kẻ ghê gớm, vậy không hiểu sao lại nhẹ tay với Bình Tử đến vậy.
Bình Tử bất ngờ bổ sung thêm một câu: “Tôi 20 còn anh ta 80%.”
Văn Văn lặng người nhìn Tiểu Mỹ: “Ghê gớm thật!”
Đường Đường đang mải uống coca, nghe thấy câu đó suýt phun nước coca ra ngoài.
Tiểu Mỹ cũng đờ người ra: “Chia chác kiểu vậy mà anh cũng đồng ý sao? Sách của anh lẽ nào ngoài hắn ra không tìm được người đại diện nhà xuất bản nào khác?”
Bình Tử mỉm cười, hơi lắc lư ly nước rồi như bất đắc dĩ tự giễu mình: “Không còn cách nào rồi, tôi đã ký hợp đồng với anh ta, trong vòng nguyên một năm sách của tôi sẽ do anh ta làm quản lý.”
Tiểu Mỹ: “Cũng may chỉ trong một năm thôi. Nhưng nghe Đường Đường nói anh cũng là một nhà thơ có tiếng tăm mà?”
“Nhà thơ” – Hai chữ như chạm vào nỗi đau của anh. Anh lập tức gay gắt, “nhà thơ thì sao chứ? Xuất bản sách tôi cũng phải tự mình bỏ chi phí. Nhà thơ thì cũng phải chi trả cho cuộc sống hàng ngày. Người yêu cũng không phải chỉ vì bạn là nhà thơ mà chịu chấp nhận cảnh bần hàn. Đến tuổi kết hôn rồi mà vẫn chưa đủ năng lực cưới cô ấy thì đương nhiên cô ấy sẽ lấy người khác. Những người xung quanh vỗ tay đứng nhìn, dường như muốn tránh xa nhà thơ kiểu ấy…”
Trong ánh mắt Đường Đường có những tia đồng cảm và thấu hiểu.
Văn Văn và Tiểu Mỹ gật đầu, hiểu được lý do anh đến đây.
Nhưng Tiểu Mỹ vẫn thấy khó hiểu, “với danh tiếng và phong cách viết của mình, sao anh lại hợp tác với tên quỷ hút máu đó?”
Bình Tử: “Tôi cũng khá cẩn thận. Do vậy khi ký hợp đồng đã đổi sáu năm thành một năm. Hợp đồng giao quyền viết bằng tay. Phi quá đắc ý nên không chú ý đến sự thay đổi đó. Khi ký tên xong mới phát hiện ra. Vì phần hợp đồng tôi đang giữ có giá trị về mặt luật pháp nên hắn không tố cáo tôi được.”
“Vậy cũng may anh chưa đến nỗi xúi quẩy.”
Bình Tử cười đau khổ: “Cảm ơn.”
Đường Đường: “Vậy sau đó thế nào?”
“Sau đó tôi có viết mấy cuốn sách. Nhưng viết theo kiểu không đề tên tác giả, rồi viết cho cả nhà xuất bản bên các cô nữa. Đề tài do tôi tự chọn. Viết xong tôi thấy cũng khá tốt nên kiên quyết đòi ký tên của mình. Hắn ta nổi giận lôi đình và nói. Muốn ký tên cũng được nhưng phải ăn chia phần trăm là 20 và 80. Tôi cũng điên lắm nhưng rồi đồng ý. Dù sao cũng chỉ còn bốn tháng nữa thì sách của tôi cũng không còn thuộc về hắn nữa. Biết chắc tôi không còn ký hợp đồng thêm với hắn, sách của tôi tại sao không được quyền ký tên chứ?”
Đường Đường gật đầu: “Anh làm thế là đúng, bộ sách này khá có tiềm năng. Cho dù không phải bán chạy lắm nhưng có thể mang đi làm bản quyền cho mình.”
Bình Tử: “Ừ, dù sao tôi cũng chỉ còn hợp tác với hắn khoảng bốn tháng nữa thôi. Nhưng chứng mình thư của tôi vẫn do hắn giữ nên hơi đau đầu.”
Tiểu Mỹ: “Tôi biết rồi, có phải thuộc hạ của hắn bắt anh phải viết, lại còn ở cùng nhà với nhau để hắn hút máu anh. Nếu như tôi đoán không nhầm thì các anh cũng đều là người mới đến Bắc Kinh chưa lâu, ở đây cũng chưa có quan hệ gì nên đành chịu thiệt thòi.”
Bình Tử nhìn Tiểu Mỹ bằng một ánh mắt khác rồi gật đầu.
Tiểu Mỹ tiếp tục nói: “Vậy những gì các anh viết đều bị người khác lấy mất, bị đem đi mổ xẻ bất cứ lúc nào.”
Bình Tử, “đúng vậy, cô nói rất có hình tượng.”
Đường Đường: “Khi ở Dương Châu anh cũng không đến nỗi mà? Sao khi đến Bắc Kinh lại túng thiếu như vậy?”
“Khi trên tàu hỏa tôi có mua một chai nước, uống được mấy ngụm thì vào nhà vệ sinh luôn. Sau đó tự nhiên thấy chóng mặt nhức đầu, hóa ra bị người bán nước cho thuốc mê vào.”
Tiểu Mỹ: “Vậy bao nhiêu tiền mang theo người anh đều bị mất sạch à?”
Anh cười càng khổ não hơn, “điều khổ nhất là khi đến đây tôi ra cây ATM rút tiền. Vừa đăng nhập xong mật mã, tiền chưa ra thì bỗng nhiên có đứa trẻ con đứng sau lưng bảo đồ của tôi bị kẻ khác lấy mất rồi. Tôi quay đầu nhìn chưa kịp làm gì thì thằng bé đã lấy tiền của mình chạy biến đi…”
Tiểu Mỹ: “Ôi, vậy chắc số tiền thừa còn lại của thẻ cũng chẳng được bao nhiêu.”
Đường Đường khẽ cấu Tiểu Mỹ một cái, “bây giờ phải nghĩ cách làm thế nào.”
Tiểu Mỹ: “Phải lấy được chứng minh thư ra trước. Bây giờ phải tìm Phi đã.”
“Không dưới một lần tôi đòi hắn. Nhưng lần nào hắn cũng lấy hết lý do này đến lý do khác không trả. Lần đến nhà xuất bản lĩnh tiền nhuận bút vừa rồi, hắn cũng chỉ mang bản photo đến. Lần trước có một bản thảo sao chép đạo văn, là của một tác giả khác hợp tác với hắn. Hắn mượn ngay một biên tập viên còn non biên tập lại cuốn sách, còn dùng chứng minh thư photo của tôi để ký hợp đồng với nhà xuất bản nào đó. Sau này nếu không may bị phát hiện ra, nhất định tôi sẽ bị kiện vì tội đạo sách.”
Văn Văn: “Không đúng, anh phải đích thân ký tên thì nhà xuất bản mới xác nhận bản quyền của anh. Và như vậy anh mới phải chịu trách nhiệm.”
Bình Tử cúi đầu không nói gì.
Tiểu Mỹ: “Hắn giả mạo chữ ký của anh sao?”
Bình Tử giơ cốc lên uống một ngum không nói gì, coi như đã thừa nhận.
Văn Văn kinh ngạc, “giả mạo chữ ký là phạm pháp đấy!”
“Hắn không phải giả mạo chữ ký mà là để hợp đồng trùm lên chữ ký của tôi, nhìn qua sẽ thấy gần như là giống chữ ký thật. Hơn nữa cũng chẳng có người thứ ba làm chứng hắn giả mạo thì tôi cũng không có chứng cứ gì.”
Đường Đường lo lắng nói: “Bây giờ anh không thể tùy ý được. Nếu cầm chứng minh thư đi giả danh khắp nơi thì nguy hiểm lắm.”
Tiểu Mỹ: “Phải chuẩn bị hai phương án.”
Thế là ánh mắt của cả ba người đều tập trung về phía cô.
Tiểu Mỹ nói: “Bây giờ anh hãy gọi điện về nhà báo với người thân đã mất chứng minh thư, nhờ họ đi làm lại cho.”
Văn Văn: “Giấy tờ chỗ Phi cũng phải lấy lại bằng được, nếu không hắn mang đi giả danh lung tung cũng chết.”
Bình Tử: “Ừ, việc này tôi biết.”
Đường Đường: “Vậy bây giờ anh ở đâu? Còn ở chỗ của Phi không?”
Bình Tử: “Tôi còn có thể ở đâu được nữa?”
Đường Đường: “Vậy hãy về nhà tôi đi, anh ngủ ở sofa cũng được, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Vậy là anh theo mấy cô về nhà, lần đầu tiên làm khách trong thế giới riêng của ba cô gái. Tối hôm đó anh ngủ ngoài sofa.
Tối đó, Tiểu Mỹ và Văn Văn gọi điện cho bạn trai cũng nhắc đến chuyện này.
Mỗi người có một cách diễn đạt khác nhau.
Văn Văn ngồi trên giường trong phòng riêng gọi điện thoại.
Lý Cường: “Người ta một mình đến đây không dễ dàng gì. Bọn em có ba người, có thể giúp được gì cứ cố gắng giúp. Nếu có gì cần đến anh thì gọi điện cho anh.”
Văn Văn tươi cười: “Vâng em biết rồi!”
Cũng trong lúc đó, Tiểu Mỹ đang dựa người bên cửa sổ gọi điện cho bạn trai.
Phong Phong: “Em có sao không vậy? Vì một người mới gặp mặt lần đầu đã cho họ về nhà sao? Lại lo mấy chuyện không đâu nữa. Có phải dạo này em rỗi quá không? Nếu rỗi quá thì tìm giúp anh người đầu tư để bao mấy tác phẩm mới của anh. Anh biết em rất có khả năng mà. OK?”
Vẻ mặt cô hờn giận, “em mệt rồi, đi nghỉ trước đây, em liên lạc với anh sau nhé.” Nói xong cô tắt luôn điện thoại.
Ngày hôm sau, Bình Tử hẹn Phi đến một quán trà, nói thẳng luôn muốn lấy lại chứng minh thư.
Phi đương nhiên tìm mọi cách cự tuyệt.
Khi Bình Tử thấy không còn cách nào khác thì Văn Văn và Tiểu Mỹ đi cùng một viên cảnh sát bước vào.
“Này…” Văn Văn vẫy chào hai người từ đằng xa, bá vai viên cảnh sát và cùng đi tới.
Vẻ mặt của Phi rất cảnh giác, “này, định gọi cảnh sát đến uy hiếp tôi à?”
Khi Bình Tử đang giải thích không biết gì chuyện này thì Văn Văn cùng cảnh sát đã tới gần hơn, phía sau là Tiểu Mỹ.
Văn Văn khẽ vỗ vai viên cảnh sát, “người anh em, đây là Bình Tử, một tác giả cũng có tiếng đấy. Quyển sách mà tôi tặng cậu là của anh ấy viết đấy!”
Viên cảnh sát đến bắt tay Bình Tử, “tôi rất hân hạnh!”
Bình Tử cũng đưa tay ra: “Không dám!”
Văn Văn chỉ tay về phía Phi, “còn đây là người đại diện văn hóa. Ồ, các anh ở đây đang bàn chuyện phải không? Tôi không quấy rầy nữa?”
Tiểu Mỹ đứng đằng sau nói thêm: “Tối qua khi gặp Bình Tử thấy anh ấy nói có để quên chứng minh thư ở nhà người bạn. Bạn anh ấy nói hôm nay tới đây sẽ gửi lại chứng minh thư. Hóa ra người bạn ấy chính là anh Phi đây? Toàn là người quen cả.”
Viên cảnh sát nghi ngờ nhìn Tiểu Mỹ và Văn Văn đang tung hứng nhau.
Văn Văn hiểu ra liền quay mặt về phía Phi, “anh nói mang chứng minh thư đến để trả, vậy nó đâu?”
Bình Tử cũng hiểu ra: “Anh Phi bận quá nên quên không mang theo, đang bảo người nhà mang đến đây.”
Tiểu Mỹ: “Vậy tốt rồi, tôi cũng định ăn ở đây. Chúc anh cảnh sát sớm thăng quan tiến chức. Anh Phi mau gọi người nhà mang chứng minh thư đến đi, chúng ta vừa ngồi ăn vừa đợi.”
Nhìn thấy mấy người như vậy, Phi liền đỏ mặt tía tai.
Viên cảnh sát không hổ danh là người từng trải, tuy không rõ mấy người đang tung hứng nhau chuyện gì nhưng cũng thốt ra mấy tiếng không bình thường.
Phi toát hết mồ hôi, lại bị Tiểu Mỹ và Văn Văn nhìn chằm chằm, đối diện là viên cảnh sát nên chỉ còn cách lấy điện thoại ra gọi, dặn dò chứng minh thư để chỗ nào, thấy mọi người nhìn mình đành phải nói khoảng nửa giờ nữa có người mang đến.
Quả nhiên chưa đến nửa giờ sau, có một người thanh niên mang phong bì đến, đưa tận tay Phi rồi vội vàng đi. Phi cáo lỗi có chuyện gấp không ăn uống được rồi cũng rút lui.
Nhìn thấy bóng dáng Phi đã khuất dạng, rồi nhìn mặt tự đắc của ba người, viên cảnh sát thốt lên: “Tiểu sư muội đúng là nhiều trò, thẳng thắn khoan dung!”
Văn Văn vội vàng lắc đầu, “có gì đâu mà, chúng ta ăn thôi!”
“Tôi thấy ban nãy tên Phi đúng là có vấn đề. Ta vốn là người từng trải, có chuyện gì sư muội hãy nói ra đi xem nào?”
Bình Tử ho khan một tiếng cho ngọt giọng, rồi nói: “Tôi không sợ bị báo ứng, mọi chuyện cũng từ tôi mà ra!”
Sau đó viên cảnh sát trách cứ Văn Văn một hồi, nói rằng chuyện như thế mà không chịu báo cáo. Riêng chuyện giữ giấy tờ người khác rồi giả mạo chữ ký đều phạm pháp rồi.
Tiếp đó viên cảnh sát liên hệ với đồng nghiệp của mình ở khu nhà Phi đang thuê. Bình Tử là người cung cấp manh mối, phía cảnh sát xuất kích, tóm gọn cả vòng kia. Đúng như lời Bình Tử nói, Phi giữ giấy tờ trái phép, còn giả mạo chữ ký.
Tuy vậy, những tác giả như Bình Tử bị Phi thao túng không những không cám ơn anh mà còn nguyền rủa anh.
Vì họ ở Bắc Kinh không hề có người đại diện nào cả. Mặc dù biết Phi đang hút máu họ, đãi ngộ rất kém nhưng dù sao còn có bát ăn. Nhưng bây giờ khi mọi chuyện bại lộ thì bát ăn cũng chẳng còn, việc tìm một “bát ăn” ổn định khác nào có dễ dàng?
Cuối cùng Bình Tử đành xách vali ra đi trong tiếng mắng mỏ của mọi người. Đồng thời anh cũng nhận được tin mấy người bạn đồng hành với anh vì bị mất “bát ăn” nên đành chuyển đi.
Còn bốn tháng nữa, bản quyền của Phi với sách của Bình Tử vẫn có hiệu lực về luật pháp.
Nhưng Phi gặp một người đa mưu như Tiểu Mỹ thì không còn cách nào đắc ý được nữa.
Trong bản hợp đồng giao quyền có ghi rõ anh ta sẽ đại diện cho các tác phẩm văn chương có bản quyền trong vòng một năm, bao gồm cả quyền viết thay.