Thẩm An Nhược có buổi tiệc ở khu phía Đông, lúc lái xe về qua nhà của anh và cô, nghĩ tới mấy chứng chỉ nghiệp vụ dạo gần đây cần dùng đến, cô định về nhà lấy, không ngờ gặp Trình Thiếu Thần nên không về nữa. Sau câu chuyện tối hôm đó, Trình Thiếu Thần coi cô như không khí, đẩy cửa đi ra.
Cô ở tầng dưới quan sát một lúc lâu, đèn vẫn tắt. Cô không thể vào xem chỗ đỗ xe bởi có camera ở tầng trên. Về sau lại nghĩ sao mình phải sợ Trình Thiếu Thần, anh không phải yêu quái, cùng lắm chỉ bực mình một lúc thôi, chả mấy khi tiện đường thế này.
Tạ ơn trời đất, Trình Thiếu Thần không ở nhà thật. Cô tìm đủ giấy tờ, lấy thêm mấy bộ quần áo ném vào vali rồi ngồi trên chiếc ghế trước giá sách ngây người một lút. Trên bàn có bức ảnh hai người chụp chung, là Tịnh Nhã năm đó lấy ảnh cưới hai người ra để photoshop, Thẩm An Nhược mặc váy cưới ngồi trong lòng bàn tay Trình Thiếu Thần, nhìn cứ như quảng cáo cho hãng điện thoại nào đó vậy.
Có một số chuyện hai người bọn họ rất giống nhau, ví như hai người đều thấy việc treo một bức ảnh cưới to trong nhà thật ngốc nghếch, nên trong nhà không hề có ảnh cỡ to, lần trước mẹ An Nhược đến chơi cũng nhắc mãi chuyện này. Tấm ảnh này vẫn ở đây vì An Nhược thích như vậy.
Cuối cùng lại kết thúc như thế này, thật ra nhiều lúc Trình Thiếu Thần đối với cô rất tốt. Đôi khi là thế, không hiểu sao quan hệ xấu đi, về sau lại không biết phải thế nào để trở lại như trước, Thẩm An Nhược thở dài một tiếng, đặt tấm ảnh trở về bàn. Một người kiêu ngạo như Trình Thiếu Thần tuyệt đối không chấp nhận người khác khiêu khích uy quyền của mình. Cô vốn nghĩ chẳng đến một tuần sẽ nhận được đơn xin ly hôn của anh, không ngờ anh vẫn bình thản như không. Còn cô sau khi nói xong, trong lòng tuy không tránh khỏi cảm giác trống vắng, nhưng thấy nhẹ nhõm hẳn. Có những lúc, chỉ cần kết thúc thôi cũng giống như được giải thoát, ai quan tâm có đau đớn hay không.
Thấy cũng đã mệt, cô xuống nhà.
Tới nơi cô mới biết số mình đúng là không tốt. Trình Thiếu Thàn đang ngồi trên sofa, lẳng lặng nhìn cô đi xuống. Anh chỉ bật đèn bàn, ánh mắt mơ màng nhưng vô cùng khó đoán, có vẻ đã uống khá nhiều rượu. Vừa nãy cô ngồi trên gác ngẩn ra hồi lâu, lại không để ý gì nên không thấy tiếng anh vào nhà. Hay anh đã ngồi đó từ trước rồi? Lúc mở cửa cô không nhìn về hướng phòng khách, mà anh vốn luôn thích ngồi một mình trong bóng tối.
“Cô Thẩm, hoan nghênh trở về.”
“Em phải đi bây giờ. Tạm biệt, anh Trình.”
“Muộn rồi mà vẫn có hẹn à?” Anh nhìn cô một lượt.
Cô liếc anh, không định trả lời, đi tiếp ra cửa, không ngờ Trình Thấn Thần đã nhanh như chớp, đứng chặn trước mặt cô: “Ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chúng ta chẳng còn gì để nói cả.” Thẩm An Nhược cẩn thận lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn, từ rất lâu đã có người dạy cô không nên đứng gần đàn ông đang say.
“Lại đây uống với anh một ly, rượu nho loại thượng hạng của Đức đấy.” Trình Thiếu Thần nhã nhặn ngồi xuống sofa, lấy một ly rồi với tay đưa cho cô.
Rõ là đã uống nhiều nhưng trông anh vẫn rất tỉnh táo, tay cũng chẳng hề run. “Trình Thiếu Thần, anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa.” Cô không cầm ly. Đã lâu không gặp, không hiểu anh có thói quen uống rượu ở nhà từ lúc nào.
Trình Thiếu Thần cười nhạt: “Anh uống ít hay nhiều, liên quan gì đến em?”
“Đúng, hoàn toàn không liên quan.” Thẩm An Nhược ghét nhất là người say, đặc biệt là đã say rồi nhưng trông vẫn tỉnh táo minh mẫn. Vấn đề cần suy nghĩ ngay lúc đó có nên ra cửa lấy xe đi về không. Cô ngoảnh đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt của anh hướng về phía mình.
“Thẩm An Nhược, hôn nhân của chúng ta, ngay từ đầu em đã có chuẩn bị, cẩn thận chừa lại cho mình đường lui, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng rời đi. Thế nào? Bây giờ là thời cơ tốt nhất, hay thực sự em nhịn không được nữa?” Cô phục nhất điểm này ở anh, bất kể anh nói gì đều có thể dùng giọng điệu kiểu ‘thời tiết hôm nay đẹp thật’, nói năng vô cùng điềm tĩnh.
Thẩm An Nhược im lặng nhìn anh, không nói gì.
“Thực ra không chỉ là hôn nhân, từ lúc chúng ta quen nhau, em đã không để bản thân lún vào, đúng không?”
Thẩm An Nhược cắn môi, né tránh mọi câu nói.
“Trước anh đã từng nghĩ, em không yêu anh cũng không sao, em khó tính một chút cũng không sao, ít nhất chúng ta vẫn rất hòa hợp, mà cái hôn nhân cần vốn là tình thân chứ không phải tình yêu. Nhưng anh không ngờ em chẳng hề có một chút lưu luyến nào, nói trở mặt là trở mặt, muốn đi là đi. Em coi anh là gì đây?”
Thẩm An Nhược đang cắn môi nhưng vẫn không kìm được bộc phát: “Trình Thiếu Thần, anh giả bộ thánh thiện quá đấy. Anh nói không để bản thân lún vào, không yêu anh nhưng anh cũng đã từng yêu em chưa? Anh đã từng coi em là vợ chưa? Hay chỉ như đang nuôi một con thú cưng thôi? Lúc vui anh chiều chuộng em, cười đùa với em, thấy em trang điểm xinh đẹp thì rất hài lòng, mang em ra ngoài cũng không sợ mất mặt. Còn lúc không vui thì mặc em ở nhà một mình, mấy ngày không thèm hỏi đến. Anh đối với em rất tốt, khẳng khái hào phóng, anh cho em tự do, thậm chí có lúc rất dịu dàng. Nếu giờ em là người tình của anh, chắc chắn em sẽ rất mãn nguyện. Nhưng mà, Trình Thiếu Thần, em là vợ anh, anh đã bao giờ để ý đến cảm nhận của em chưa? Anh đã bao giờ nghĩ xem em thích gì, muốn gì chưa?”
“Được, anh nghe đây, em muốn gì?”
“Hiện giờ em chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ly hôn.”
“Đừng mơ.”
“Trình Thiếu Thần, bản thân anh cũng hiểu rõ, lựa chọn ban đầu của anh có quá nhiều sai lầm, sao không thẳng thắn một chút? Anh không cam lòng sao? Bởi vì em không đau lòng, không tuyệt vọng, không yêu anh đến chết đi sống lại mà cứ thế này ra đi, khiến anh cảm thấy không thỏa mãn được thói hư vinh đúng không?”
“Cô Thẩm, hãy chú ý cách dùng từ.”
“Hay là anh không muốn để em là người đòi ly hôn trước? Vậy thì, anh vờ như em chưa từng nói mấy câu đó đi, sau đó anh nói lại là được rồi. Anh thích tặng em quà đúng không? Thế thì anh đồng ý ly hôn đi, coi như món quà cuối cùng anh tặng em.”
“Thẩm An Nhược, em thử nhắc lại mấy câu đó trước mặt anh xem.” Ánh mắt Trình Thiếu Thần trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Thẩm An Nhược nói rất nhiều, bỗng cảm thấy vừa khát nước vừa hết sức phiền muộn, cô cầm lấy ly rượu lúc nãy Trình Thiếu Thần đưa, uống cạn một hơi. Cô uống quá nhanh, cuối cùng bị sặc, ho liên hồi.
Trình Thiếu Thần định đưa tay lên, bỗng nhiên lại thu về, chỉ nhìn cô như sắp khóc đến nơi.
“Anh không hề biết, thì ra em bất mãn với anh như vậy, từ lúc bắt đầu đã mệt mỏi, kéo dài mãi đến bây giờ. Anh vẫn đang nghĩ vì đâu mà dạo này em hay cáu, lẽ nào là vì Tần Tử Yên?”
“Em không quan tâm mối quan hệ của anh và Tần Tử Yên là gì.”
“Đúng, em không quan tâm, Tần Tử Yên chẳng qua chỉ là cái cớ của em mà thôi, cô ấy và anh ra sao đều chẳng có nghĩa lý gì hết. Quan trọng là, cuối cùng em cũng tìm ra cái cớ để em làm ầm lên với anh. Cơ hộ này chắc em phải đợi lâu lắm rồi.”
“Anh nói đúng, Trình Thiếu Thần, đúng là như vậy đó. Bây giờ anh mới thấy mệt mỏi nhưng em đã chán từ lâu lắm rồi, không hiểu sao lại lấy anh, không hiểu vì sao lúc đó chúng ta lạ có thể ở bên nhau.”
“Em không biết à? Anh lại hiểu rất rõ.” Trình Thiếu Thần lạnh lùng nhìn cô, “Bởi vì lúc đó em thất tình, em cần người ở bên cho bớt cô đơn. Cũng bởi vì, người đó xuất hiện đúng lúc, khí chất lại khá giống bạn trai cũ của em, nên em mới cảm thấy quen thân.”
Bầu không khí vô cùng bức bối như đang chờ đợi một trận mưa xối xả trút xuống, Thẩm An Nhược chết lặng nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
“Sao? Thẩm An Nhược, tại sao em lại có thái độ như vậy? Năm đó, có đúng là em coi anh như người thay thế, bù đắp cho khoảng trống trong lòng không? Nhưng hiện tại, em phát hiện ra, bên ngoài giống nhau nhưng bên trong không có điểm tương đồng nên em càng thất vọng hơn phải không? Em rất hối hận vì năm đó đã dứt khoát chia tay anh ta, có đúng không?”
“Anh nói đúng, nếu hôn nhân chẳng qua chỉ như thế này, tại sao năm đó em không nhẫn nhịn hơn chút nữa, chí ít hôm nay chúng ta đã không tỏ ra căm ghét nhau.” Trình Thiếu Thần đâm trúng nỗi lòng sâu kín của cô, vốn đã quên từ lâu nay lại bị khơi ra, Thẩm An Nhược cảm thấy bị xúc phạm, không suy nghĩ, cứ thế hét lên.
Những người đang cãi nhau đầu óc đều phát hỏa, một khi đã tranh cãi là không cần lựa chọn từ ngữ, lời nào thốt ra cũng rất khó nghe, ra sức làm tổn thương đối phương.
Cô vốn tưởng Trình Thiếu Thần sẽ trở mặt, không ngờ anh vẫn rất bình tĩnh, rót thêm một ly rượu đưa cho cô: “Uống thêm một ly nữa nhé Trình phu nhân, hôm nay em kích động hơn thường ngày đó.” Giọng anh bình thản không một chút dao động, “Thẩm An Nhược, làm người không nên thành thật như vậy, thỉnh thoảng cũng cần nói dối một chút.”
Anh quá điềm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, Thẩm An Nhược cảm thấy bất an, đẩy anh ra định đi, liền bị ghì chặt xuống sofa: “Đừng đi, anh vẫn chưa muốn để em đi.”
“Trình Thiếu Thần, chúng ta đừng nên như thế này nữa có được không. Thế cũng coi là có duyên phận, hợp được rồi cũng tan được thôi.” Thẩm An Nhược yếu ớt nói. Cô thật sự không quen tranh cãi với người khác đến cùng, đặc biệt là với anh, bọn họ dù hay cãi nhưng chưa bao giờ như thế này, cảm thấy chẳng còn chút hơi sức nào nữa.
Anh mỉm cười lạnh lùng, bê cả người cô ném lên ghế: “Tan được sao? Trình phu nhân, từ giờ đến thời hạn ba tháng của em vẫn còn dài lắm.”
“Anh tránh ra! Tránh xa em ra!” Anh đè lên ngực cô, khiến cô đau tức và chẳng thể thở nổi, cô hét lên rồi dùng hết sức đẩy anh ra, cuối cùng làm anh tức giận thật sự, giữ chặt tay cô, hôn xuống cổ, xương quai xanh, có lúc còn cắn cô, làm toàn thân cô tê dại và sợ hãi. Đêm đã rất khuya, râu anh cọ vào khiến da thịt đau đớn, những chỗ bị anh cắn lại càng đau hơn.
“Trình Thiếu Thần, đồ vô liêm sỉ!” Thẩm An Nhược giãy giụa bên dưới anh, “Cút ra! Đừng làm thế với em!”
“Thế này là vô liêm sỉ sao? Em quên rồi à? Em vẫn còn là vợ anh. Xem ra phải để anh nhắc em nhớ nghĩa vụ của người vợ là thế nào.” Anh bế xốc cô lên, nhanh nhẹn đi lên gác. Anh ôm cô rất chặt, tưởng như xương cốt muốn gãy lìa, liều mạng giãy ra thì nghe thấy Trình Thiếu Thần nói: “Em muốn cả hai ngã cầu thang à?” Cô bỗng dừng lại, chưa kịp định thần, anh đã lên tới nơi, đạp cửa phòng ngử rồi ném cô lên giường, đè cô xuống, giữ chặt cô trong lòng mình.
Cô không phải đối thủ của anh, vĩnh viễn là như vậy, cố gắng hết sức để kháng cự, cơ thể lại không chịu sự chi phối của ý chí. Anh cởi quần áo của cô ra, một tay giữ chặt hai tay cô, tay kia bắt đầu ra sức công kích. Chân cô cũng bị kẹp chặt, không thể cự động. Anh khiêu khích cô, giày vò cô, dùng ngón tay, môi, cơ thể mình làm cô đắm chìm, khuất phục, hành động của anh khiến cô cảm thấy như bị làm nhục. Cuối cùng cô cũng bị hạ gục, động tác của anh thô bạo và mãnh liệt như muốn xét tan cơ thể cô. Thẩm An Nhược thấy không thể chịu nổi, lúc đầu cô cố nén không phát ra âm thanh nào, cắn môi đến bật máu nhưng rồi lại bật khóc phía dưới anh.
Thẩm An Nhược khóc, nhưng Trình Thiếu Thần chẳng có ý định dừng lại. Cô biết nước mắt của mình chỉ khiến anh hưng phấn hơn nhưng không kìm được những giọt nước mắt lăn dài. Tâm trí cô trôi dạt tới một phương trời rất xa, ở đó có những giấc mơ đứt đoạn, trong mơ chẳng có g