"Nếu chưa được trực tiếp nghe anh ấy nói rõ ràng thì tôi sẽ chẳng đi đâu cả", cô ta đứng bật dậy: "Tưởng gia đình anh có tiền là có thể làm nhục tôi như vậy được sao?".
"Tôi thì cho rằng bám riết một người đàn ông đã có vợ thì đã tự làm nhục chính mình rồi", Hứa Chí Hằng lạnh lùng trả lời. Anh đâu có tâm tư để ý đến lời cô ta nữa, bởi sau bao ngày cử người đi khắp nơi tìm kiếm, hỏi han mà vẫn chẳng có tin tức gì của chị dâu.
Sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc, anh lại gọi điện cho Diệp Tri Thu, việc làm đó khiến tâm trạng anh được yên bình đôi chút. Anh nhớ chuỗi ngày êm đềm khi hai người còn ở bên nhau, nhớ đôi mắt sáng chăm chú nhìn anh, và cả nụ cười rạng rỡ của cô.
Khi cô đồng ý đến thăm anh, anh cảm thấy lòng mình thanh thản rất nhiều, thần kinh đang căng ra bỗng trở nên thư thái.
Trong lúc đứng ở sân bay để đợi máy bay của cô, đầu óc anh vẫn phải tiếp tục hoạch định công việc. Đã có tin tức của chị dâu và anh nhất định phải tự mình đi đón; các công việc ở công ty mới tạm thời ổn định nhưng vẫn còn rất nhiều mắc mớ, còn sức khỏe của anh trai thì thật sự là chưa có chuyển biến tốt... Thế nhưng, khi Diệp Tri Thu xuất hiện trước mắt, anh chỉ còn niềm vui vô bờ.
Đêm hôm đó, anh ôm chặt cô, lần đầu tiên anh cảm nhận sự thân thiết tột cùng của sự gắn bó về thể xác, có lẽ đó không phải là sự hưng phấn tột bực, mà là một sự đắm đuối đê mê sau mỗi động tác vuốt ve âu yếm, nụ hôn nào cũng muốn kéo dài vô tận. Trái tim anh trở nên mềm yếu, dường như cả thế giới chỉ có hai người - anh và cô.
Khi cô đã ngủ say, anh cũng thấm mệt nhưng lại không buồn ngủ chút nào. Anh ngắm mãi khuôn mặt cô trong ánh sáng mờ. Chưa bao giờ anh ngắm nhìn ai trong đêm lâu đến vậy. Người con gái này đang ngủ rất ngon, trút bỏ lớp vỏ điểm trang của ban ngày, giữa đôi mày còn lộ ra vẻ yếu đuối. Anh vuốt ve mái tóc cô đang xõa trên gối, mềm mại và êm ái. Anh chỉ muốn ôm chặt cô trong lòng mãi như thế.
Đây là cảm giác mà anh chưa từng trải qua.
Ngày hôm sau, anh bay đến vùng quê cũ của chị dâu, tìm đến nhà theo địa chỉ sẵn có. Chị dâu anh có phần ngạc nhiên, lạnh nhạt tiếp đãi, đứa cháu trai Minh Minh mới sáu tuổi không biết đến sự phức tạp của thế giới người lớn, nhảy tót lên người anh như chú khỉ con, cười "hì hì" và bắt chú đưa đi vườn bách thú chơi: "Mẹ chẳng chịu đưa cháu đi gì cả, sao hôm nọ cháu gọi điện cho bố mà chú lại nghe thế? Chú ơi, lúc đó chú bảo bố cháu đang họp, sao bố họp xong không gọi điện lại cho cháu thế?".
Anh chẳng biết phải trả lời thế nào, hai người lớn nhìn nhau rồi đều im lặng. Đúng lúc đó, bà ngoại từ ngoài vào giải vây: "Minh Minh, cháu với bà đi siêu thị mua đồ nào".
Trong nhà chỉ còn lại hai người.
"Tình hình anh trai em đã ổn định rồi, chị dâu, chị đưa Minh Minh về nhà đi."
"Chí Hằng,chị không muốn làm khó em, nhưng bây giờ chị thật sự không muốn đối mặt với anh trai em. Vụ tai nạn này chỉ như giọt nước cuối cùng làm tràn ly, nếu không phải vì nghĩ đến Minh Minh sau này sẽ khổ sở vì sống mồ côi bố mẹ, thì lúc đó chị đã nhảy bổ vào cái phòng cấp cứu để tự tay bóp chết kẻ đã phản bội chị."
Sự thù hận tột bậc của chị dâu làm Chí Hằng sởn gai ốc: "Chị à, việc này anh em sai rồi, em cũng không cần xin lỗi thay cho anh ấy. Nhất định anh ấy phải giải thích mọi chuyện với chị, nhưng cứ tránh né thế này cũng không phải chuyện hay".
"Chị gặp thì sẽ sao đây? Đi chăm sóc anh ta sao? Chị đã chăm sóc anh ta hơn mười năm rồi, đừng nói với chị là nhà đã có người giúp việc thì chị qua nhàn nhé! Phải, chị không phải động tay vào nhiều việc, nhưng đã phải tốn quá nhiều công sức, bắt chị phải đối mặt với người chồng phản bội bị tai nạn giao thông cùng cô bồ trẻ thì chị không chịu đựng nổi."
Hứa Chí Hằng ở lại đó hai ngày, đã thuyết phục hết nước hết cái nhưng không có tác dụng gì. Trong lòng anh lại canh cánh chuyện Diệp Tri Thu đang đợi ở nhà, lại còn việc công ty nữa, anh định buông xuôi mọi chuyện thì chị dâu đột nhiên đông ý cùng anh trở về. Bởi chính chị cũng không chịu nổi áp lực từ chính bố mẹ ruột. Chị nói: "Chị phải nói trước với em thế này, trở về, chị không đến bệnh viện đâu, khi nào anh ấy khỏe lại thì chị sẽ bàn bạc ngay chuyện ly dị, quyền nuôi Minh Minh phải thuộc về chị".
"Mọi chuyện sẽ do anh trai và chị định đoạt, em không can thiệp vào đâu."
Hứa Chí Hằng mừng như bắt được vàng, vội đặt vé máy bay về và gọi điện cho Diệp Tri Thu.
Hôm sau, Hứa Chí Hằng vừa đưa chị và cháu về nhà thì phải đến ngay công ty để dự cuộc họp. Nhưng di động của Hứa Chí Tín lại có cuộc điện thoại của Ban quản lý chung cư mà anh đang ở, nói rằng có một cô gái cứ ngồi lì ở ngoài cửa không chịu đi. Khi nghe họ miêu tả, anh biết ngay đó là ai. Đang định bảo Ban quản lý cưỡng chế đuổi cô ta đi, nhưng bỗng nghĩ ra rằng, nếu để Diệp Tri Thu bắt gặp, có khi lại dẫn tới hiểu lầm. Anh đành vội vàng trở về và tìm cách để cô ta đi, sau đó an ủi Diệp Tri Thu, rồi lại đến công ty họp, vừa đi vừa khen mình suy nghĩ thấu đáo.
Anh nghĩ, có lẽ Diệp Tri Thu sẽ không đến nỗi như chị dâu, bỏ đi không nói lời từ biệt, nhưng cô ấy lại quen với việc giấu kín suy nghĩ trong lòng, tự gặm nhấm nỗi đau. Trong thời điểm khó khăn hiện tại, anh sẽ không chịu nổi nếu như có chút mắc mớ gì trong tình cảm hai người, anh chỉ muốn giữ chặt cô bên mình.
Thế nhưng, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của anh, Diệp Tri Thu không bỏ đi, không lời cáo biệt, mà chỉ nhắn cho anh một tin rồi cứ thế đi thẳng đến Thẩm Quyến trước dự định. Anh vốn đau khổ nghĩ rằng, cô làm thế vì công việc bắt buộc, vì cô là người không quen với cuộc sống nhàn rỗi. Nhưng khi nghe điện thoại, biết chuyến bay đến Thẩm Quyến bị trễ, lại nghe thấy tiếng Tăng Thành chào hỏi Diệp Tri Thu, chỉ có người đàn ông đó mới gọi cô thân thiết như vậy, bao nhiêu dày vò bỗng như ào đến cùng một lúc, anh đùng đùng nổi giận.
Người yêu cũ của anh là Lương Thiến, xinh đẹp, đáng yêu, không thiếu người theo đuổi, thậm chí có kẻ còn tỏ ra ân cần với cô ngay trước mặt anh, anh chỉ cười nhạt nhưng không hề có cảm giác ghen tương. Nhưng lần này, khi bỏ điện thoại xuống, anh nhận thấy rõ cảm giác ghen tuông lạ lẫm đang dâng lên xâm chiếm con người mình.
Ba
Tối hôm sau, Hứa Chí Hằng bố trí để đưa chị Vu Tư Thanh vừa từ nước ngoài về tranh thủ đi thăm Chí Tín. Tình hình của anh trai về cơ bản đã ổn định, anh đang nằm dựa trên giường đọc cuốn Tạp chí Kinh tế. Gặp Vu Tư Thanh, Chí Tín mừng rỡ: "Tư Thanh à, em về nước hồi nào thế?".
Vu Tư Thanh cười nói: "Sáng nay em vừa về, chiều đã đến thăm anh luôn đấy, bạn bè quá tốt phải không?".
Hứa Chí Tín cười như mếu: "Chào mừng em đến tham quan giây phút đau khổ của đời anh".
"Đừng nói vậy, được nhìn thấy anh lúc này cũng đáng giá cho một chuyến bay khứ hồi đấy chứ." Vu Tư Thanh bật cười, tiện tay cô cầm đồ chơi đang để trên chiếc ghế cạnh giường lên và ngồi xuống đó. "Con trai anh đến thăm anh đấy à?".
Hứa Chí Tín cầm đồ chơi đó để lên tủ đầu giường, anh nói: "Bà nội đưa cháu đến, lần đầu tiên thấy nó ngoan ngoãn như vậy, ngồi ngay ngắn, tự nhiên anh thấy sợ, nghĩ thế là hết, bây giờ đã là tội đồ trong mắt mọi người, đến con trai cũng xa lánh mình. Em đoán xem cuối cùng nó nói gì? Nó vỗ ngực và bảo: trước khi đến đây mẹ đã dặn con kỹ, chỗ này của bố bị vỡ rồi, không được tự tiện động chạm tay vào đó và cũng không được trèo lên người bố".
Vu Tư Thanh bật cười, cô lắc đầu: "Anh bị vậy cũng đáng đời lắm".
"Em không chửi anh đáng chết là khách khí với anh lắm rồi."
Đã mười năm trôi qua, hai người đã đường ai nấy đi, lập gia đình rồi sinh con cái, họ gặp nhau như hai người bạn cũ, nói chuyện thỏa mái không chút e dè.
Hứa Chí Hằng đang có chuyện buồn trong lòng nên không can dự vào câu chuyện của họ, cũng chẳng để ý xem nội dung câu chuyện là gì, cứ lật đi lật lại quyển tạp chí. Vu Tư Thanh không có ý ở lại lâu, cũng chẳng bình luận gì về hành động của Hứa Chí Tín. Họ chỉ hỏi han cuộc sống của nhau từ khi chia tay đến giờ, rồi Tư Thanh dặn Chí Tín chú ý nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, sau đó cô đứng dậy ra về.
Hứa Chí Hằng đưa cô về nhà, anh vừa lái xe vừa nói: "Chị Tư Thanh, có phải hôn nhân là điều rất quan trọng với phụ nữ không?".
Vu Tư Thanh cười và nhìn anh: "Chị thì cho rằng, đối với cả nam và nữ, hôn nhân đều quan trọng như nhau".
"Mình không cần phải nâng quan điểm đến việc nam nữ bình đẳng hay quyền phu nữ gì đó được không chị, mà chỉ nói chuyện tự nhiên thôi. Em muốn hỏi, có phải đến một tuổi nào đó, phụ nữ thấy rằng, nếu đàn ông không nói đến hôn nhân thì tình cảm đó không thật sự thành ý? Nhất định phải dùng luật pháp để cố định mối quan hệ đó lại, mới thể hiện sự tôn trọng và trách nhiệm với cô ấy sao? Em thấy người phụ nữ dù có tự tin, phóng khoáng đến mấy cũng không thoát được suy nghĩ tầm thường đó."
"Chí Hằng à, chị không biết tại sao em lại có suy nghĩ như vậy. Đối với bản thân chị, danh phận trong hôn nhân có được chắc chắn không phải là sự ân sủng mà người đàn ông ban tặng cho phụ nữ. Khi quyết định kết hôn cùng ai, tức là đã đưa ra lời giao ước với người đó. Chỉ khi hoàn toàn tin tưởng vào đối phương và tương lai giữa hai người thì người ta mới đưa ra giao ước đó. Đương nhiên, pháp luật cũng không thể bảo đảm hoàn toàn là lời giao ước trên vĩnh viễn không thay đổi, anh trai em là một ví dụ rõ ràng đấy thôi. Còn chị dâu em có lẽ là mẫu người phụ nữ truyền thống, coi trọng hôn nhân, nhưng chị ấy cũng không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa. Cho nên, không thể đánh giá thấp ý thức bản thân của người phụ nữ và cũng không thể đánh giá quá cao sự hấp dẫn của hôn nhân."
Hứa Chí Hằng mỉm cười, thừa nhận chị Tư Thanh giờ đây dù trông vẻ mặt phúc hậu hiền từ, tỏ rõ cuộc sống an nhàn tận Canada, nhưng khi nói lên quan điểm thì cách suy luận logic của chị không hề kém ngày trước.
"Nếu chị mà là chị dâu em thì anh trai em chẳng có gan làm cái trò ấy đâu."
"Khi hai chị còn yêu nhau thì quan hệ hai bên đã căng thẳng rồi, nếu chị lấy anh ấy, chắc chắn chẳng đến một năm sau, cả hai bên sẽ thương tích đầy mình. Không, không, chị và anh ấy vẫn là bạn thì thích hợp hơn. Ai cần thiết cho ai, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ. Em xem Mục Thành đấy, bây giờ đã trở thành một người chồng kiểu mẫu rồi, chăm sóc Tạ Nam từng li từng tí. Là chị ruột của nó mà chị chẳng tin nổi, trước đây chị cứ coi nó là người quá lý thuyết, quá cứng ngắc chứ không có tình cảm gì nhiều."
Chí Hằng trở về nhà, không buồn đi ngủ mà cũng chẳng có tâm tư đâu để giải quyết công việc, anh tiện tay mở tủ lạnh để lấy chai bia, bỗng anh đứng khựng lại, trong tủ để chật bao nhiêu là thức ăn, có túi rau gói riêng, sườn đã chặt thành miếng, các loại gia vị đầy đủ. Rõ ràng là Diệp Tri Thu mua về, chuẩn bị làm cho anh một bữa tối thịnh soạn.
Anh cứ đứng ngây ra một lúc lâu, nghĩ nguyên nhân nào đã khiến cô ấy vội vàng bỏ đi như vậy? Đương nhiên là khi Hứa Chí Hằng đã bình tĩnh trở lại và nghe cú điện thoại mà Diệp Tri Thu gọi lại giải thích thì anh bỏ ngay suy nghĩ rằng cô ấy và Tăng Thành có hẹn hò. Anh biết rõ, cô vốn là người thành thật và thẳng thắn, nhất là trong tình cảm, cô không bao giờ nói dối.
Nhưng bây giờ, sự ghen tuông của anh không phải là với giọng nói mà anh nghe thấy trong điện thoại