Hơi thở cô còn chưa ổn định, đã bị nụ hôn sau đó đoạt đi thần trí.
Không lâu sau đó, Trầm Khánh Khánh lại nhớ tới sự ấm áp trong đêm giao thừa – đêm 30 ấy, và lệ sẽ trào lên mắt rồi lặng lẽ rơi.
Là ai yêu em như vậy, coi em là bảo bối trân quý nhất thế giới này.
Là ai chiều em như vậy, có thể hy sinh tất cả vì hạnh phúc của em.
Trầm Khánh Khánh nghĩ mình đã yêu Trữ Mạt Ly nhiều lắm, nhưng cô chưa thể ngờ rằng, thật ra nó không bằng một phần mười tình yêu của Trữ Mạt Ly.
Người ngoài nghe đồn Trữ Mạt Ly tay trắng rời khỏi gia đình, liền đổ trách nhiệm lên người Trầm Khánh Khánh, nói cô điên cuồng diễn xuất kiếm tiền. Tin tức nửa thật nửa giả, Trầm Khánh Khánh tiếp tục diễn xuất là thật, nhưng không phải vì nuôi cơm cả nhà. Tuy tài sản của cô còn ít hơn người ngoài phỏng đoán rất nhiều, vì trên hợp đồng với Hoàn Nghệ đã viết rõ rằng về thu nhập thì cô hai phần còn Trữ Mạt Ly tám phần, cô nhận được khoản tiền ít đến đáng thương, nhưng cũng không đến mức trong nhà phải đói.
Chuyện tiền bạc không phải vấn đề mấu chốt cô quan tâm, nhưng một chuyện khác lại khiến cô khá tức giận.
Trước kia có Trữ Mạt Ly chống đỡ giúp cô, khiến cô không ngờ tới bây giờ, mấy kẻ bẩn thỉu có chút tiền liền ra vẻ ta đây hoàng đế tráo trở tìm đến cửa. Mở đủ loại tiệc lớn tiệc nhỏ hào nhoáng, mời cô đến với những lý do đàng hoàng đứng đắn, mới đầu quả thật là nghiêm túc bàn bạc, bàn chuyện điện ảnh, bàn chuyện đầu tư, bàn mối quan hệ… Cũng không biết vì sao mà bắt đầu biến vị, mới đầu Trầm Khánh Khánh nể mặt từ chối, bây giờ là giận tím mặt, hận không thể một đấm đánh chết kẻ lưu manh này.
Kẻ vô lại đó nói dù sao bây giờ Trữ Mạt Ly đã thất thế, cô đi theo anh cũng không có quả ngon ăn, không bằng đi theo hắn, hắn đảm bảo cô sẽ trở thành ảnh hậu tham gia Cannes[1]. Nói xong còn ra vẻ chân thành, cố gắng làm Trầm Khánh Khánh mờ mắt.
[1] Cannes: một trong những liên hoan phim có uy tín lớn nhất trên thế giới.
Trở thành ảnh hậu tham gia Cannes? Sao lão không bảo cô đoạt giải Oscar luôn đi! Mắt Trầm Khánh Khánh nổ đom đóm, trong lòng giật thêm tiếng sấm.
Trầm Khánh Khánh lạnh lùng chạy lấy người, ai ngờ lão già kia không chịu thả người, tưởng Trầm Khánh Khánh không hài lòng về tiền bạc, lão lại lấy thêm chi phiếu, nói sẽ không bạc đãi cô.
Trầm Khánh Khánh cắn chặt răng, xoay người xé nát chi phiếu thành từng mảnh, khớp xương trở nên trắng bạch, như bóp nát lão già kia, cô âm trầm cười lạnh: “Ông còn không xứng xách giày cho Trữ Mạt Ly. Trầm Khánh Khánh tôi gả cho Trữ Mạt Ly thì sao, đừng xuất hiện làm tôi ghê tởm.”
Từ sau ngày đó, có rất nhiều đại gia người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tìm Trầm Khánh Khánh, đều bị Trầm Khánh Khánh bắt chết trở lại.
Việc này Trầm Khánh Khánh không định nói với Trữ Mạt Ly, nhưng cô có linh cảm là anh đã biết. Trữ Mạt Ly cũng sẽ không nói gì, chỉ là khi hôn cô sẽ càng dịu dàng hơn, khi yêu cô sẽ càng mạnh bạo hơn, bọn họ như hiểu rõ lòng nhau, trong lòng đều vô cùng tin tưởng đối phương.
Vì chút chuyện này mà Trầm Khánh Khánh giận sôi gan, tinh thần vài ngày nay đều không tốt, đầu choáng não trướng, giống như bị cảm, nhưng bị cảm cũng không đến mức nôn cả cơm trưa.
Suy trước nghĩ sau, Trầm Khánh Khánh bị một suy nghĩ của mình đe dọa, nhất thời luống cuống tay chân, lo lắng cũng vô dụng, cô quyết định mình phải đi kiểm tra. Kết quả lần đầu cô không tin, lại thử lại một lần, kết quả cả hai lần đều giống nhau như đúc.
Bữa cơm tối cùng ngày, Trữ Mạt Ly thân mật hỏi cô: “Nghe Ada nói gần đây người em khó chịu?”
Lúc này Liễu Liễu vừa đi học lớp đàn piano, trong nhà chỉ có hai người bọn họ.
“Hơi hơi.” Trầm Khánh Khánh đè nén tâm trạng mừng như điên cả ngày nay, mang theo một chút thấp thỏm và khẩn trương nói, “Mạt Ly.”
“Gì?”
Trầm Khánh Khánh cố gắng ra vẻ bình thản: “Hình như em có thai.”
Thời gian chờ đợi dài như vậy, tâm trạng kích động của Trầm Khánh Khánh bị sự trầm mặc này phá vỡ, mà sắc mặt Trữ Mạt Ly càng lúc càng trắng bệch khiến cho trái tim cô chợt rơi xuống đáy vực.