cho show diễn không phải tranh thủ tổ chức lễ đính hôn sao? Ba vợ anh là Hoa kiều Nhật Bản, ông ta mở cửa hiệu buôn bán ở bên đó cũng chẳng dễ dàng gì. Anh thề non hẹn biển gì với con người ta, khiến ông ta bán phắt ngay cửa hiệu để ủng hộ anh ra show diễn bên Nhật. Nhưng vừa về nước một phát anh đã qua cầu rút ván, lại còn định vu oan giá họa Đường Đường dụ dỗ anh. Điều này chẳng phải quá bất công với vị hôn thê của anh sao?”
Cô nói một hồi, không chỉ Phong Phong mà còn cả ba người đang nghe trộm kia cũng quay lại sững sờ nhìn nhau.
Phong Phong đờ một lúc rồi hỏi lí nhí: “Em biết chuyện được bao lâu rồi?”
“Khoảng ba tháng trước. Hôm đó, anh uống say rồi đưa tôi về nhà. Tôi đột nhiên muốn lên blog nên dùng tạm máy tính của anh. Vừa bật máy lên thì mấy tin nhắn MSN của anh hiện ra, “Cưng ơi, em đang đợi anh…” Tôi hiếu kỳ nhảy vào đọc phần lịch sử tin nhắn, mấy lời đường mật ve vãn các cô em của anh đều ở đó.”
Anh ta không nói gì, ngầm như đã thừa nhận.
“Đột nhiên tôi nhớ đến hòm mail của anh dung lượng tới 2G, bình thường anh đều dùng mail đó để viết cho tôi. Hiếu kỳ quá, tôi liền mở ra xem. Anh cũng thật sơ sót, lấy ngay ngày sinh của mình làm mật khẩu, đăng nhập một lúc là tôi mở được. Tôi bắt đầu xem mấy bức thư tình của anh trong inbox.”
Phong Phong mặt mũi đã chuyển màu, không nói năng gì.
“Điều lạ lùng nhất, mail nào anh cũng forward cho vô số các cô nàng nhưng người nhận chính lại là mình. Đọc ngay bên ngoài tôi cũng sẽ biết anh đang có mối quan hệ với những cô nào, ai là tình ngắn, tình dài, bao gồm cả Lệ Tử – cô gái bên Nhật. Những chuyện của hai người với nhau tôi đều đã đọc, cho đến khi tôi biết chuyện ba cô ấy vì ủng hộ tiền cho show diễn của anh mà phải bán cửa hàng đi, tôi nghĩ mình cần làm điều gì đó. Tôi đã gửi cung cấp cho cô ấy mật khẩu mail của anh, đồng thời gửi hai clip anh đang ôm hôn người khác do Đường Đường quay được cho Lệ Tử. Anh không thấy lạ là sao hôm nay cô ấy không online nói chuyện với anh hả? Có lẽ sau khi biết được chân tướng của anh, cô ấy đang bàn bạc với ba mình chuyện phải làm tiếp theo như thế nào…”
Phong Phong trân trối tại chỗ như đã hóa đá.
“Thôi! Tôi vào nhà vệ sinh đã.” Tiểu Mỹ nói rồi đứng dậy luôn.
Nhìn thấy cô đi, anh ta lôi điện thoại ra điên cuồng gọi cho Lệ Tử: “Alo… Em à, anh đây. Nghe anh nói này, alo…”
Người đầu dây bên kia đã tắt máy.
Anh ta ngây người một lúc, ánh mắt lóe lên tia bất định, không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Tiểu Mỹ lại duyên dáng quay lại chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Anh ta nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhếch lên rồi buông một câu: “Cô là loại đàn bà độc ác!”
Uống một ngụm cà phê, cô cười khiêm tốn, “Anh quá lời rồi. Ban đầu tôi cũng định rút lui để cho anh toàn tâm toàn ý làm một người chồng tốt. Lệ Tử cũng rất bất hạnh, anh và cô ấy đã tiến đến chuyện hôn nhân rồi. Tôi không buông tay có nghĩa là sẽ thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nhưng anh không được che giấu cô ấy chuyện anh đã lăng nhăng với không biết bao người đàn bà khác ở trong nước. Đã thế anh còn che giấu mọi chuyện, nhận tiền trợ giúp từ ba vợ tương lai, hơn nữa, anh còn làm nhục phẩm chất của Đường Đường. Bởi vậy, vì hạnh phúc của cô ấy, tôi quyết định cho cô ấy biết chân tướng sự thật, còn người đàn ông như anh cũng phải tự chịu trách nhiệm với mọi chuyện mình làm đi.”
Phong Phong nắm chặt tay lại, nghiến răng: “Cô dám lên mặt dạy đời sao!”
Tiểu Mỹ: “Anh chị tôi bao năm vất vả gây dựng ở Úc, khó khăn lắm mới có tiền mang về nước để đầu tư chứ không phải là dạo chơi. Hiện tại không thể làm album lớn cho anh được vì thời thế không cho phép chứ không phải vì mối quan hệ giữa anh và tôi. Cho dù ba vợ anh đã đầu tư nhưng cũng lãng phí thôi, tôi và anh chị đã bàn chuyện này rồi. Định sẽ mang album của anh ghép cùng tiểu thuyết của Đường Đường để chuyển thể thành phim, khi làm PR trên mạng sẽ lấy ca khúc của anh làm nhạc chủ đề cho phim. Như vậy cho dù không cần vốn đầu tư quá nhiều nhưng nhất định sẽ mang lại hiệu quả cao, nhưng xem ra anh lại muốn làm gấp gáp đến nỗi không từ một thủ đoạn nào.”
Phong Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ý của cô là…”
Tiểu Mỹ: “Ý của tôi là, anh hay khả năng của anh nếu muốn để khán giả ghi nhận cần phải có thời gian.”
Ánh mắt anh ta lại lóe lên hi vọng lần nữa, “Chuyện hôn nhân của anh ở Nhật xem ra không có hi vọng rồi. Nhưng chuyện của chúng ta nhất định có tương lai phải không? Em cũng biết anh yêu em mà.”
Tiểu Mỹ cười chế nhạo, “Nhưng từ trước tới giờ anh chỉ nói lời yêu mà chưa từng cầu hôn tôi. Hơn nữa, tôi không hề có cảm giác an toàn khi bên anh.”
Phong Phong nói không do dự: “Vậy chúng ta kết hôn đi. Anh nhất định sẽ đối tốt với em, những chuyện đã qua chỉ là trò chơi. Sao họ có thể so sánh với em được? Anh sẽ hồi tâm lại.”
Cô ngửa mặt lên trời cười rồi bi thảm: “Kết hôn rồi, để toàn tâm cho sự nghiệp của anh, tôi sẽ âm thầm làm người tình bí mật phải không? Còn anh thì ngang nhiên tuyên bố mình độc thân để vô số các cô nàng trẻ trung ngây thơ lao vào… Ha ha, tưởng tượng của anh phong phú quá đấy!”
Phong Phong vội vàng: “Anh không có ý đó…”
Tiểu Mỹ nhanh chóng ngắt lời, “Anh đi đi! Chuyện album của anh tôi sẽ suy nghĩ sau. Sau này, tôi sẽ không làm việc trực tiếp với anh nữa mà sẽ tìm một người trợ lý để sắp xếp mọi chuyện.”
Anh ta mở miệng như muốn nói thêm nhưng Tiểu Mỹ lại ngắt: “Để tôi ngồi yên một mình, không tiễn anh nữa!”
Phong Phong do dự một hồi rồi cũng đứng lên đi ra.
“Hết phim rồi, đừng ở đó mà che đậy nữa!” Tiểu Mỹ vỗ tay.
Đường Đường tiến lại gần, “Hóa ra biết bọn mình ở đây rồi à?”
“Lúc mọi người đi vào mình đã nhìn thấy từ bên ngoài rồi, cũng biết Phong Phong đang đợi sẵn bên trong, nhưng mình vẫn đi shopping một vòng.”
Bình Tử không ngừng ca thán: “Em ác quá!”
Đường Đường lườm anh, “Cô ấy bị gã đó làm cho mệt mỏi thế này chưa đủ hay sao? Cô gái đáng thương Lệ Tử làm cho gia đình khuynh gia bại sản mới nhận ra chồng tương lai là tên tiện nhân. Đàn ông các anh thấy mới thỏa mãn phải không?”
Văn Văn ngồi xuống, đặt một tay lên vai bạn, “Tiểu Mỹ bọn mình luôn đứng về phía cậu!”
Mặt Tiểu Mỹ điềm nhiên như không có chuyện gì, “Chuyện tình cảm cuối cùng cũng sẽ có một kết thúc thôi, gần đây những điều nhận được cũng không tồi.”
Đường Đường: “Cậu định làm gì tiếp theo? Đơn từ chức cũng đã gửi rồi, tòa soạn có nói gì không?”
Tiểu Mỹ: “Tòa soạn không cho mình từ chức, họ nói rằng sau này có thể cho mình làm kiêm chức. Chắc sợ mấy quyển sách bán chạy và đề tài của mình sẽ bị lọt ra ngoài mất.”
Bình Tử: “Vậy xem ra em phải tiếp tục làm công việc biên tập rồi.”
Tiểu Mỹ ngáp rồi nói: “Phụ nữ không nên hi vọng quá nhiều vào tình yêu. Nếu như phụ nữ là hoa, tình yêu giống như bình hoa, còn sự nghiệp là đất trồng. Hoa rời khỏi đất để cắm vào bình sẽ bị khô héo nhanh chóng.”
Đường Đường gật đầu lia lịa.
Tiểu Mỹ cười tiếp tục nói: “Có ba quy tắc quan trọng người phụ nữ phải biết khi tìm kiếm đàn ông, phạm phải điều nào đều giết không tha.”
Văn Văn nghe xong thấy hứng thú: “Ba điều nào?”
Tiểu Mỹ: “Một, đó là đánh phụ nữ. Đàn ông giơ tay đánh phụ nữ cho dù ở hoàn cảnh và lý do nào cũng không thể tha thứ được. Theo một bản điều tra cho thấy, đàn ông đã đánh vợ lần đầu tiên thì đến 70% sẽ đánh lần hai. Hai là lạc lối. Tình cảm giữa hai người ban đầu ổn định và yêu thương, nhưng nếu lạc lối là phản bội lại nhau. Nếu đã quyết định tha thứ cho anh ta lần một thì lần hai, ba cũng có thể xảy ra. Ba là gây tội. Điều này không cần phải nói, một người đàn ông không nhân cách không phẩm giá thì không đáng được lựa chọn làm bạn đời.”
Văn Văn: “Vì vậy đây chính là nguyên nhân cậu chia tay anh ta phải không? Nhưng năm đó… Du Tử không phạm phải mấy điều kia sao cậu vẫn kiên quyết đoạn tuyệt?”
Tiểu Mỹ cười đau khổ, “Mọi người nghĩ với tính cách của Du Tử, một ngày nào đó ba mẹ anh ta bắt phải đánh mình, liệu anh ta có làm không?”
Đường Đường gật đầu, “Cũng đúng.”
Tiểu Mỹ lại nói thêm, “Hơn nữa, mình nghĩ vấn đề này rất đáng để những người phụ nữ hiện đại phải suy ngẫm.”
Bình Tử nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô bèn nói, “Em nói xem nào.”
Tiểu Mỹ: “Thời cổ đại, khi con gái xuất giá luôn được dặn dò phải lấy nhà chồng làm trọng. Bởi khi ấy, cô gái không phải lấy một người mà phải coi như lấy cả họ bên nhà chồng. Nhưng người phụ nữ hiện đại không như vậy, nếu không hiếu thuận với ngay cả ba mẹ ruột của mình mà lại mang hết lòng và yêu thương gửi gắm cho bên nhà chồng không phải quá ngược hay sao? Như vậy sau này còn ai dám đẻ con gái nữa? Sau khi con lấy chồng, ngay cả tiền để chăm lo cho nhà đẻ cũng bị nhà chồng lấy mất thì thử hỏi tính hiếu thuận của người phụ nữ truyền thống đi đâu cả rồi? Do vậy mình mới nói, người phụ nữ phải chăm lo cho ba mẹ ruột trước tiên đã, rồi mới lo cho nhà chồng.”
Văn Văn: “Bây giờ đã hiểu được lý do năm đó cậu chia tay Du Tử.”
Tiểu Mỹ cười nhạt, “Mình bỗng nhiên nhớ tới mẹ của Lý Cường.”
Đường Đường vỗ vai Văn Văn, “Mẹ chồng tương lai trước đây của Tiểu Mỹ thật đáng sợ. Nhưng mẹ chồng Văn Văn lại không như thế, bà giống như thiên sứ vậy! Văn Văn, cậu cũng nên mừng thầm đi.”
Nghe bạn nhắc đến Lý Cường, Văn Văn thấy chán nản gạt tay bạn ra.
Bình Tử thấy Văn Văn và Đường Đường đang gật đầu lia lịa thì nói ngay, “Thôi đi em, lại đem học thuyết của em đi tuyên truyền rồi, làm hỏng cả con cái nhà lành.”
Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên nhìn Bình Tử, nhìn Đường Đường rồi như đã hiểu ra chuyện gì nên không nói nữa.
Bình Tử thấy ba cô gái không để ý đến mình chỉ đành hạ người, “Đúng rồi, anh nhớ gần đây có một chợ chuyên bán đèn. Mấy hôm trước anh thấy có một chiếc đèn được thiết kế hay lắm, muốn mua tặng Văn Văn làm quà cưới nhưng bà chủ ở đó nhất định không bán, nói rằng đã có bạn đặt mua rồi. Bây giờ mình cùng đi xem có chọn được đèn nào đẹp không, anh chi.”
Đường Đường kéo tay Tiểu Mỹ, “Anh đi cùng cô ấy đi, cô ấy thích là được. Em về nhà với Tiểu Mỹ, bọn em có chuyện riêng.”
Văn Văn khá vô tư, không nhìn ra được sự tinh tế của Đường Đường, nghe bạn nói như vậy, cô nghĩ mình cũng chẳng biết khuyên gì Tiểu Mỹ, có lẽ để Đường Đường tâm sự riêng với Tiểu Mỹ thì phù hợp hơn. Nghĩ vậy cô đồng ý đi cùng Bình Tử luôn.
Bình Tử nghe thấy vậy thì rất buồn, chỉ tay ra phía cửa rồi hai người cùng đi.