á đi đằng sau áp giải, đi được mấy bước cô lại dừng lại.
Tiếng cô y tá phía sau: “Cô Lâm, có chuyện gì vậy?”
Mắt Đường Đường nhanh như chớp, đảo qua đảo lại: “Thế này đi, tôi chỉ ra ngoài đúng ba tiếng. Trong vòng ba tiếng nhất định tôi sẽ quay lại. Cô thích quyển sách nào? Tôi sẽ ký tặng cho.”
Cô y tá đáp: “Cô Lâm, như thế này có thể coi là hối lộ không? Nhưng tôi không thể đồng ý được. Xin đừng làm khó tôi.”
Đường Đường quay đầu lại, “Chỉ cần tôi không nói sẽ chẳng ai biết cả. Được không? Cô thích quyển nào tôi sẽ ký tặng quyển đó!”
“E hèm…” Có tiếng ho khan từ phía sau.
Cô y tá nghe thấy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, quay lại chào, “Chào y tá trưởng ạ.”
Đường Đường cũng quay đầu lại, đó là một người phụ nữ cũng có tuổi, cô khẽ gật đầu với hai người rồi nói: “Cô Lâm ra ngoài đi dạo phải không? Đã đến lúc quay lại uống thuốc rồi!”
Đường Đường nhìn ánh mắt của người y tá trưởng rồi phán đoán, cuộc nói chuyện giữa cô và người y tá nhất định y tá trưởng đã nghe thấy, tuy vậy Đường Đường vẫn tỏ ra như không có chuyện gì.
Nữ y tá nói nhỏ với cô: “Chúng ta quay lại thôi.”
Người y tá trưởng nhìn sâu vào mắt cô, “Ở đây chúng tôi đối xử mọi người bình đẳng với nhau. Tất cả mọi người khi vào đây đều là bệnh nhân, đã là bệnh nhân thì nên nghe lời dặn của bác sỹ và y tá!”
Đường Đường quay đầu lại, thấy mặt mình nóng lên, cô đi về phía phòng bệnh.
Ba là cây to chắn mưa gió, để cô hiểu ý nghĩa của căn nhà.
Anh trai là tường cao chắn gió, trong những năm tháng chưa trưởng thành, anh là tường cao chắn cho cô mọi cám dỗ bên ngoài.
Em trai là nụ hoa non nớt trong nhà, dạy cô biết khoan dung, trở nên hiền hòa hơn.
Mối tình đầu của người con trai ấy, trong những năm tháng ngây thơ của nàng là một bản nhạc kèn acmonica có thể lay động lòng người.
Người tình phụ bạc là liều thuốc đắng nhưng dã tật, trị cho cô lòng tin và sự ảo tưởng để bản thân trưởng thành hơn.
Người yêu thực sự của cô dường như giống như một chàng hoàng tử lãng mạn với mái tóc dài, tay ôm đàn ghita, bước ra từ sa mạc. Với cô, anh chính là ngôn ngữ trong thơ, chất liệu của bức họa, tình cảm mãnh liệt trong giai điệu, ô che trong con đường mưa lãng mạn, thuyền nhẹ đi chầm chậm lãng du trên dòng sông, đám mây sắc màu lững lờ trôi… Anh còn là cánh chim bay mải miết trong thế giới u tối mịt mờ của cô.
Bạn bè – nơi trao nhận mối thân tình không cần băn khoăn, có thể kề vai sát cánh cùng vui cười. Bạn bè có thể giúp nhau viết lá thư tình để theo đuổi một ai đó, bênh vực kẻ yếu, cho dù người đó không xuất sắc, thậm chí có chút phiền toái, nhưng có họ, cuộc sống của cô không đến mức đơn điệu.
Sư gia phe phẩy quạt lông, trên cái đầu trí tuệ không chít khăn. Với sư gia, cô có thể trút bỏ mọi nỗi lòng, khi cô chơi bời đến quên mọi thứ sẽ bị nhận ngay một đòn cảnh cáo. Lúc ấy, sư gia sẽ là “sư tử hống” để cô giác ngộ.
Khi bước vào quỹ đạo nhưng thiếu đi mùi vị của cuộc sống, một đêm kia cô bỗng nhiên thức giấc. Cô hiểu rằng cảm giác ấm ấp đó không có điều gì thay thế được, cô cũng trở thành người hiền thục vì mang một tính chất đặc biệt khác – tình mẹ!
Đường Đường đánh xong đoạn văn, thở dài một hơi rồi dựa vào ghế.
Bình Tử bên cạnh giả bộ đe dọa: “Em còn dám chạy trốn ra ngoài nữa, anh và Tiểu Mỹ không nấu cho ăn nữa đâu, cho tự đi ăn ngoài kia thành bà béo thì thôi!”
Văn Văn dở khóc dở cười than vãn, “Thôi bây giờ thì được rồi, mình mang laptop đến cho đây này. Dùng được cả wifi đấy, cậu muốn viết blog, nói chuyện hay chơi game đều được.”
Đường Đường cười tinh nghịch: “Thế Tiểu Mỹ sao nhỉ?”
Bình Tử: “Cô ấy đi mua hoa quả đến thăm Quang Tử rồi, dù sao người ta cũng hiến bao nhiêu máu cho em như thế.”
Đường Đường gật đầu rồi nói, “Ôi… Không biết bao giờ mới được xuất viện? Phòng này chẳng có bệnh nhân khác gì cả, không có người nói chuyện em sắp phát điên rồi. Nằm viện mà như ngồi tù vậy, khó chịu quá. Chẳng trách Quang Tử biết mẹ mình điên nhưng không dám đưa vào viện.”
Bình Tử đột nhiên nghe thấy cô so sánh mẹ Quang Tử như vậy, điều đó chứng tỏ những chuyện cũ cô đã gần như cho qua rồi thì thấy vui mừng. Anh cười bảo: “Em tưởng rằng người nào cũng có thể bị đánh vỡ đầu sao? Bác sỹ nói phải theo dõi thêm nữa, chỉ sợ em bị chấn động não.”
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài, Đường Đường lên tiếng: “Mời vào.” Hóa ra đó là Tiểu Mỹ và Quang Tử.
Bình Tử thấy Quang Tử, theo bản năng nắm chặt lấy tay của Đường Đường.
Vẻ mặt Quang Tử khá tiều tụy, thần sắc bi thảm, cúi đầu xuống không dám nhìn đối diện với Đường Đường, chỉ lí nhí mấy câu: “Lại làm tổn thương đến em rồi, thật là…”
Đường Đường cười nhẹ, “Em biết chuyện của bác gái rồi. Những năm tháng đó với anh cũng không dễ dàng gì. Để cảnh sát không tìm ra đành phải mai danh ẩn tích, đến thơ văn cũng không dám sáng tác. Cảm ơn anh hôm đó đã đưa em tới bệnh viện, còn hiến máu cho em nữa.”
Quang Tử im lặng hồi lâu, mãi mới có dũng khí để nói: “Năm đó, mẹ anh mỗi khi nấu canh cho em đều cho thêm xạ hương. Cái này làm cho phụ nữ không sinh được nữa… Cũng vì bà sợ đứa trẻ này sau khi sinh ra…”
Cô thấy lòng mình run lên nhưng vẫn cố giữ nét mặt, “Năm đó mẹ anh đã không bình thường rồi phải không? Sao anh không đưa bác đi trị liệu.”
Quang Tử cúi đầu: “Mẹ anh sinh anh ra một đời bất hạnh rồi, tất cả những chuyện đó cũng chỉ vì anh. Cho nên anh đành phải cố sức bảo vệ bà…”