“Anh đã đưa tin lên báo chính thức hủy bỏ hôn ước với Lưu Tĩnh Linh rồi”
Đang cúi đầu chuẩn bị quần áo để xuất viện, Kiều Diệc Oản kinh hãi.
Tay cô dừng lại một chút, không ngẩng đầu. Chân mày cau chặt không hề vui vẻ “Anh thích làm gì thì làm, liên quan gì tới tôi?”
Hà Dĩ Mục hơi sửng sốt, sau đó cười cười “Quả thật chuyện không liên quan đến em, anh chỉ muốn nói với em một tiếng”
Anh đưa đến cho cha Lưu Tĩnh Linh một xấp hình và một túi đầy tư liệu.
Những tấm hình này được chụp từ sau khi đính hôn, Lưu Tĩnh Linh thuê thám tử theo dõi anh 24/24.
Khiến cho anh không có một chút thời gian riêng nào, kể cả đi tắm cũng bị chụp.
Đây là những thứ Hà Dĩ Mục đã phải lao tâm khổ tứ để lấy trong tay tên thám tử kia, từ uy hiếp dụ dỗ cho đến không tiếc tiền bạc mua lại, tên thám tử kia cũng tự biết đã xâm phạm quyền riêng tư đã nhanh chóng trốn ra nước ngoài.
Hà Dĩ Mục nhìn được những bức ảnh này ngoài kinh sợ thì tức giận đến tột đỉnh, nhiều hơn là không thể tin nổi.
Loại phụ nữ thế này căn bản không có thuốc gì chữa nổi, càng tha thứ, cô ta lại càng làm trầm trọng hơn.
Chồng tư liệu kia thì đủ các loại, từ huyết thư uy hiếp cho đến báo cáo điều tra cuộc sống riêng tư của người khác, mà nhân vật chính của tất cả các tư liệu kia là một bé gái.
Lưu Tĩnh Linh không những chỉ khuấy đảo cuộc sống của anh mà còn nghiêm trọng quấy nhiễu cuộc sống của tất cả những người phụ nữ mà anh biết, đã vi phạm pháp luật.
Cha Lưu Tĩnh Linh vốn còn một mực cho rằng anh vô tình vô nghĩa, phụ bạc, nhưng thấy những hình ảnh và tài liệu này cũng phải im lặng, sau đó cưỡng bách đưa Lưu Tĩnh Linh ra nước ngoài.
Một người phụ nữ đa nghi gần như điên cuồng như vậy, không có bất kỳ đàn ông nào có thể chịu nổi, đừng nói đến người yêu, lại là người thừa kế duyu nhất của tập đoàn Hạ thị chưa phải chịu sự uất ức nào Hà Dĩ Mục.
Trước kia chọn cách khiêm tốn chia tay là Hà Dĩ Mục đã muốn giữ một chút thể diện cho Lưu gia, anh không muốn quá tuyệt tình.
Nhưng Lưu Tĩnh Linh thực sự quá đáng, 1 tháng này thường xuyên đến quấy rầy Kiều Diệc Oản, lời nói ác ôn như muốn giết người, thậm chí cô ta còn muốn mua chuộc bác sĩ hạ độc Kiều Diệc Oản.
Người phụ nữ này ngày càng coi trời bằng vung, đã đến nông nỗi không thể chịu nổi nữa.
Kiều Diệc Oản cười lạnh “Đúng là tôi cũng muốn biết, vị hôn thê của anh sẽ có kết quả thế nào?”
Anh im lặng trong chốc lát.
Những hành động của Lưu Tĩnh Linh đã cấu thành tội phạm, kể cả Kiều Diệc Oản không muốn kiện tụng, cô ta cũng sẽ phải tiếp nhận chế tài pháp luật, nhưng dù sao Lưu gia cũng có tài cao thế lớn, cha cô ta đã giải quyết cục diện ngay khi chuyện còn chưa ầm ĩ, vội vàng đưa cô ta ra nước ngoài, nhưng từ đó cô ta đại khái cũng không thể trở lại Đài Loan nữa.
“Oản Oản, anh và cô ta đã không còn quan hệ gì nữa”
Trong lòng Hà Dĩ Mục hết sức phức tạp, ảo não, bất lực và yêu thương lẫn lộn.
Anh rất hối hận sao lúc trước lại dễ dàng đồng ý với cha mẹ tùy tiện đính hôn, để cuối cùng thành ra hại người hại mình, biết thế đã chẳng làm.
“Chậc chậc, đúng là vô tình, vừa chia tay đã lập tức phủi sạch” Kiều Diệc Oản bĩu môi.
“Đúng, có những quan hệ phải rút lui nhanh. Oản oản, anh phải xây dựng lại hình tượng của mình trong cảm nhận của em”
“Hình tượng của anh đã hoàn bị phá hủy, không cần nỗ lực”
“Tiểu ma nữ, em thật vô tình” Anh véo nhẹ cái mũi nhỏ của cô, nói với vẻ bất đắc dĩ “Oản oản, anh thực sự hi vọng thời gian sẽ quay ngược lại, để anh được gặp em lúc còn thanh xuân thuần khiết như em”
Kiều Diệc Oản một phát hất ra móng vuốt sói của anh, giận đến đỏ bừng cả mặt.
“Anh đừng có mơ hão đi, tôi còn không biết thừa anh, gặp phải anh sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp gì, hơn nữa lúc anh 20 tôi mới 8 tuổi, anh thích trẻ con à? Còn nữa… tôi cảnh cáo anh nhé, ít gặp tôi đi, nếu không lần sau tôi kiện anh tội quấy rối tình dục đấy”
“Được, em kiện đi, chỉ cần em vui vẻ là được”
“Biến thái” Kiều Diệc Oản mặc kệ anh, chuyên tâm dọn dẹp hành lý.
Chỉ có điều áo lót của cô trong lúc nằm viện toàn là do Hà Dĩ Mục mua, trên người cô bây giờ cũng là trang phục hè mới nhất anh mua, đang thu thập cô cảm thấy thật buồn bực.
Ăn của anh, dùng của anh, mặc của anh, hoa của anh, giống như là được anh bao nuôi.
Một tháng qua, cô thực sự quá lệ thuộc vào người đàn ông này rồi, cho nên bây giờ cô không sao trở mặt triệt để với anh được.
Đáng lẽ cô có thể xuất viện sớm hơn, nhưng Hà Dĩ Mục kiên quyết bắt cô phải khỏi hoàn toàn, sẹo cũng phải biến mất mới bằng lòng cho cô xuất viện, cho nên anh cũng cứ ở lỳ trong bệnh viện 1 tháng trời.
Dù sao cũng chẳng phải là tiền của cô.
Nằm trên giường có người cho ăn cho uống, lau người giặt quần áo, ngoại trừ ánh mắt anh càng ngày càng rực lửa, càng ngày càng nguy hiểm thì cô cũng rất hưởng thụ.
Không biết có phải Hà Dĩ Mục thực sự rất có tiền như vậy hay không, nhiều đến mức không cần làm nữa, dù sao cả tháng qua, anh rất ít rời khỏi phòng bệnh, nếu có đi cũng chỉ khoảng nửa ngày, sau đó sẽ mang theo một đống thức ăn ngon vội vã quay lại.
Phần lớn thời gian, Hà Dĩ Mục ở trong phòng bệnh với cô. Chỉ liên lạc với thế giới bên ngoài bằng một cái notebook, điện thoại di động cũng bị anh chuyển sang chế độ rung, lúc có điện thoại anh luôn cố ý chui vào toilet nhận, để không ảnh hưởng đến cô.
Kiều Diệc Oản cảm thấy kỳ quái, kể cả anh cảm thấy có lỗi với cô, cũng không cận phải tận tâm phục vụ cô đến thế chứ.
Anh quả thật chính là phiên bản ông chồng có một không hai.
À, có lẽ nói là tình nhân có một không hai thì thích hợp hơn.
Phì phì phì! Cái gì mà tình nhân!
Cô thèm vào có quan hệ gì với hắn.
Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, cô lập tức nói tạm biệt với vị đại thần xui xẻo này, sau đó cả đời không gặp lại nhau.
Kiều Diệc Oản nói được làm được, từ chối Hà Dĩ Mục đưa cô về nhà, gọi luôn taxi.
Mặc kệ xe BMW của Hà Dĩ Mục chậm rãi đi sau taxi, cô cũng làm như không thấy.
Nhưng sau khi quay lại phòng trọ, cô lại phát hiện chìa khóa không mở được cửa.
Cô nghi ngờ nhìn lại số phòng, không sai mà.
“A! Kiều tiểu thư, căn phòng này đã cho người khác thuê rồi…, tôi cứ tưởng cô sẽ không ở đây nữa. Còn nữa, đồ dùng của cô đang để ở nhà tôi, cô nhanh đến chuyển đi.” Bà chủ ở tầng dưới ngại ngùng giải thích.
“Tiền phu nhân, mặc dù tôi không có ở đây, nhưng tôi vẫn đóng tiền nhà từ trước mà, tại sao không nói với tôi tiếng nào đã cho người khác thuê rồi?” Kiều Diệc Oản vừa nóng vừa giận.
“Con trai của bạn lên Đài Bắc học, tôi không thể không chăm sóc nó, hơn nữa, tôi cũng gọi điện thoại rất nhiều lần cho cô, nhưng cô luôn tắt máy, bây giờ sao lại trách tôi?” Sắc mặt bà chủ nhà có vẻ đã mất kiên nhẫn rồi.
Kiều Diệc Oản lúc này mới nhớ ra, vì sợ trong lúc cô nằm viện anh trai sẽ hỏi lung tung, cho nên điện thoại hết pin cô cũng không muốn sạc.
“Đấy chuyện như thế, cô nhanh chóng tìm chỗ ở khác đi, cùng lắm thì tôi sẽ trả lại cô tiền thuê phòng” Bà chủ nhà lắc đầu, chậc chậc thở dài, về nhà ném hành lý của Kiều Diệc Oản ra rồi đóng cửa lại.
Chỉ có một cái máy vi tính với mấy bộ quần áo.
Kiều Diệc Oản nhìn mấy thứ đồ này ngẩn cả người.
Cô sửng sốt mờ mịt hồi lâu mới nhớ ra anh trai chắc cũng đã đi trăng mật về.
Cô quay người xuống lầu, gọi một chiếc taxi, nhờ tài xế giúp một tay chuyển toàn bộ hành lý lên xe, đến thẳng nhà anh trai.
Nhà của Kiều Diệc Viễn ở khu cao ốc có hoa viên kiểu mới, mua trả góp trong 30 năm.
Kiều Diệc Oản nhờ tài xế chuyển hộ hành lý lên đến nhà Kiều Diệc Viễn ở tầng 12 xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô xoa xoa mồ hôi hai bên thái dương, rồi mới ấn chuông cửa.
Nhưng tiếng chuông reo hồi lâu mà không thấy ai đáp lại.
Bây giờ vẫn là ban ngày, có lẽ anh trai và chị dâu đều đi làm rồi.
Kiều Diệc Oản cả người không còn chút sức lực, dựa lưng vào cửa ngồi bệt xuống đất.
Thời gian chậm chạp trôi qua, trời tối dần.
Cô vẫn ngồi tư thế như cũ, tay bó gối, cằm đặt lên đầu gối, mắt không có tiêu cự chăm chú nhìn về đằng trước.
Kiều Diệc Viễn mặc dù là anh cô, là trai trưởng nhà cô, nhưng lại không cùng huyết thống với cô.
Thực chất Kiều Diệc Viễn là do bà nội cô đón từ cô nhi viện về.
Trước Kiều Diệc Oản, mẹ cô đã sinh ba cô con gái, mặc dù Kiều gia cũng không quá quan trọng việc trọng nam khinh nữ, nhưng ông bà nội quả thật hi vọng trong nhà có đứa con trai, một ngày nọ nghe nói có một cậu bé bị bỏ rơi liền nhận về nuôi.
Ba năm sau ngày Kiều Diệc Viễn đến nhà cô, cô mới ra đời, vẫn là con gái, mẹ cô cực kỳ thất vọng, tức giận, theo bà nội nói, thiếu chút nữa thì mẹ cô bóp chết cô.
Không muốn lại bị “lỗ vốn”, mẹ cô từ chối nuôi cô bằng sữa mẹ, vì vậy bà nội đưa cô về nhà nuôi, cho nên từ nhỏ cô lớn lên cùng Kiều Diệc Viễn.
Sau cô, mẹ cô còn sinh thêm hai đứa con trai, quá mừng rỡ quên luôn cả sự tồn tại của cô, chỉ nhìn Kiều Diệc Viễn như cái gai trong mắt.
Cộng cả Kiều Diệc Viễn, nhà họ có tổng cộng 7 đứa con, ba chị gái, hai em trai ở nhà bố mẹ, cô và Kiều Diệc Viễn ở nhà ông bà nội.
Vì mẹ nói Kiều Diệc Viễn tương lai muốn chiếm đoạt tài sản Kiều gia, là người xấu, cho nên các chị các em cũng hùa vào với mẹ có cô là người xấu, từ nhỏ đã ghét cô.
Kiều gia cũng được xem là vọng tộc ở Đài Nam, ông nội khởi nghiệp từ việc bán xe hơi, bây giờ đã phát triển thành tập đoàn tiêu thụ xe hơi lớn, có của ăn của để.
Mẹ cô lo giữ gia sản đến đỏ mắt, chỉ sợ ông nội trao quyền thừa kế cho Kiều Diệc Viễn.
Kiều Diệc Viễn tâm cao khí ngạo sau khi tốt nghiệp đại học ở lại luôn Đài Bác, tránh bệnh đa nghi của mẹ không thèm trở về.
Mà mẹ lại mắng anh là đồ vong ân bội nghĩa, cánh cứng cấp rồi không thèm về nữa.
Dù sao thế nào cũng sai, nói thế nào là quyền của bà.
Cha luôn khúm núm trước mẹ, ông nội trúng gió nằm viện cũng không chăm sóc, vội vã đến viện nhìn một cái cho xong chuyện, chỉ nhăm nhe cướp đoạt tài sản trong tay ông.
Kiều Diệc Oản vô cùng thất vọng với cha mẹ, sau khi ông nội bị bệnh qua đời, đã tranh cãi ầm ĩ với cha mẹ rồi chạy tới Đài Bắc.
Mẹ cô vẫn coi cô là kẻ lỗ vốn như cũ, chỉ biết hướng ngoại, bị người dưng như Kiều Diệc Viễn làm cho u mê.
Các chị gái em trai cũng luôn chẳng có tình thân gì với cô, thật ra bọn họ chỉ ước gì bớt phải chia một phần tài sản.
Sau đó bà nội cũng ngã bệnh, cha mẹ vẫn không hề tận hiếu. Kiều Diệc Oản và Kiều Diệc Viễn sau khi đưa tiễn bà ở bệnh viện, bực tức vạch rõ giới hạn với Kiều gia.
Người thân của cô chỉ còn lại Kiều Diệc Viễn.
Cô thích Kiều Diệc Viễn, nhưng anh lại thích người khác.
Kiều Diệc Viễn lớn hơn cô bốn tuổi, trong mắt anh, cô luôn luôn là em gái.
Trời mỗi lúc một tối hơn, đèn trong hành lang đã được bật sáng, nhà bên cạnh một đôi vợ chồng trung niên về nhà, thấy Kiều Diệc Oản, tốt bụng nói cho cô biết “Tiểu thư, vợ chồng họ đi hưởng tuần trăng mật, vẫn chưa về”
“Cháu cảm ơn ạ” Kiều Diệc Oản lễ phép mỉm cười lại với họ.
Cô cứ tưởng người cuồng công việc như Kiều Diệc Viễn sẽ về