Sau ngày hôm đó, hằng ngày anh đều đến thăm cô. Chớp mắt đến Tết ông Công ông Táo. Ngày hôm đó tuyết rơi lác đác không ngừng, tiếng pháo của người người nhà nhà truyền đến. Đại soái phủ đương nhiên làm một bữa cơm đoàn viên, lúc tàn tiệc rượu đã là mười giờ tối. Thẩm Gia Bình vốn cho rằng Mộ Dung Phong không ra ngoài nữa, không ngờ Mộ Dung Phong vẫn gọi anh chuẩn bị xe. Trên đường đã đóng một lớp băng mỏng, rất khó đi, đoạn đường ngắn mà xe đi gần nửa tiếng mới đến.
Chỗ Tĩnh Uyển vắng lặng, dưới lầu không có một ai. Mộ Dung Phong lên lầu, đi vào phòng ngủ mới thấy Lan Cầm đang đan len trước lò sưởi, thấy anh cô vô cùng bất ngờ: “Cậu Sáu?”.
Mộ Dung Phong hỏi: “Tĩnh Uyển đâu?”.
Lan Cầm nói: “Tiểu thư ăn cơm một mình, cô độc ngồi một lúc, em sợ tiểu thư lại đau lòng, nên khuyên tiểu thư đi ngủ từ sớm rồi”.
Mộ Dung Phong nghe nói Tĩnh Uyển ngủ rồi, rón rén đi vào phòng ngủ, vừa nhìn đã thấy trên giường không có người. Quay mặt đi mới thấy Tĩnh Uyển ôm gối ngồi trước cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài. Trong lòng anh xót xa, nói: “Sao ngồi ở đây? Cẩn thận bị lạnh”.
Tĩnh Uyển nghe thấy tiếng anh, người bất giác khẽ rung lên, nhưng chỉ ngồi ở đó không hề động đậy.
Mộ Dung Phong nhìn thấy một ly rượu thủy tinh đặt trên cửa sổ, bên trong vẫn còn hơn nửa, má cô phơn phớt hồng, nhìn không được khỏe mạnh. Anh nói: “Thật liều lĩnh, ai đưa rượu cho em? Bây giờ làm sao em có thể uống rượu!”.
Đáy mắt cô có hơi nước mờ mịt, khóe miệng lại nhướn lên: “Tôi tìm thấy ở phòng bên cạnh”. Bên cạnh là một phòng khách nhỏ, bên trong bày rất nhiều rượu Tây. Anh nhìn chai rượu chỉ vơi đi một chút, mới hơi yên tâm.
Giọng nói cô nhỏ mà nhẹ: “Anh nghe, bên ngoài còn đang đốt pháo”.
Tiếng pháo nổ lác đác đã ngưng bặt từ lâu, trong màn đêm tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù. Anh nói: “Em say rồi”.
Cô “ừ” một tiếng, ngẩng đầu lên, tóc mai hơi xõa, rất nhiều lọn tóc nhỏ rủ xuống, cô cũng không buồn vén lên. Anh hỏi: “Tối em ăn gì?”.
Cô cười: “Hôm nay là Tết ông Công ông Táo, nên ăn cơm đoàn viên, tôi ăn cơm đoàn viên một mình”. Nụ cười đó của cô còn khiến người ta thấy đau lòng hơn khóc.
Anh nói: “Đều là anh không tốt, anh nên đến với em sớm hơn”.
Cô nói lạnh nhạt: “Cậu Sáu nói vậy, làm sao tôi dám nhận chứ?”.
Anh nói: “Tĩnh Uyển…”.
Cô quay mặt đi, lại nhìn ra cửa sổ, chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ len vào trong phòng, chiếu sáng những bông tuyết lất phất rơi, nơi xa hơn chính là màn đêm thăm thẳm.
Anh dịu dàng hỏi: “Anh báo nhà bếp làm chút điểm tâm, anh ăn với em được không?”. Cô gối cằm xuống cánh tay, không nói gì, anh liền ấn chuông gọi người đến, dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn đêm.
Nhà bếp rất nhanh đã làm xong rồi đem đến, Mộ Dung Phong xưa nay luôn thích mì, đợt này Tĩnh Uyển lại ăn uống kém, cho nên nhà bếp chuẩn bị mì thanh đạm, hấp một đĩa màn thầu hình thoi nóng hổi, còn kèm theo bốn món ăn nhỏ, một đĩa thịt hun khói xào măng, một đĩa rau cải, một đĩa thịt gà trộn dưa chuột, một đĩa đậu phụ khô kho, nhìn thấy mấy món thanh đạm này, anh cười nói: “Anh cũng đói rồi, anh lấy cho em một bát mì nhé?”. Vừa nói vừa cầm đũa lên, gắp mì vào bát cho cô, rồi chan nưóc canh gà vào, nói: “Cẩn thận bỏng”.
Anh ân cần như thế, Tĩnh Uyển lại như cảm động, cuối cùng nhận 1ấ y bát mì, lặng lẽ gắp mấy sợi, chầm chậm ăn. Mộ Dung Phong thấy sắc mặt cô dần dần bình tĩnh, trong lòng vui mừng, nói: “Đêm tuyết rơi ăn đồ nóng hổi như vậy mới tuyệt”, lại nói: “Lúc như thế này, nên hâm một chút hoàng tửu để uống”.
Bên cạnh bàn đặt ly rượu Tĩnh Uyển chưa uống hết, cô đưa tay đẩy nhẹ ly rượu: “Nếu anh không chê, uống tạm cái này được rồi”.
Anh nghe khẩu khí cô bình tĩnh, ôn hòa hiếm thấy trong nhiều ngày nay, liền nhận lấy ly rượu, nói: “Anh đương nhiên không chê rồi”.
Anh uống một ngụm cạn ly rượu Tây, Tĩnh Uyển thấy anh uống rất nhanh, lườm anh một cái: “Không phải uống rượu ở nhà rồi mới đến sao, còn thế nữa?”.
Anh cười nói: “Rượu em đưa, cho dù là rượu độc, anh cũng uống hết”.
Anh vốn hơi say, ly rượu này lại uống rất nhanh, tim đập thình thịch, chỉ thấy cô hơi cúi đầu, lộ ra chiếc gáy trắng muốt nõn nà, không kìm được đưa tay ra vuốt ve, Tĩnh Uyển đẩy tay anh ra: “Ăn thì ăn đi, động chân động tay làm gì?”.
Trong lòng anh vui mừng, cũng không nói nhiều, cầm chai rượu lên rót thêm cho mình một ly. Tĩnh Uyển nhấp ngụm canh, thấy anh uống xong lại rót tiếp, không kìm được đặt bác mì xuống: “Lát nữa nếu anh say không được mượn rượu làm càn”.
Anh bỗng nhiên đặt ly rượu xuống bàn, không nói năng gì bế bổng cô lên, không đợi cô hốt hoảng kêu lên đã cúi đầu xuống hôn cô. Hơi thở anh phủ trên mặt cô, mùi rượu nồng nặc, kèm theo mùi khô lạnh của thuốc lá, sự quấn quýt qua kẽ răng bờ môi khiến cô mơ màng trong giây phút, tiếp theo là sự cuồng đoạt khiến người ta không thở được. Lưng cô đã dựa vào chiếc giường mềm mại, hơi thử gấp gáp của anh khiến cô hơi hoảng loạn, mặt anh nóng bừng, dựa sát vào cổ cô, cúc áo đã bị anh cởi mất mấy cái, cô dùng sức đẩy anh ra: “Cẩn thận đứa bé…”.
Anh dừng lại, lại trườn người xuống, áp sát mặt vào bụng cô. Cô xưa nay sợ nhột, không chịu được lại đẩy anh ra: “Làm gì thế, không được làm bậy”.
Anh nói: “Anh nghe con nói chuyện”.
Cô sững lại một lát, mới đẩy cánh tay anh ra: “Nói năng linh tinh”.
Anh nói nghiêm chỉnh: “Thật đấy, ngay cả con cũng đang nói, mẹ đừng giận cha nữa nhé”. Tĩnh Uyển hừ một tiếng, không nói tiếp, gương mặt anh tràn ngập sự ấm áp và yên bình: “Em nói xem, con chúng ta sẽ giống anh hay giống em?”.
Trong tim Tĩnh Uyển như có một con dao đâm thật sâu, suýt nữa rớt nước mắt. Chỉ nghe anh nói: “Nếu là con trai, sau này anh sẽ cho nó vào quân đội, rèn luyện thật tốt, sau này sẽ thành tài”. Tĩnh Uyển không kìm được nữa, chỉ nắm chặt ga trải giường bên dưới, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng. Giọng nói anh trầm thấp, vì áp sát vào người cô, ù ù nghe không rõ: “Nếu là con gái, tốt nhất là giống em, như vậy mới tốt. Chị năm chỉ hơn anh ba tháng, lúc anh năm tuổi, có lần ở trong vườn thấy chị ấy ngồi trên vai cha hái lựu, ngưỡng mộ chết đi được, chỉ là không hiểu, tại sao cha cứ đánh anh lại đối xử tốt với chị như thế. Bây giờ nghĩ lại mới thấy con gái khiến người ta yêu thương biết bao, đợi đến Tết Đoan Ngọ năm sau, con gái chúng ta đã tròn một tuổi rồi, anh cũng có thể cõng nó hái hoa…”.
Giọng cô giống như không phải của mình: “Tết Đoan Ngọ năm sau…”.
Anh phì cười một tiếng, không ngẩng mặt lên, giọng nói vẫn rất thấp: “Hơi ngốc phải không, bản thân anh cũng thấy ngốc, nhưng từ lúc biết em có thai, anh luôn nghĩ con chúng ta sẽ như thế nào”. Anh dừng lại một lát, giọng nói càng thấp hơn, giống như nói mơ: “Tĩnh Uyển, anh có lỗi với em. Anh chưa từng cầu xin ai, nhưng lần này anh xin em, em giận anh, hận anh anh đều nhận, anh chỉ xin em đừng giận đứa bé này”.
Cơ thể cô run lẩy bẩy, giống như không còn sức lực chịu đựng tất cả mọi thứ, cô không nói nổi, chỉ cố gắng cắn chặt môi, dường như chỉ có nỗi đau da thịt mới có thể đè nén nỗi đau trong tim. Mặt anh cách lằn áo sơ mi, dịu dàng áp vào bụng cô, rất lâu rất lâu sau mới ngẩng đầu lên. Cô chưa từng thấy ánh mắt dịu dàng như thế của anh, trong tim cô lạnh lẽo khó tả, chỉ không muốn đối diện với ánh mắt đó, theo bản năng cô nhắm mắt lại.
Nụ hôn của anh, nhẹ nhàng mà chần chừ, rơi xuống khóe môi cô. Bên tai như có tiếng gió trong núi. Anh cõng cô đi lên bậc thang, bậc thang đá xanh, đi lên con đường trong rừng cong cong uốn lượn, cô ôm chặt cổ anh, trên đỉnh đầu là rừng cây lá đỏ như lửa, giống như vô số ngọn lửa đang cháy giữa bầu trời, cũng giống như hoa mùa xuân, nở rộ đỏ rực rỡ. Màu trời ảm đạm âm u như sắp mưa, mây mù thấp đến mức như muốn ập xuống. Anh bước lên từng bước mỗi bước hơi lắc lư, nhưng lưng anh to rộng vững chắc, có thể để cô dựa vào như vậy. Cô hỏi: “Anh từng cõng ai chưa?”. Anh nói: “Chưa, hôm nay là lần đầu tiên đấy”. Cô càng ôm anh chặt hơn: “Vậy anh phải cõng em cả đời”.
Có một sự tiếp xúc dịu dàng như cánh bướm, mỗi lần chạm vào dường như nở ra một bông hoa tươi đẹp, nở rộ từng bông… chuyện cũ ào về trong ký ức, từng cảnh từng cảnh hiện lên. Những chuyện xưa mơ hồ đó lênh đênh trôi dạt, lặng lẽ héo úa. Chỉ có khuôn mặt anh đang nóng bừng áp vào tim cô, thật chặt, từ bên trong phát ra tiếng tim đập, “thình thịch thình thịch thình thịch”, càng ngày càng gấp gáp. Tóc cô quấn vào ngón tay anh, môi anh triền miên trên mặt cô, vô số bông tuyết lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ.
Cô chìm vào hư không vô tận, nắm chặt lấy vai anh, bốn bề chỉ có tiếng gió nhẹ lướt qua bên tai, cô như bông tuyết chỉ biết rơi mãi xuống, không có điểm dừng, không có phương hướng. Anh là ngọn lửa nóng bỏng, mỗi nơi đều mềm mại, đều cứng rắn. Anh vừa tước đoạt, vừa cho đi, khiến cơ thể cô tan xương nát thịt, bị anh nhào nặn lại, nhưng dấu ấn sâu nhất đậm nhất của anh vĩnh viễn không thể xóa đi. Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, gió đập rào rào vào cửa sổ.
Đến hai, ba giờ sáng, tuyết càng lúc càng dày, rèm cửa không kéo lên, ánh sáng trắng bên ngoài chiếu vào trong phòng, như là ánh trăng thanh mát.
Sau khi ngủ, cánh tay anh dần dần đè nặng lên người cô, Tĩnh Uyển chầm chậm gỡ tay anh ra, sau đó chầm chậm quay về phía anh, anh ngủ rất say, hơi thở đều đều, tóc mái trên trán rủ xuống, giống như đứa trẻ. Cô gọi nhỏ một tiếng: “Bái Lâm”, thấy anh chưa tỉnh lại, cô lại gọi nhỏ anh hai tiếng, cuối cùng to gan gọi vào bên tai anh một tiếng: “Cậu Sáu”. Anh vẫn ngủ say không động đậy. Cô bỗng nhiên hơi sợ hãi, cô từng đọc trên một tạp chí tiếng Anh nói thuốc an thần không được dùng với rượu, nhưng nghiền vào rượu nửa viên thuốc chắc không sao, cô do dự đưa tay ra, ấn vào ngực anh. Tim anh đập chậm rãi mà mạnh mẽ, cô chậm rãi thu tay lại.
Cô nghe thấy hơi thở của mình, nhẹ mà nhỏ, kéo chăn ra, đi chân trần trên nền nhà, cảm giác lạnh lẽo khiến cô hơi rùng mình, cô mặc xong quần áo, tiện tay cầm một chiếc áo bông thêu hoa khoác vào bên ngoài. Áo khoác anh vất lộn xộn trên ghế, cô quay đầu lại nhìn Mộ Dung Phong, anh vẫn ngủ rất say, cô đưa tay ra lần mò trong túi áo, không thể tìm thấy thứ cô cần, cô lại tìm ở túi bên kia, cũng không có. Áo sơ mi vứt trên nền nhà, cô rón rén đi tới nhặt lên, trong túi áo có một thứ đồ mềm mềm, hóa ra là một xấp nền giấy xanh xanh đỏ đỏ dày cộp. Cô nắm số tiền đó trong tay, bỗng nhiên nhớ ra áo khoác anh có một chiếc túi bí mật, liền cầm chiếc áo đó lên, cẩn thận lần mò, quả nhiên tìm thấy một chiếc hộp đồi mồi tinh xảo, mở ra xem bên trong là một con dấu bằng đá Điền Hoàng nho nhỏ.
Cô đi đến trước bàn trang điểm, từ ngăn bí mật lấy ra một tờ giấy đã viết sẵn, cô từng giả chữ anh, viết ngoáy mấy chữ để làm giả: “Đây là nữ quyến của Lưu phủ, đặc biệt phê chuẩn thông hành, tất cả các trạm kiểm soát đều được đi qua”. Cô hà nhẹ một hơi vào con dấu đó, ấn lên trên tờ giấy, sau đó lại đặt con dấu vào túi áo anh, chân rón rén đi lại mở tủ quần áo, cô đã mang thai ba tháng, vòng eo hơi biến đổi, chiếc sườn xám lụa không còn mặc vừa nữa. Cô không dám chần chừ quá lâu, chỉ tìm qua loa một bộ mặc vào, sau đó mặc áo khoác, đặt tiền và giấy thông hành đặc biệt vào túi.
Cô chầm chậm xoay khóa cửa, vì tối nay Mộ Dung Phong ngủ ở đây, cảnh vệ gác bên ngoài tạm thời rời đi, cuối hành lang l