u cao, nhưng anh ta cố tình nghiêng mắt phượng nhìn Quý Hàm, môi khẽ nhếch, kiêu ngạo không cần nói.
Lần đầu tiên gặp mặt chính thức đã ẩn giấu lửa giận trong lời nói, có lẽ lần này bọn họ còn trào dâng tầng tầng sóng lớn, khiến nó nổi lên mặt nước.
Quý Hàm mở miệng trước: “Tôi nghĩ không cần phải… chờ bác sĩ riêng của Trữ tiên sinh đến, tôi là bác sĩ, chút bệnh nhỏ này tôi có thể xem giúp Khánh Khánh. Hơn nữa, cũng không nên làm phiền anh Trữ, anh Trữ quan tâm cấp dưới như vậy, tôi thay Khánh Khánh cảm ơn anh, có điều, chăm sóc Khánh Khánh là chuyện của người chồng.”
Anh như có như không nhấn mạnh hai chữ “người chồng”, Trữ Mạt Ly nghe vào, quả thực rất rát tai.
Tay phải Trữ Mạt Ly vuốt ve nhẫn kim cương ở tay trái, mọi người bên cạnh anh đều biết, đây là dấu hiệu anh rất khó chịu. Nhưng, ngay khi mọi người nghĩ rằng Trữ Mạt Ly sẽ nói những lời cay nghiệt sắc bén với Quý Hàm, anh bỗng cười nhẹ, dùng giọng điệu dịu dàng đến quỷ dị nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta hẳn nên tôn trọng Khánh Khánh, không bằng hỏi ý cô ấy đi.”
Chương 36
Nếu bây giờ Trầm Khánh Khánh không phát sốt, cô nhất định bỏ của chạy lấy người, mặc mấy người ở trong này ầm ĩ. Nhưng theo tình huống bây giờ, muốn mặc kệ cũng không thể, huống chi có nhiều ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô như vậy, thật là hành hạ cô mà. Mặc dù Trữ Mạt Ly đang cười, nếu tưởng đó là anh độ lượng, vậy thì bạn sai rồi, không thấy anh nghiêng mắt một góc 45 độ nhìn cô sao, còn cả Quý Hàm, vẻ mặt bình thản, thực ra lại rất khẩn trương.
Trong vòng vài giây ngắn ngủi, Trầm Khánh Khánh nhanh chóng ra quyết định.
Trầm Khánh Khánh vẫy tay gọi Ada: “Mau tới đỡ chị đi, đau đầu muốn chết rồi, giúp chị thu dọn một chút, cái giường này chị không quen, chị phải về nhà ngủ.” Sau đó cô nâng cằm nhìn Quý Hàm, ra hiệu nói, “Ngây ra đó làm gì, không đi khởi động xe đi.”
Giây phút Trầm Khánh Khánh lên tiếng ấy, dường như Quý Hàm vô cùng sửng sốt, thần sắc khẩn trương lập tức dịu đi, gật đầu nói: “Anh đi ngay.”
Trịnh Thị thản nhiên hừ hai tiếng, theo Quý Hàm đi ra ngoài. Trong phòng khách, Ted thầm run sợ nhìn Trữ Mạt Ly, người này đứng im không nhúc nhích, thân hình cao lớn vẫn kiêu ngạo như vậy, khóe môi anh vẫn hiện ý cười như trước, đôi mắt sâu và đen như mực, hiện ra ngoài chỉ là lạnh nhạt vô tận. Anh đứng dậy, đột nhiên nâng chân bước, nói với Ted: “Chúng ta đi.”
Trữ Mạt Ly vừa đi, Ada liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức vội vã nói: “Hình như Trữ tổng tức giận rồi, làm sao bây giờ?”
Trầm Khánh Khánh nhìn về hướng Trữ Mạt Ly rời đi rồi trầm mặc, một khắc đó, khi anh xoay người rời đi, dường như trong lòng cô bỗng nổi lên rất nhiều mẩn ngứa, không đau lắm, nhưng rất rát, ngứa ngáy khó chịu, mẫn cảm hơn bình thường, cố gắng hít sâu cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Ada cùng Thuyền Trưởng giúp Trầm Khánh Khánh thu dọn mọi thứ, đỡ cô xuống lầu, Quý Hàm đã chờ sẵn, thấy cô đi xuống liền nhận lấy túi đồ của Trầm Khánh Khánh trong tay Thuyền Trưởng, sau đó giơ tay đặt trên trán cô thử độ nóng, gương mặt tuấn tú không khỏi nhăn lại: “Nóng quá, mau về nhà, anh có thuốc.”
Trầm Khánh Khánh nhẹ nhàng tránh tay anh, dựa vào Ada, ánh mắt nhìn xuống mặt đất, cúi đầu như lời đáp.
Lúc này cơn sốt của Trầm Khánh Khánh đã tới đỉnh điểm, mệt nhọc tích cóp từng chút một lại bị cơn cảm lạnh kích thích, vi-rút lập tức sinh sôi. Trầm Khánh Khánh ngồi trên ghế sau, đầu cũng không ngẩng, chỉ có thể dựa vào cửa sổ. Cô nhắm hờ mắt, bóng đêm dày đặc cùng ánh đèn rực rỡ xuyên qua lớp kính dừng trên người cô, càng khiến cô thêm phiền muộn, cảm giác mẫn cảm vẫn như trước, còn càng lúc càng kịch liệt, toàn thân cô đều không thoải mái, đầu cũng bắt đầu run lên, Trầm Khánh Khánh không khỏi thở dài.
Qua gương xe, Quý Hàm thấy Trầm Khánh Khánh hai má đỏ ửng, hô hấp nặng nề, không khỏi sốt ruột: “Em khó chịu lắm sao?”
“Nơi này của tôi không dễ chịu.” Trầm Khánh Khánh chỉ vào ngực, lại chỉ vào đầu, “Nơi này cũng không dễ chịu.”
“Nhưng đừng để bệnh nặng thêm.” Trịnh Thị ngồi trên ghế trước, vội xoay người bắt mạch cho Trầm Khánh Khánh, “Tim đập rất nhanh, Tiểu Hàm, tôi thấy vẫn phải đến bệnh viện.”
“Tôi không đi.” Không đợi Quý Hàm trả lời, Trầm Khánh Khánh đột nhiên xoay người nói, “Dừng xe, tôi phải xuống xe.”
Trịnh Thị giữ tay cô: “Khánh Khánh, đừng làm loạn.”
Trầm Khánh Khánh gạt tay cậu ta, như là gặp ma chướng [1], ngang bướng nói: “Dừng xe, tôi rất khó chịu, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
[1] ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Quý Hàm biết Trầm Khánh Khánh đang cáu kỉnh, trước giờ đều như vậy, anh lập tức an ủi, nói: “Được rồi, chúng ta không đến bệnh viện nữa, chúng ta về nhà…”
Trầm Khánh Khánh quát tháo: “Anh không nghe thấy hả? Cho tôi xuống xe ngay!”
Quý Hàm nắm chặt tay lái, lát sau, anh dừng xe lại bên đường. Xe dừng lại, anh liền rời khỏi ghế lái xuống xe, mở cửa sau xe, cúi người nâng mặt Trầm Khánh Khánh, tay anh hơi lạnh, sau đó, anh kiên nhẫn nói: “Anh biết em rất khó chịu, nhưng càng khó chịu càng phải nhẫn nại. Nếu em không muốn đến bệnh viện, chúng ta trở về nhà, sau khi trở về sẽ uống thuốc, rồi ngủ một giấc, em thấy dễ chịu mình lại đến bệnh viện, được không?”
Trầm Khánh Khánh tưởng mình hồ đồ rồi, nên mới nghe thấy lời đó, còn có ảo giác nữa, bây giờ sao Quý Hàm có thể nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy, lời nói dịu dàng như thế, sợ làm cô không vui, chuyện này đã từng xuất hiện trong quá khứ - chỉ khi bọn yêu nhau, bây giờ đã là hiện tại, không thể trở về quá khứ nữa rồi.
Trầm Khánh Khánh suy nghĩ rối loạn, đợi một hồi, sau đó cô phát giác đây không phải ảo giác của bản thân, bất kể lời nói anh dịu dàng cỡ nào, trái tim cô vẫn luôn bình thản.
Đúng vậy, cô bình thản đến mức không có một gợn sóng nhỏ nào, như hòn đá rơi xuống hồ nước, chỉ kinh động trong nháy mắt, ngay sau đó lại chìm xuống đáy hồ lặng yên không tiếng động, loại cảm giác tim đập mạnh này, không biết bị cô vứt vào cái góc nào rồi.
Quý Hàm thấy Trầm Khánh Khánh sững sờ một lúc, ánh mắt dừng trên mặt anh, yên lặng đến khó tin, anh đành gọi cô: “Khánh Khánh?”
“Tôi muốn xuống xe.” Cô lại mở miệng, bình thản, cũng không nói thêm, “Ada, giúp chị.”
Thần trí Quý Hàm rơi vào mơ hồ, đợi anh lấy lại tinh thần, Trầm Khánh Khánh đã xuống xe, Trịnh Thị đuổi theo muốn giữ cô lại, cũng mặc kệ cậu ta nói thế nào, bọn họ chỉ thờ ơ.
Trịnh Thị gấp đến mức phải dậm chân, liều mạng ngoắc tay gọi Quý Hàm: “Cậu đứng ngây ra đó làm gì hả? Còn không lại đây mau!”
Quý Hàm muốn động lại không thể động, anh thấy bóng hình cô bước từng bước yếu ớt, cô đi một bước, tâm anh lại lạnh xuống một bậc: “Em đi đâu?”
Trầm Khánh Khánh không dừng lại, cũng chẳng quay đầu, cô nói hai chữ, sau đó thanh âm vốn mỏng manh lại nhanh chóng bị gió cuốn bay.
Cô nói, về - nhà.
Thuyền Trưởng vẫn lái xe đi sau bọn họ, thấy Trầm Khánh Khánh và Ada lên xe, có phần khó hiểu: “Làm sao vậy?”
Ted đi theo Trữ Mạt Ly. Về đến nhà, xe Trữ Mạt Ly dừng lại, nếu nói ngụy trang, không bằng nói anh lộ mặt thật, anh đã sớm ném khuôn mặt tươi cười đến Siberia rồi. Ted cảm thấy trong xe vẫn có tuyết bay đầy, hết lần này tới lần khác cậu ta gấp đến đổ mồ hôi, dọc đường đi cậu ta đều cầu nguyện hai chữ yên bình với thượng đế. Trữ Mạt Ly lái xe vào gara, cũng mặc kệ Ted, tự mình xuống xe. Ted vội vội vàng vàng đuổi theo sau, cẩn trọng hỏi dò: “Mạt Ly, không sao chứ?”
“Ừ.”
Trữ Mạt Ly đi rất nhanh, Ted phía sau không nghe thấy, liền đuổi theo, tốt bụng an ủi: “Anh đừng trách Khánh Khánh, dù sao bây giờ Quý Hàm vẫn là chồng cô ấy, người ta còn một tờ giấy kết hôn, nhìn thế nào anh cũng là người ngoài…”
Trữ Mạt Ly đột nhiên xoay người một cái, Ted suýt nữa đâm vào, cậu ta dừng lại thật nguy hiểm, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt băng lạnh của Trữ Mạt Ly: “Tôi là người ngoài, hắn là hợp pháp, chỉ bằng tờ giấy kia?”
Giọng nói Trữ Mạt Ly thật âm lạnh, Ted lập tức run rẩy.
“Nghe rõ rồi chứ? Từ giờ trở đi, tôi sẽ không để yên cho tên họ Quý kia, tôi đã cho hắn một cơ hội, bây giờ hắn mới biết lo lắng, không kịp nữa rồi. Còn có, anh quản lý vị kia của anh cho tốt, nếu anh ta còn dám xuất hiện trước mặt tôi sủa bậy, anh có thể cuốn xéo luôn.”
Vẻ mặt Ted đầy đau khổ, cam đoan với anh: “Tôi biết rồi, anh đừng tức giận, bộ dạng này của anh sẽ dọa chết con gái anh mất.”
Nhắc tới Liễu Liễu, sắc mặt Trữ Mạt Ly quả nhiên dịu đi không ít.
Sau khi về đến nhà, dù tâm trạng không tốt, Trữ Mạt Ly vẫn luyện đàn với con gái, lại dỗ bé ngủ, sau đó mới một mình trở lại phòng khách. Trữ Mạt Ly chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, lấy qua một quyển trò chơi điền chữ, mở ra rồi vùi đầu làm. Tiếng bút xẹt trên giấy cùng tiếng kim đồng hồ vang bên tai, càng làm lòng người thêm đau xót.
Nhiều năm đã không đau nữa, từ sau khi cô ra đi.
Hoặc có lẽ, từ sau khi cô ra đi, anh vẫn đau, chỉ là đau quá lâu rồi, đơn giản là khắc nỗi đau này vào thân thể, biến thành một trạng thái bình thường. Nhưng hôm nay, những tưởng nỗi đau đã sớm khắc vào xương tủy, bỗng lại bị Trầm Khánh Khánh bóc ra, đau đớn rõ ràng suýt khiến anh khó có thể giữ nguyên khuôn mặt cao ngạo ấy.
Ngòi bút xẹt qua giấy, đâm xuống thật sâu, giống như đả kích hôm nay Trầm Khánh Khánh dành cho anh trước mặt mọi người. Chuyện này cũng không thể trách cô, cô cho rằng quan hệ bọn họ bây giờ chỉ là một trò đùa, mà trong trò đùa này, ai thật lòng, người ấy liền thua.
Bỗng nhiên, Trữ Mạt Ly nghe tiếng chìa khóa mở cửa, anh lập tức đứng dậy, vội ra cửa.
Chìa khóa nhà anh, ngoài anh và Liễu Liễu, chỉ Trầm Khánh Khánh mới có.
Còn chưa kịp nghĩ gì, cửa đã mở, sau đó trước mặt anh là Thuyền Trưởng mặt mày rạng rỡ, chàng thanh niên vừa thấy Trữ Mạt Ly, giống như yêu quái nhỏ gặp boss lớn, nơm nớp lo sợ nói: “Trữ tổng, bọn em đưa chị Khánh Khánh đến.”
Trữ Mạt Ly ôm tay chau mày, lời này nói thế nào cũng giống như anh ngầm ra tay, kêu người cưỡng chế Trầm Khánh Khánh đem tới đây.
Trữ hoàng đế vẻ mặt khó lường, lời vàng chưa mở, yêu quái nhỏ không dám thô lỗ, cuống quít lui ra sau, sau đó Ada đỡ Trầm Khánh Khánh tiến đến.
Ada khóc không ra nước mắt, bây giờ hoàng đế nhìn thật đáng sợ, cô xấu hổ gạt bỏ khuôn mặt tươi cười: “Trữ tổng…”
“Sợ anh không mở cửa, nên tự mở.” Trầm Khánh Khánh giơ chìa khóa lên, tuy cô rất muốn nói lời dễ nghe, nhưng hình như hiệu quả không được tốt lắm.
Không phải anh không thấy sắc mặt trắng bệch của cô, môi đỏ khác thường, còn có khuôn mặt được ngụy trang kỹ càng, tươi cười như không có việc gì.
Nhưng Trữ Mạt Ly vẫn làm khó dễ cô: “Vì sao tôi không mở cửa?”
“Vì anh tức giận.”
Trữ Mạt Ly nở nụ cười, rõ ràng là giả vờ cười: “Vì sao tôi phải tức giận?”
“Vì tôi không giữ thể diện cho anh.”
“Tốt lắm, em vẫn chưa sốt đến hồ đồ. Vậy bây giờ em tới đây làm gì?”
“… Vì anh nói anh có bác sĩ riêng.” Trầm Khánh Khánh càng nói càng vô lực, trong cơ thể là một khối băng, nhưng người vẫn nóng gắt, băng hỏa giao nhau, cô khó lòng chố