã sớm nói với em, cái chỗ đại gia tộc thối nát đó. Ngày nào em không chịu nổi thì có thể quay lại tìm chị, chị nhất định sẽ thu nhận em."
Khép di động lại, Bùi Anh thấy An Nhiên vẫn còn ở trong ngực Nam Tịch Tuyệt, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại: "Lớn như vậy còn phải bế? Nam tử, để con bé xuống, để cho nó tự đi."
An Nhiên bĩu môi không tình nguyện từ trên người Nam Tịch Tuyệt tuột xuống, nhìn sân bay đông nghịt người, nắm chặt quần Nam Tịch Tuyệt, nhắm mắt đi theo sau.
"Mẹ, " Nam Tịch Tuyệt hỏi Bùi Anh, "Mẹ chuẩn bị cho Tiểu Nhiên như thế nào?"
"Như thế nào?" Bùi Anh cười như không cười nhìn con trai mình, "Mẹ còn có thể ăn luôn cô bé đi sao?"
"Con không phải. . . . . ." Nam Tịch Tuyệt có chút đỏ mặt.
"Được rồi, mẹ hiểu ý của con" Bùi Anh kéo tay con trai, "Mẹ biết rõ con bé vì sao lại biến thành bộ dáng như bây giờ, tất cả mọi người đều nuông chiều nó. Muốn trách cũng chỉ có thể trách An Diệp Bác, con còn nhớ rõ chú ba của Tiểu Nhiên Không?"
Nam Tịch Tuyệt nhớ lại chú ba của An Nhiên đã qua đời môt năm trước. Đều nói năm đời phồn vinh mới dưỡng được thành một đại gia tộc chân chính, mà An gia lại hoàn toàn khác biệt, lại sinh ra một người như chú ba của cô mười phần “Lưu manh" .
Chú ba của An Nhiên là điển hình của con nhà giàu chính hiệu, năm xưa đều không thèm để ý sự phản đối của mọi người trong nhà mà tham gia quân đội , ở trong bộ đội mấy năm, càng học thêm nhiều thói quen xấu, sau khi về nhà miệng đầy ô ngôn uế ngữ, lại háo sắc thành tính. Sau đó thật vất vả mới thu xếp được chuyện cưới xin, vợ yêu lại vì khó sinh mà mất, một người hai mệnh. Hắn vì vậy mà bị đả kích lớn, mắc bệnh không dậy nổi. An Diệp Bác thương em trai, ông triền mien ở bên giường bệnh chăm sóc, lại phái bảo mẫu trong nhà mang theo An Nhiên đi thăm hắn. An Nhiên cũng rất thích vị chú ba kia, cả ngày đều ở bên cạnh hắn, bị hắn dạy thành một thân" bản lãnh" .
Nam Tịch Tuyệt cúi đầu nhìn An Nhiên một chút: "Mẹ nói Tiểu Nhiên như vậy đều là do chú ba của em ấy dạy?"
Bùi Anh lơ đễnh: "Cũng là do ba mẹ con bé không dạy nó, hôm nay thành ra như vậy cũng là do bọn họ mà ra ." Bà khom lưng véo nhẹ khuôn mặt mập mạp của An Nhiên, "Nhìn mập lên nhiều đấy”. Lúc con bé còn nhỏ, Nhập Hồng bồi bổ rất nhiều chất dinh dưỡng khiến con bé luôn thường xuyên bị chảy máu mũi.
Bùi Anh buông lỏng tay, An Nhiên vuốt nửa bên mặt vị véo đau đi về phía Nam Tịch Tuyệt, đứng sau anh né tránh.
Ra khỏi sân bay, Bùi Anh vẫy tay, một chiếc xe taxi dừng trước mặt bọn họ, cùng con trai và An Nhiên lên xe. An Nhiên nhẫn lại thật lâu nhưng vẫn bị mùi xăng xe làm cho khó chịu, mới vừa ngồi lên đã ầm ĩ muốn xuống xe, "Cháu không muốn ngồi chiếc xe rởm này, cháu muốn về nhà!"
Cô lấy tay cậy mở cửa sổ xe, chui nửa người ra bên ngoài, lại bị Nam Tịch Tuyệt ôm trở về, khiển trách: "Như vậy rất nguy hiểm, em không muốn sống nữa à!"
Nhìn vẻ mặt hung ác của Nam Tịch Tuyệt, lại nhớ tới hai người này đều ghét bỏ mình, An Nhiên"Oa" một tiếng khóc lớn, đưa tay cào ở trên mặt Nam Tịch Tuyệt, "Các người khi dễ tôi, tôi muốn về nhà, tôi muốn mẹ! Anh dám bắt nạt tôi, chú ba sẽ cầm súng bắn chết anh !"
Cả đoạnh đường cô đều khóc náo loạn, Nam Tịch Tuyệt bị cô huyên náo khiến sắc mặt xanh mét, chỉ có thể giữ cô thật chặt không để cô nhảy ra ngoài, tài xế thỉnh thoảng lại giơ tay lên bịt lỗ tai.
Bùi Anh năm xưa là bác sĩ khoa phụ sản, sau lại xin đến trường trung học làm giáo viên dậy sinh học, được phân tới khu nhà trọ của trường. An Nhiên đến nơi, khu nhà này luôn yên tĩnh một chút ồn ào cũng không có.
Sáng sớm mỗi ngày , Bùi Anh đều gọi cô rời giường theo Nam Tịch Tuyệt đi chạy bộ, cô vừa mở ra mắt liền bắt đầu khóc. Bùi Anh một mực đốc thúc bắt cô dậy mặc quần áo tử tế, rồi đẩy cô ra cửa, "Chạy không xong , không cho phép trở lại!"
Thời điểm An Nhiên trở về nước là vào cuối thu, sau thời tiết lại dần chuyển lạnh. Nhóm người lớn nhà trọ thường xuyên thấy một cô bé mập mạp chạy sau lưng một thiếu niên cao gầy, khuôn mặt tròn lạnh đến đỏ bừng, vừa khóc vừa chạy, có lúc nước mũi chảy ra còn không kịp lau, liền đọng ở đó sụt sịt.
Ngay từ đầu nhóm người lớn ở khu nhà trọ nghe nói An Nhiên rời khỏi cha mẹ tới bên này, vẫn còn rất đồng tình. Cảm thấy cô bé còn nhỏ như vậy thật không dễ dàng. Chỉ là mỗi ngày thấy cô khóc, mọi người đều không khỏi cảm thán cổ họng của cô thật lớn, mỗi ngày đều khóc náo loạn như vậy, cũng không thấy thanh âm bị khàn. Ở trước mặt Bùi Anh, thầy giáo dạy nhạc còn thú vị trêu thanh âm của An Nhiên rất hùng hồn, lực xuyên thấu cực mạnh, rất thích hợp học thanh nhạc.
Một năm sau, tiếng khóc của An Nhiên cũng dần giảm bớt, bắt đầu đeo cặp sách trên lưng lên tiểu học rồi. Mặc dù cô rất nhớ giọng nói dịu dàng an ủi của mẹ, chỉ là cô rốt cuộc cũng hiểu rõ nơi này không phải là nơi mình khóc là có thể giải quyết được vấn đề.
Cô bây giờ không còn béo, trải qua một năm rèn luyện, theo như lời Bùi Anh nói, mỡ trên người cô đều rắn chắc rồi.
Nam Tịch Tuyệt cũng bắt đầu vào năm học, mỗi ngày đều mang theo cô ngồi xe buýt đến trường.
Vào thời điểm An Nhiên học lớp hai, Bùi Anh mua cho cô một con chó nhỏ, khiến cô rất vui vẻ, mỗi ngày đều dậy sớm mang theo nó cùng chạy bộ. Con chó nhỏ bị cô nuôi tròn vo , cả ngày đều lăn lộn trong lòng cô làm nũng, cô chỉ hận không thể ôm nó ngủ cùng. Bùi Anh nhìn thấy rất hài lòng, cô nhóc này vẫn là rất đáng yêu.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, con chó nhỏ về sau sinh bệnh nên chết. An Nhiên vuốt thân thể lạnh lẽo cứng ngắc của nó khóc lớn, Bùi Anh an ủi cô, đồng thời khuyên nhủ nói: "Sinh mạng chỉ có một lần, con người chúng ta cũng giống như vậy, rất quý giá. Không ai có tư cách cướp đoạt quyền sống của người khác, về sau cháu không nên hơi một tý là nói cầm súng bắn chết ai. Làm người, trước tiên phải lương thiện."
Đôi mắt An Nhiên chứa đầy nước mắt nhìn người phụ nữ luôn “ Ngược đãi" mình, lần đầu cảm thấy, bộ dạng bà ấy vẫn rất hòa ái dễ gần . Chỉ là về sau cô bị Bùi Anh một lần lại một lần ép đi học, học không được sẽ bị đánh vào tay, cô lại cảm thấy bà vẫn rất nghiêm khắc.
Mùa đông năm nay, Bùi Anh dạy học lại đạt được danh hiệu thành tích tốt nhất, được thưởng một khoản tiền không nhỏ, quyết định dẫn Nam Tịch Tuyệt cùng An Nhiên đi du lịch.
Trên xe lửa, Bùi Anh cho hai đứa trẻ xem một quyển tạp chí, "Xem một chút, chỗ này chính là suối nước nóng, nghe nói đặc biệt tốt, lần này đã có tiền , cuối cùng cũng có thể đi được rồi."
Làm giáo viên của trườn trung học không dễ dàng gì, huống chi lại là một trường trung học nổi tiếng, Bùi Anh hai năm qua đều làm giáo viên chủ nhiệm lớp, mặc dù bà chú ý chăm sóc tốt, nhưng khóe mắt cũng bắt đầu có những nếp nhăn nhỏ. Nam Tịch Tuyệt lần nữa cố gắng khuyên bà dùng tiền Nam Tĩnh gửi, bị bà nghiêm khắc cự tuyệt: "Tiêu tiền mình kiếm được mới thoải mái, con còn nhỏ tuổi cũng coi thường phụ nữ sao?"
Nam Tịch Tuyệt không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.
Bùi Anh xoa bóp cánh tay với chân cho con, "Gần đây gầy vậy, thừa dịp khi nghỉ đông, mẹ bồi bổ cho con."
Nam Tịch Tuyệt đang đọc một quyển sách, nghe bà nói vậy, vẻ mặt lạnh lung trước sau như một nở nụ cười. Thấy đứa con nhà mình đẹp trai như vậy, Bùi Anh vui vẻ xoa xoa mặt của con, " cười nhiều mới tốt, chớ học ba con, mặt giống như than vậy."
"Đúng rồi, mẹ, " Nam Tịch Tuyệt đem tin giữ trong lòng bao nhiêu ngày nói với Bùi Anh, "Cha nói năm nay cha sẽ trở lại, chú An cùng dì Hồng cũng tới đây."
Bùi anh liếc con một cái, "Ông ý đến thì đến, có chuyện gì liên quan tới mẹ. Vẻ mặt kia của con là có ý gì?"
Nam Tịch Tuyệt khép mi, mắt buông xuống rất dịu dàng.