Chiếc di động của Hứa Chí Hằng nằm im ở kệ đầu giường bỗng rung lên, anh mặc kệ, thế nhưng vì trong phòng rất yên tĩnh, chiếc máy cứ rung lên liên hồi trên mặt tủ cứng tạo ra thứ âm thanh khó chịu làm Diệp Tri Thu đang trong cơn đê mê trở nên tỉnh táo trở lại. Cô quay mặt ra nhìn rồi cứ thế cười tươi nép vào lòng anh. Hứa Chí Hằng trừng mắt nhìn cô nhưng lại chẳng biết làm thế nào, anh bỗng ôm lấy cô mà lùi về phía thành giường, cả hai êm ái ngã xuống trong vòng tay xiết chặt, anh tiện tay với chiếc di động bấm phím nghe.
"Chào anh Chí Hằng, tôi là Lý Tư Bích".
"Cô Lý đấy à, chào cô."
Diệp Tri Thu không có ý định nghe điện thoại của anh, thế nhưng cô vừa cử động, Hứa Chí Hằng đã ôm chặt kéo cô trở lại, lật người khiến mặt cô úp vào ngực anh. Cô nằm sát vào anh quá nên nghe thấy rõ giọng nói dịu dàng của Lý Tư Bích từ đầu dây bên kia: "Em đã nói anh chỉ cần gọi em là Tư Bích rồi cơ mà. Chí Hằng, hôm nay là cuối tuần rồi, em muốn cùng anh đi ăn bữa cơm tối rồi nhân tiện chúng ta bàn bạc kỹ thêm về khung chương trình phỏng vấn mà lần trước em đã nói với anh, anh có thời gian không?"
"Thật ngại quá, tôi lại đang đi Bắc Kinh công tác," Diệp Tri Thu bị anh ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích được. Bỗng nghĩ ra một trò trêu anh, cô ngẩng đầu lên nhẹ thổi vào bên tai của anh, không ngờ Hứa Chí Hằng không có ý chịu đựng mà bỏ điện thoại xuống quay lại cười nói khẽ: "Để yên nào cưng". Giọng nói của anh thật dịu dàng khiến cô đỏ mặt, vội nép vào vai anh không dám cử động nữa. Lúc đó anh mới quay ra tiếp tục cuộc điện thoại: "Xin lỗi nhé, Tư Bích, đợi tôi về chúng ta bàn tiếp. Nhưng tôi phải nói trước là e rằng tôi không thể tham gia cuộc phỏng vấn đó được, lại khiến cô vất vả mà không được việc thôi".
Lý Tư Bích trong lòng như sát muối khi nghe thấy giọng anh nhỏ nhẹ từ đầu dây bên kia vọng lại: "Đê yên nào cưng". Cô đã mượn cớ là làm chương trình phỏng vấn phải có những tài liệu bằng văn bản để tiếp cận với thư ký Lý Tịnh của Hứa Thế Hằng mấy lần rồi. Cô tỏ ra rất dễ mến khiến cho Lý Tịnh cũng thẳng thắn thân mật và hai người trở nên thân thiết. Cô đã khéo léo tìm hiểu về cuộc sống của Hứa Chí Hằng nửa năm lại đây. Biết anh rất bận rộn trong công việc, chưa có bạn gái nên cô mới có ý định tiến sâu hơn trong mối quan hệ với anh. Lúc này cô vội vàng bình tĩnh lại, giọng nói không hề luống cuống, chỉ cười đáp lại: "Không cần nói một cách dứt khoát thế đâu anh Chí Hằng, khi nào anh quay về nhớ gọi điện cho tôi được không? Chúng ta cứ bàn bạc đã rồi anh quyết định có tham gia chương trình hay không cũng chưa muộn. Hơn nữa, dù anh không tham gia chương trình thì chúng ta vẫn là bạn mà."
Hứa Chí Hăng nói lời tạm biệt rồi đặt điện thoại xuống, thấy Diệp Tri Thu ngẩng đầu lên tựa cằm vào ngực anh và nhìn anh với khuôn mặt khó hiểu, anh bật cười, kéo cô lên để mặt cô gần mình thêm chút nữa mà bảo: "Bây giờ em thích làm gì thì làm cưng à, anh chiều hết."
Diệp Tri Thu lắc đầu cười: "Anh từ chối người ta nhưng dấu đầu lại hở đuôi, vừa mở miệng nói là đi công tác, thế mà câu sau đã Để yên nào cưng, bây giờ không biết cô ấy sẽ nghĩ về anh thế nào nữa!"
"Những người không liên quan gì đến mình, muốn nghĩ gì cũng mặc kệ họ thôi." Hứa Chí Hằng thỏa mái nói "Nếu như cô ấy biết thế mà đừng có quấy rày anh nữa chẳng phải là tốt hơn sao."
Diệp Tri Thu gục vào vai anh cười khúc khích, cô không còn cảm giác căng thẳng như lúc trước nữa, thả lỏng cơ thể hơn, cười nói: "Thế đấy không phải là một tổn thất của anh sao?"
"Quan trọng là anh luôn nghĩ về em, nghĩ rất nhiều, rất nhiều". Những ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc cô, vuốt vuốt những lọn mềm mại, "Hơn nữa, anh cũng muốn thấy em nghĩ về anh như vậy!"
Diệp Tri Thu bối rối, cô vẫn không thể xác định rõ rốt cuộc tình cảm của mình đối với anh là gì. Nếu như không có cuộc điện thoại kia chen ngang thì có lẽ cô và anh đã nằm cùng nhau trong tư thế không mảnh vải che thân rồi. Nghĩ thế mặt cô bỗng đỏ lựng, cô thầm trách mình, lẽ nào thân xác mình đã thèm khát đến mức ấy rồi sao? Rõ ràng không muốn xác định rõ mối quan hệ với anh mà đã quyết định lên giương rồi. Nhưng bây giờ thì cô có thể xác định được điều gì đây?
Nếu như nói công việc làm cô kiệt sức và mệt mỏi thì tình yêu lại khiến cô như được thăng hoa. Cái mà cô xác định được rõ nhất chỉ là sự nhiệt tình của con người này đã giúp cô quên đi phiền muộn, sự tiếp xúc của thân xác có thể khiến cô xao động. Nhưng cô tự nhận thấy suy nghĩ đó của mình quá đỗi tầm thường, chẳng lẽ đó là điều mà anh ấy chờ đợi ở cô ư?
Cô không biết anh cần ở cô điều gì và cũng chẳng thể biết được cô sẽ cho anh được những gì.
Cô đã thực sự sẵn sàng cho một mối tình mới chưa? Hay đó chính là niềm vui trước mắt mà bỏ đi suy nghĩ cho tương lai lâu dài.
Nhưng ai dám đảm bảo cho tương lai của ai đây, có thể nắm chặt được niềm vui trước mắt đã là xa xỉ lắm rồi.
Cô cứ miên man suy nghĩ, tự hỏi mình rồi lại tự trả lời, sự mệt mỏi của việc đi công tác xa nhà cộng với cả đêm qua mất ngủ, khiến cô thỏa mái chìm vào giấc ngủ mơ màng trong vòng tay rắn chắc của anh.
Hứa Chí Hằng thấy cô mãi chẳng nói câu gì, cảm thấy đầu cô gối vào tay anh càng lúc càng nặng, anh bất giác lắc đầu mỉm cười. Đây là lần thứ hai anh thấy cô lặng lẽ chìm vào giấc ngủ nhanh đến thế. Anh không muốn quấy rầy cô, chỉ cố gắng thả lỏng cơ thể mình để cô nằm được thỏa mái hơn. Anh vốn không có thói quen ngủ trưa nên lúc này cũng không hề buồn ngủ. Anh chợt nghĩ từ khi anh về nước đến giờ, lâu lắm rồi anh không được tận hưởng một buổi trưa thảnh thơi đến thế.
Khi anh còn làm về mảng thị trường trong doanh nghiệp nước ngoài ở Thượng Hải, thực ra áp lực không lớn lắm nhưng thời gian mỗi ngày đều bị công việc và những trò tiêu khiển lấp kín, có lúc hội họp cùng bạn bè và đồng nghiệp, có lúc đi chơi cùng bạn gái theo những cuộc hẹn đã định, rất ít khi có phút giây chỉ hai người lặng lẽ bên nhau. Từ khi tiếp nhận nhà máy này, anh lại bước vào một cuộc sống hoàn toàn khác, buộc phải đầu tắt mặt tối hệt như ông anh trai mẫn cán mà anh không hề muốn rập khuôn. Một nhà máy mà ngay sau khi hoàn thiện phần cơ bản đã chính thức đi vào vận hành, bao nhiêu việc không tên rắc rối đã chiếm gần hết thời gian của anh.
Người con gái trong vòng tay anh lại còn bận rộn hơn cả anh, mà rõ ràng là phải kham một công việc quá cả sức mình, nên chỉ cần có giây phút thảnh thơi là cô ấy chìm ngay vào giấc ngủ say sưa. Ánh nắng buổi chiều chiếu chếch phía sau cửa sổ lớn khiến không gian trong phòng tối dần. Anh ôm tấm thân mềm mại của cô, cảm thấy khoảng khắc này hai người họ đang tận hưởng sự thư thái theo hai cách khác nhau.
Khi Diệp Tri Thu tỉnh ngủ thì ánh hoàng hôn đã len lỏi vào gian phòng. Trong không gian mờ tối, cô nhận ra mình đang gối đầu lên một cánh tay rắn chắc, một nửa cơ thể mình đang tiếp giác với một cơ thể nóng ấm khác. Cô ngạc nhiên tới mức mồm lắp ba lắp bắp, đầu óc tỉnh táo hẳn lại, cô hổ thẹn lẩm bẩm: "Mình đúng là đồ con heo, đúng là đồ con heo. Trời ơi! Tại sao mình lại ngủ được chứ?"
Hứa Chí Hằng vận động co duỗi cánh tay, cười nói: "Không sao đâu, chỉ cần bù đắp lại cho anh như thế là được, hay bây giờ mình đi ăn cơm trước đã?"
Cô ngượng đến mức không biết nên nói gì, nhìn đồng hồ để trên chiếc tủ ở đầu giường đã sắp đến sáu giờ tối rồi, bỗng cô nhớ ra show diễn của Tân Địch chắc là sắp kết thúc rồi, cô vội đổi ý: " Cô bạn Tân Địch của em có buổi biểu diễn ở buổi triển lãm đấy, hay chúng mình qua đó chúc mừng cô ấy một tiếng đã nhé!"
Hứa Chí Hằng đương nhiên đồng ý: "Show diễn thời trang phải không? Có cần tặng hoa chúc mừng không em?"
"Em đã cho người mang đến tặng rồi".
Diệp Tri Thu ngồi dậy, bới tóc gọn gàng rồi soi gương tô thêm chút son bóng. Hai người cùng nhau xuống lầu hai đến phòng biểu diễn thời trang. Khi họ vào thì buổi trình diễn đang vào hồi kết thúc, cả đoàn người mẫu nối đuôi nhau đi ra thành hai hàng dọc sân khấu hình chữ T, khán giả đứng hẳn dậy vỗ tay, ánh sáng quét vào phía cuối khán đài, Tân Địch bước ra, cô mặc một chiếc áo phông màu gris với những đường vải chéo, chiếc quần nhung da gà ngắn mầu cà phê, khuôn mặt rạng rỡ đi giữa hai hàng người mẫu đến trước sân khấu chữ T. Cô cúi đầu chào khán giả, ánh sáng flash từ các máy ảnh của đám phóng viên bốn phía cứ lấp lóe liên hồi.
Lúc đó chỉ thấy Đới Duy Phàm đang sãi từng bước dài lên sân khấu đi đến trước mặt Tân Địch. Anh lúc nào cũng giữ phong cách bóng bẩy, mặc áo chemise xanh vừa với khổ người và một chiếc quần sẫm màu, dáng vẻ tuấn tú của anh đã thu hút mọi ánh nhìn cả trên và dưới sân khấu. Anh cúi xuống ôm nhẹ Tân Dịch, sau đó tặng cô một bó hoa bách hợp rất to, rồi lùi lại một chút cùng vỗ tay cùng khán giả, thật là một người chuẩn mực không thể chê vào đâu được.
Ánh đèn trong phòng đồng loạt bật sáng, mọi người đã bắt đầu ra về. Diệp Tri Thu nhìn thấy Tăng Thành đứng dậy tiễn một vài vị khách quý đi ra, cô và Hứa Chí Hằng tiến đến qần sân khấu, Tân Địch vừa nhìn thấy cô thì mừng mừng rỡ rỡ: "Thu Thu, tớ cứ tưởng là cậu không đến được cơ!" Cô ấy chạy xuống ôm chầm lấy Diệp Tri Thu.
"Tớ cũng vừa mới đến, kịp chứng kiến cảnh cuối cùng, chúc mừng cậu nhé, Tân Địch. Tớ đã được nhìn thấy giây phút thành công của cậu rồi".
Tân Địch vui mừng dựa vào Tri Thu: "Thu Thu,mình quả vui mừng". cô ấy nhìn thấy Hứa Chí Hằng, hơi ngạc nhiên rồi gật đầu chào anh, sau đó ghé tai nói với Diệp Tri Thu: "Không phải chứ, không rời nhau ra được à, đi công tác mà cũng bám theo đến tận đây."
Diệp Tri Thu bỗng đỏ mặt, cô lắc đầu cười nói: "Đừng nói linh tinh nhé, anh ấy cũng đi công tác mà."
Tân Địch cười đầy ẩn ý, rõ ràng là chẳng tin lời cô: "À, đúng rồi, sao cậu lại để anh chàng Đới Duy Phàm ấy đến tặng hoa cho tớ, làm tớ sợ chết khiếp".
"Anh ta rõ ràng chỉ ngoan ngoãn tặng hoa cho cậu thôi, có làm trò gì hư đốn đâu, biểu hiện rất tốt".
"Tặng gì mà tặng bó hoa rõ to, che hết cả người tớ." Tân Địch nói với chút hờn dỗi nhưng rồi cô cũng không chịu nổi mà phải bật cười, cô cũng cảm thấy lấy lý do đó mà trách người khác thì hơi vô lý.
Sáng nay Diệp Tri Thu gặp Đới Duy Phàm ở triển lãm, cô vội kéo anh lại nhờ anh chiều đến tặng hoa cho Tân Địch, Đới Duy Phàm bĩu môi kêu ầm ỹ: "Em cũng biết thừa rồi đấy, Tân Địch đâu có ưa gì anh."
Đúng như vậy, từ hồi còn đi học Tân Địch đã rất ghét anh chàng Đới Duy Phàm thường đứng vị trí đầu tiên trong đội người mẫu nam của trường, Diệp tri Thu hỏi nguyên nhân tại sao, cô chớp mắt trả lời: "Mình ghét cái kiểu lên mặt của anh ta lắm, cứ giống như một con công đực ấy, dựa vào chút tướng mạo của mình mà vênh vênh váo váo."
Cho rằng Đới Duy Phàm vênh vênh váo váo cũng chẳng có gì oan uổng cả. Anh vốn là dân thể thao nên dáng đi đương nhiên là có vẻ kiêu hùng hãnh diện. Nghĩ đến Tân Địch ví anh ta như con công đực, Diệp Tri Thu phải cố nhịn cười. Nhưng những chuyện ngoài lề từ thời Đại học đó, theo cô thì chẳng có gì là to tát cả. Cô thân với Đới Duy Phàm đến mức chẳng bao giờ để tâm đến hình dáng bên ngoài của anh ta, vì vậy cô cảm thấy Đới Duy Phàm là thích hợp nhất: "Tân Địch cũng là bạn học cùng trường với anh mà, cô ấy có show diễn, anh đến cổ vũ cũng là việc nên làm thôi. Hơn nữa em tính kỹ cả rồi, chỉ có anh lên tặng hoa mới làm cho