Long lão gia rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Lão gia không đi xe ngựa mà đi bộ trên phố lớn. Lão gia muốn đi dạo sau bữa cơm. Nữ chủ nhân cũng đành phải cùng hứng gió lạnh với lão gia. Khổ sở hơn nữa là Hà Hoa, Cúc Hoa và Mai Hoa. Chúng phải lẽo đẽo đi theo cặp phu thê đang có chuyện này.
Lão gia muốn nàng phải hứng gió lạnh để chỉnh đốn lại cái đầu chứa đầy tiểu thuyết vớ vẩn của nàng, để cái bụng hạ bớt nhiệt xuống. Quả nhiên nàng rất nhẫn nại.
Vừa bước vào cổng phủ, lão gia rất tàn nhẫn đem tách bốn bông hoa quý ra. Ba bông hoa kia bị cho nhịn đói, còn cành hạnh đỏ thì bị lão gia lôi về phòng dùng gia pháp trị tội.
Long Tiểu Hoa cảm thấy mình thật là ngốc nghếch. Nàng mất hoàn toàn phong thái của nữ chủ nhân, quay lại vẻ đáng thương của ngày đầu tiên bước vào phủ Huyên vương. Nàng phải quỳ xuống bê cuốn Điều răn nhi nữ ngẩng đầu lên nhìn phu quân… Mọi công sức của nàng trước đây đều đổ xuống bể hết rồi.
- Đã biết mình sai ở đâu chưa?
- Ồ! – Sai thì sai ở chỗ nàng không nên nói thật.
- Sai ở đâu?
- Lần sau thiếp sẽ không chơi trò nói thật hay mạo hiểm nữa. – Ít nhất thì cũng không chơi trước mặt hắn nữa. Lộ ra một cái thật chẳng an toàn.
- … – Khá lắm! Nàng hoàn toàn không biết hắn tức giận vì chuyện gì.
Hắn tức giận vì hắn hoàn toàn không có bất kỳ điểm nào khớp với tiêu chuẩn chọn phu quân biến thái của nàng.
Hắn cảm thấy cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Đương nhiên hắn biết hình tượng người đàn ông trong lòng Long Tiểu Hoa là như thế nào? Từ ngày hắn và nàng bái đường, thậm chí là sớm hơn thế, hình ảnh về bạch mã hoàng tử luôn mắc kẹt trong cổ họng hắn khiến hắn nuốt không trôi mà nôn ra cũng không được. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hợp với tiêu chuẩn của kẻ này. Hắn chỉ cảm thấy nàng thật ngốc, mẫu đàn ông có vấn đề như vậy thì tốt ở đâu chứ? Hắn luôn luôn không thể hiểu nổi.
Đây có lẽ là sự khác nhau về quan niệm thẩm mỹ giữa nam và nữ. Rốt cuộc tên nam nhân mặc bộ đồ khó giặt sạch, cưỡi con ngựa yếu ớt, nở nụ cười chẳng khác gì các cô nương thì có gì tốt hơn hắn chứ?
Hắn vốn tưởng nàng có thể đuổi theo hắn đến kinh thành, thay hắn lo việc phủ đệ là đã tiến bộ lắm rồi. Kết quả, một câu nói thật trong trò chơi đã khiến nàng lộ nguyên hình. Nàng hoàn toàn không giống như hắn nghĩ. Hắn phải khổ sở tìm cách giữ nàng lại, còn nàng, liệu nàng có coi việc giành được tình yêu của hắn là trò chơi không? Chơi vui thì tiếp tục, chơi chán thì thôi, sau đó lại đi tìm bạch mã hoàng tử vớ vẩn trong lòng đó. Lúc ấy hắn đã ngốc nghếch cho nàng chơi trò này bên mình. Sao hắn lại đi làm khó bản thân, trăn trở về chuyện ném nàng lại thành Đồng Khê chứ? Hắn lại còn mải nghĩ cách làm sao để giữ được nàng ở bên mình mà không làm tổn thương nàng, giữ cho nàng được an toàn, không để ai làm hại, để nàng được sống những tháng này hạnh phúc.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng nàng vẫn chưa đủ trưởng thành để có thể đứng bên hắn, vì hắn mà gánh vác nhiều chuyện, nàng không thể chịu đựng được ấm ức, chỉ biết chạy đến bên hắn ngồi trên chiếc ghế con, ướng bướng chơi khăm lại kẻ khác. Giữ nàng lại, có lẽ sau này, nàng sẽ không tái phạm chuyện nói thật lòng như hôm nay, cũng không thử những trò chơi mạo hiểm nữa. Nhưng hắn vẫn phải nghĩ tới vài năm sau, liệu có khi nào, hắn sẽ nghe thấy câu nói thật lòng gì đó từ miệng nàng như nàng hối hận rồi, nàng muốn ra đi?
Đến thời điểm đó, hắn sẽ không chấp thuận để nàng nói đi là đi như vậy. Nhân lúc này, khi hắn vẫn còn có thể rời xa nàng, hắn phải dừng trò chơi giành lại tình yêu này lại. Có lẽ nàng sinh ra đã thích hợp với cái gọi là bạch mã hoàng tử hoang tưởng, không thích hợp là nữ chủ nhân của phủ Huyên vương.
Long Tiểu Hoa nhìn hắn bỗng dưng đứng dậy, vén vạt áo bước ra khỏi thư phòng, trước khi đi còn lạnh lùng nói:
- Nàng về phòng ngủ đi.
Nàng ngây người đứng tại chỗ, không biết tại sao hắn lại không phạt mình. Kết quả, nàng về phòng. Một đêm, phu quân không tới.
Long Tiểu Hoa không hiểu tại sao mình lại bị tống vào “lãnh cung”. Chỉ vì chuyện của bạch mã hoàng tử ư? Theo quan niệm của nàng, nếu ghen thì nhân vật nam thường dùng cách thể hiện sức mạnh của mình để ghen. Chưa biết chừng quan hệ lại có thể tiến thêm một bước mới, nhưng nàng đã bị dội một gáo nước lạnh.
- Tôi sẽ không giành được tình yêu của người đó nữa sao? – Nàng đau khổ hỏi Bạch Phong Ninh với vẻ cực kỳ oán hận. Chỉ vì muốn nhanh chóng giành được tình yêu của Hiểu Ất, nàng cùng Bạch Phong Ninh nói chuyện về kẻ đáng ghét đã bỏ rơi nàng, cả ngày chẳng thèm ngó ngàng gì đến.
Nàng rất chán nản. Chỉ vì nàng nói sai một câu mà nhất định phải bị trừng phạt như vậy sao?
- Long Nhi, muội không nên hỏi ta câu này. – Bạch Phong Ninh cười nói. Sao nàng có thể vô tâm đi hỏi hắn câu hỏi này chứ? Hắn không hề muốn trả lời vì một khi lên tiếng thì hắn sẽ khó giấu được tâm sự của mình. Hắn không biết trong yến tiệc đó đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn đoán Hiểu Ất đóng vai trò rất lớn, chỉ có điều, phải đến quá nửa là Hiểu Ất vẫn chưa có hành động nào, chần chừ không quyết.
- Tôi cảm thấy tôi đã rất cố gắng để giành được tình yêu của người ta. – Nàng đã học hầm canh, xào rau, học nhớ tên của kẻ dưới, mọi chuyện lớn nhỏ. Tuy không có chuyện gì cần nàng đứng ra giải quyết nhưng nàng vẫn hết sức cố gắng.
Hắn và nàng sánh bước trên đường về phủ Huyên vương. Phía sau nàng là ba con chó. Hắn liếc nhìn nàng không nói gì. Thực sự là nàng đã rất cố gắng. Nàng chạy đến khu chợ giúp đỡ đại thẩm bán rau vẫn còn oán hận Huyên vương gia, để những chú chó giúp người khác chuyển đồ. Thậm chí nàng còn chạy qua đường dìu bà lão nhưng mục đích rất rõ ràng. Nàng làm được một việc tốt thì lại nhấn mạnh một điều, mình là nha đầu của phủ Huyên vương, lão gia nhà mình không phải là người xấu. Đó là một người rất tốt bụng.
Hắn không nói gì với nàng. Nàng làm những điều vớ vẫn này cũng vô ích. Danh tiếng của Huyên vương gia không vì một tiểu nha đầu như nàng mà thay đổi được. Mọi người vẫn hận, vẫn gạt Huyên vương gia qua một bên, vẫn muốn Huyên vương gia phải gánh vác tội danh làm thâm hụt quốc khố mười năm trước.
- Long Nhi, muội đã nghĩ đến chuyện quay về chưa? – Còn cách cổng phủ Huyên vương một đoạn, bỗng Bạch Phong Ninh hỏi.
- Quay về đâu?
- Thành Đồng Khê.
- … Tôi muốn cố gắng thêm chút nữa.
- Cố gắng đến mức nào? – Hắn dừng lại. Cuối cùng, câu hỏi này cũng buột ra khỏi miệng.
Nang bĩu môi không biết nên trả lời thế nào.
- Ta đã sớm nói với muội rồi. Hiểu Ất có khả năng sẽ lên ngôi cửu ngũ chí tôn.
- Ừ. – Nàng không hề để ý. Dường như điều đó chẳng có liên quan gì đến nàng. Nàng cần tình yêu của hắn. Dù hắn có là hoàng đế hay không thì cũng liên quan gì chứ? Giành được sự sủng ái của hoàng đế khó hơn sao?
- Muội cảm thấy… – Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi: – Muội có thể làm hoàng hậu không?
- Là người bị tống vào lãnh cung ấy hả? – Nàng còn chưa động phòng mà đã bị tống vào lãnh cung sao? Hoàng hậu gì chứ? Xì!
Hắn nghe câu trả lời của nàng thì bỗng bật cười. Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, buồn bã nói:
- Thành Lâm Dương lạnh hơn nhiều thành Đồng Khê nhỉ?
- Ừm! Sắp vào mùa đông lạnh giá rồi. Hóa ra kinh thành lại lạnh như vậy. – Chẳng hề có khí hậu ấm áp quanh năm suốt tháng đều như mùa xuân ở thành trì biên giới Đồng Khê.
- Để ta cho muội chút hơi ấm. – Nói xong, hắn nắm lấy tay nàng, hà hơi. Nàng giật mình trước cử chỉ của hắn, ngây người ra và mặt nóng bừng lên.
- Chẳng qua là cho muội chút hơi ấm thôi. Sao mặt muội phải nóng bừng lên như vậy? – Hắn cười trêu chọc nàng.
Nàng vội rút tay khỏi lòng bàn tay hắn, giấu ra phía sau:
- Huynh không được trêu chọc con gái nhà lành ngay giữa phố thế này.
- Rõ ràng là muội thích mà vẫn còn chối.
- Huynh huynh huynh… Tôi thích cũng không được.
- Muội thích, ta cũng thích, có gì là không được? Quả nhiên là muội học thuộc điều răn nhi nữ, thuộc đến phát ngố rồi.
- … Nếu có một ngày huynh bị nhốt vào sọt lợn thì chắc chắn tôi cũng không ngạc nhiên đâu.
- Hả? Mẹ đẻ ta cũng từng nói như vậy với ta đấy.
- … – Tại sao nàng không chỉ đánh mạt chược, mà đến cả so mặt dày cũng thua người khác vậy? Ôi! Long Tiểu Hoa nàng không phải là độc nhất vô nhị sao?
Hắn nhìn vẻ mặt ngây ngô của nàng thì giơ tay lên bẹo má nàng. Đầu nàng lắc lư theo tay hắn. Nàng sợ hắn nắm lấy tay mình nên chỉ có thể lùi lại phía sau và nghe hắn nói:
- Nếu có một ngày muội nói với ta là muội muốn về nhà thì ta cũng không ngạc nhiên đâu.
Long Hiểu Ất biết Bạch Phong Ninh nói câu đó để cho hắn nghe.
Hắn đứng ở cổng phủ Huyên vương nhìn kẻ mặc áo trắng đáng ghét đang trêu chọc tiểu nữ nhà mình. Hắn bước lên phía trước hai bước rồi dừng lại. Có lẽ lúc đó, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân nặng trịch của mình.
Ngay đến hắn cũng không thể chấp nhận nổi sự đắn đo của bản thân. Sự thực đơn giản là như vậy. Đi theo hắn chẳng có gì tốt đẹp, Bạch mã hoàng tử đúng là hợp với kẻ đó hơn, không có yêu cầu gì hà khắc với nàng, không đòi hỏi nàng phải trưởng thành, cam tâm tình nguyện cho nàng làm nũng ỷ lại, cùng nàng đi gây chuyện, cùng sở thích với nàng, cùng hứng thú với nàng, thậm chí có khi còn đam mê hơn cả nàng ấy chứ. Một người thích hợp như vậy, hắn có thắp đèn lồng đi tìm cũng chẳng thấy. Người làm cha như hắn còn gì không hài lòng, còn gì phải hoài nghi, còn gì không cam tâm chứ? Khuê nữ của hắn được chăm sóc tốt, không cần phải theo hắn học quy tắc này nọ, không bị người khác coi thường xuất thân thấp kém, gia cảnh không có thế lực. Biết đâu hắn còn có thể trở thành một trong những thế lực của nhà nàng. Như vậy rất tốt mà. Cứ như vậy đi.
Thành Lâm Dương quá lạnh, không thích hợp với nàng. Phủ Huyên vương quá lớn, không thích hợp với nàng. Huyên vương gia quá bận, không thích hợp với nàng. Ở bên hắn, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hối hận thôi.
Hắn không thể không bỏ công sức ra chăm sóc nàng. Giữ nàng thêm một ngày là thêm một phần tham lam. Nếu cứ thế này thì hắn sẽ không thể làm gì được.
Thời ngu muội của hắn đã sớm trôi qua rồi. Hắn đẩy cửa phòng ra thì chỉ thấy kẻ ngốc nghếch không an phận đang ngủ. Kẻ đó đạp chăn xuống đất, co ro run rẩy trong góc giường. Hắn nhặt chăn lên đắp cho nàng.
Nàng mơ màng tỉnh dậy, vừa hé mắt ra thì thấy hắn đang đắp chăn cho mình. Nàng nghĩ mình đang nằm mơ, bĩu môi ấm ức, hai hàng nước mắt lăn xuống gối, giữ tay áo hắn mà nói trong mơ:
- Tôi không cần bạch mã hoàng tử. Tôi muốn “cha”. Tôi không cần bạch mã hoàng tử… không cần…
Hóa ra hắn là người cha xấu xa và độc đoán như vậy. Đến cả tiểu nữ của mình lén thích bạch mã hoàng tử mà cũng không cho, để đến cả trong mơ nàng cũng không quên phải nịnh nọt hắn. Việc đó thật khiến cho người ta mệt mỏi.
Tay hắn cứng đờ. Suýt nữa lại muốn bị nàng kéo trở về. Hắn vội rút tay áo ra khỏi tay nàng, đang định đứng lên bỏ đi thì nàng tiếp tục nói:
- Lão gia không phải là gian thần… Lão gia không phải là người xấu… Quốc khố… không phải lão gia… Lão gia không làm thâm hụt… Mọi người đừng không bán rau cho tôi thế.