Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại cho mình một hôn lễ như thế này.
Tối thứ sáu.
Hứa Trác Nghiên trong tình trạng chẳng chuẩn bị gì, bị anh lôi lên xe. Chiếc xe lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã ra đến bờ biển.
Xe đỗ lại, anh mở cửa kính ra, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi xuống xe, cầm lấy một cây pháo hoa trong đống đồ đạc, rồi dùng điếu thuốc trên tay châm nó lên. Thế là cô nhìn thấy những bông pháo hoa đủ màu sắc khiến người khác lóa cả mắt. Đó là một đêm nồng nàn tựa như mùa hoa nở rộ, những sắc màu tươi tắn mặc sức nở xòe trong đêm.Những bông pháo hoa xòe rộng trên nền trời đêm, mang lại vẻ đẹp khó quên cho người thưởng thức.
Anh giống như một đứa trẻ, tự tay châm những cây pháo hoa, hướng nó lên trời, để cho những bông pháo bắn lên cao.
Còn cô thì lặng lẽ ngồi ngắm những bông pháo hoa trên nền trời, nhìn chúng nó nở xòe, rồi từ từ rơi xuống.
Một sự bất ngờ khiến cô không kịp suy nghĩ, không thể nói lên lời, chỉ biết đắm mình vào quang cảnh rực rỡ này. Pháo hoa là thứ có tuổi thọ ngắn ngủi nhất nhưng cuộc đời cũng rực rỡ nhất trên đời này. Thưởng thức sự huy hoàng của chúng, khó mà tránh khỏi thầm thở dài trước một vẻ đẹp nhanh chóng bị tan biến.
Khi bầu trời đêm trở lại yên tĩnh như cũ, Lâm Khởi Phàm đi về phía Hứa Trác Nghiên.
Hứa Trác Nghiên chăm chú nhìn anh, cô có thể nhìn thấy trong ánh mắt vô định, trên khuôn mặt lạnh lùng có một chút gì đó dịu dàng. Anh đến bên chiếc xe, mở cửa, ôm cô ra ngoài rồi bế cô đến bờ biển.
Một bãi cát tuyệt đẹp với những hàng cây rợp bóng bên bờ. Anh dừng lại trước một căn biệt thự gỗ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào bên trong, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, mở cánh tủ đối diện ra, bên trong là một chiếc áo cưới trắng muốt.
“Ngày mai là hôn lễ của chúng ta, chính tại nơi này!”, nói rồi anh bước ra ngoài, trong ánh mắt kinh ngạc của Hứa Trác Nghiên.
Căn biệt thự bằng gỗ cách bờ biển khoảng mấy chục mét, đi bộ vài bước là ra đến bãi biển, căn phòng được bài trí rất hoàn thiện, bên cạnh phòng nghỉ còn có bể bơi, nơi ăn uống ngoài trời…
Một mình trong căn nhà gỗ, Hứa Trác Nghiên không sao ngủ được, liền cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Đi theo ánh đèn lấp lánh, dưới sự dẫn đường của tiếng nhạc mê hoặc, cô đến một quán bar theo phong cách Châu u được xây ở sát bờ biển, một cơn gió nhẹ thổi qua, cảm giác mát lạnh. Cô nhìn thấy bóng người ngồi một mình dựa vào lan can. Trên khuôn mặt đầy phong trần ấy luôn phảng phất nét u ám và cô độc, có thể chính sự cô độc ấy đã khiến cho trái tim Hứa Trác Nghiên từ từ tan chảy.
Nhìn thấy cô đến, khuôn mặt anh lập tức trở lại vẻ ngang tàng như ban đầu, dửng dưng nói: “Uống chút không?”, anh nhướng mày hỏi.
Hứa Trác Nghiên nhìn đống vỏ không trên bàn, vừa tròn một tá.
Cô cầm lấy một chai đã mở sẵn, ngửa mặt lên đổ bia vào cổ họng. Sau tối hôm ấy, cô từng răn đe bản thân, không bao giờ được uống trước mặt đàn ông, bởi vì “rượu có thể khiến người ta mất đi cái tôi, rượu có thể khiến người ta làm bậy”, câu nói này không hề sai. Nhưng tối nay cô lại muốn say, không phải say là có thể giải sầu sao?
Hai người ngồi trong gió, thưởng thức bia trong bóng tối. Dường như ai cũng có tâm sự riêng.
Cuối cùng, hình như là Hứa Trác Nghiên đứng dậy trước, lảo đảo đi về căn nhà gỗ, nằm lăn ra giường, trùm chăn kín đầu, nước mắt câm lặng rơi xuống gối.
Hứa Trác Nghiên ngừng khóc rồi chìm vào giấc ngủ.
Dường như chỉ mới ngủ được một lúc đã bị đánh thức bởi tiếng ồn ào, có người đang gọi tên cô, cô dụi đôi mắt còn ngái ngủ, đưa mắt nhìn, cảm giác giống như mơ, thế nên cô lại vùi đầu vào chăn, dường như không bao giờ muốn tỉnh lại.
Trần Hiểu Dĩnh và Mễ Phi Phi, Trương Mạn liền kéo Hứa Trác Nghiên ra khỏi giường.
Mễ Phi Phi nói: “Hôm nay em là tổng chỉ huy cho lễ cưới. Phó tổng giám đốc, à không, cô dâu, chị phải nghe lời em! Tổng giám đốc Liêu đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, hôm nay chị chỉ cần phối hợp, đảm bảo sẽ có một lễ cưới khó quên!”
Hứa Trác Nghiên bị Trần Hiểu Dĩnh lắc mạnh: “Tỉnh lại đi, nhìn chị kìa, người nồng nặc mùi rượu, còn không mau đi tắm một cái, lát nữa thợ trang điểm sẽ đến trang điểm cho chị đấy, cũng may là bọn em đến sớm, nếu không hôm nay đúng là chẳng biết thế nào!”
Hứa Trác Nghiên bị Trần Hiểu Dĩnh và Mễ Phi Phi đẩy vào trong nhà vệ sinh, tắm rửa sơ qua một cái rồi vội vàng đi ra. Tiếp theo đó đến lượt thợ trang điểm “ra tay”. Trương Mạn và Tiểu Mễ cũng lấy bộ váy cưới trong tủ ra, giúp Hứa Trác Nghiên thay. Một tiếng sau, mọi thứ đã giải quyết xong xuôi. Hứa Trác Nghiên đứng trước gương, nhìn thấy một cô dâu xinh đẹp không chút bụi trần.
Mặc dù chú rể không phải là người đàn ông mà cô thích, mặc dù hôn lễ không nằm trong sự mong đợi của cô, nhưng cô không thể không thừa nhận, đây là kiểu váy cưới mà cô vô cùng yêu thích. Kiểu dáng của nó rất đơn giản, thiết kế tinh tế, sử dụng hai loại chất liệu khác nhau là lụa và ren vô cùng sang trọng. Lớp lụa trắng tạo cảm giác mờ ảo, chiếc cổ hình chữ V tôn lên khuôn ngực gợi cảm, làm tôn lên những đường cong trên người cô.
Không biết Lâm Khởi Phàm bước vào từ khi nào, anh đang đứng phía sau Hứa Trác Nghiên, chăm chú ngắm nhìn cô qua gương.
Anh mặc một bộ vét vải bóng, kiểu dáng đơn giản nhưng rất sang trọng, đặc biệt là rất tương xứng với bộ váy cưới của cô.
Hứa Trác Nghiên phát hiện ra ánh mắt anh đang lấp lánh. Cô thầm nghĩ, hóa ra trong con mắt anh, cuộc hôn nhân này cũng có chút thấp thỏm và bất an, có lẽ giống như những gì anh đã nói, cả hai đều là những người có “quá khứ”, vì vậy không thể dốc hết tình cảm cho hôn nhân.
Hôn lễ được cử hành ở ngoài trời, dưới ánh mặt trời rực rỡ, bãi cát trắng xóa, biển và bầu trời đều xanh ngát.
Đội nhạc bắt đầu tấu lên những bản nhạc, Hứa Trác Nghiên chưa bao giờ từng nghe, nhưng có thể khẳng định đó không phải là những bản nhạc thường chơi trong các buổi hôn lễ. Lâm Khởi Phàm giơ cánh tay ra, Hứa Trác Nghiên hơi do dự, sau đó quàng tay vào cánh tay anh. Lúc này, tiếng nhạc ở bên ngoài đã thay đổi, Hứa Trác Nghiên kéo lê đuôi váy dài trắng muốt đi qua hành lang được trải đầy cánh hoa.
Cô tiến lên bục cử hành hôn lễ trong ánh mắt vui mừng của mọi người.
Người chủ chì đưa mắt nhìn đám đông, nói: “Tôi không phải là cha sứ, nhưng tôi rất thành tâm đọc đoạn kinh chúc phúc cho cô dâu chú rể ngày hôm nay!”, nói rồi anh ta mở chương thứ mười ba của Kinh Thánh.
Tình yêu là sự nhẫn nại vĩnh viễn, cũng có sự yêu thương…
Nếu làm gì cũng biết bao dung, tin tưởng, hi vọng và nhẫn nại.
Tình yêu sẽ không bao giờ kết thúc.
Mọi chuyện đều sẽ vô cùng hoàn mỹ, giống như những gì bạn có thể tưởng tượng.
Giọng nói của anh ta rất hay, vang và có hồn. Thế nên cho dù là Hứa Trác Nghiên, Lâm Khởi Phàm, hay đám đông quan khách ở bên dưới đều yên lặng lắng nghe.
Khi chủ trì buổi lễ tuyên bố cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, Hứa Trác Nghiên bất ngờ cúi đầu, cô muốn khóc nhưng không khí mát mẻ của biển cùng với mùi hương hoa hồng mà mọi người rải xung quanh đã khiến cô tỉnh táo.
Cô đưa tay ra, Lâm Khởi Phàm đeo một chiếc nhẫn vàng trắng đính viên ngọc trai màu đen lên ngón tay cô. Cô hơi ngạc nhiên, những người xung quanh cũng bắt đàu bàn tán xôn xao.
“Thế mà cứ tưởng phải là một cái nhẫn với viên kim cương nặng mấy kara chứ?”
“Cô thì biết cái quái gì? Đây là loại ngọc trai đen tự nhiên ở dưới đáy biển Nhật Bản, chẳng rẻ hơn kim cương đâu!”
Hứa Trác Nghiên đón lấy một chiếc nhẫn khác từ tay phù dâu. Lúc này vẻ mặt của Lâm Khởi Phàm đang ngây ra, hình như có hơi bất ngờ, cũng có hơi do dự, anh đưa tay ra, Hứa Trác Nghiên nhìn anh, khẽ nhắc nhở: “Tay trái!”
Lâm Khởi Phàm cũng cười, trong kí ức của Hứa Trác Nghiên, đây là lần đầu tiên Lâm Khởi Phàm cười rạng rỡ như vậy. Cô nhìn thấy rất rõ điều đó. Cô đeo chiếc nhẫn ấy lên tay anh, thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành xong một công trình trọng đại.
“Tốt rồi, nghi thức kết hôn thần thánh đã hoàn tất. Trong sự chúc phúc của ánh mặt trời rực rỡ, đại dương bao la và bạn bè thân thích, đôi vợ chồng trẻ sẽ gắn bó với nhau trọn đời. Tiếp theo là giờ phút chúng ta cùng chia sẻ, tôi tin chắc mọi người đều rất hào hứng, rất muốn biết những lời thề ước tình yêu của họ, có đúng không ạ?”
Mọi người vỗ tay ầm ĩ, Hứa Trác Nghiên nhìn quanh, trừ ba đồng nghiệp nữ của công ty ra còn có tên khốn họ Tàng, ngoài ra cô chẳng quen biết ai cả, thế nên bỗng cảm thấy nhẹ nhàng. Thôi thì cứ coi như buổi lễ này là một cuộc party, một chỗ giải trí, vui chơi vậy.
Vì thế khi người chủ trì đưa mic đến, cô nói: “Lời thề của chúng tôi rất đơn giản, chỉ có năm chữ, đó chính là: Sống yên ổn qua ngày!”
Cô nói xong, đám đông liền cười ầm ĩ.
Còn cô thì không cười, quay sang nhìn thẳng vào mặt Lâm Khởi Phàm bằng ánh mắt đầy hàm ý.
Đến lượt Lâm Khởi Phàm, anh không nói gì, chỉ chỉ lên bầu trời.
Bầu trời xanh ngát một màu, mặc dù đẹp nhưng dường như lời thề này quá ư mơ hồ, mọi người ai nấy đều ngẩn ra, chờ đợi sự giải thích của người chủ trì.
Đột nhiên có tiếng máy bay trực thăng vang lên, nó đang bay vòng vòng xung quanh nơi tổ chức hôn lễ. Có người reo lên kinh ngạc.
“Nhìn kìa!”
“Trời ơi!”
Hứa Trác Nghiên cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một luồng khói được phun ra từ máy bay, tạo thành một dòng chữ.
Mọi người lẩm nhẩm đọc, cũng là năm chữ ấy: “Sống yên ổn qua ngày!”
Về sau, người chủ trì còn nói cái gì nữa, nhưng Hứa Trác Nghiên hoàn toàn không nghe thấy, cô chỉ lẩm nhẩm nhắc lại năm chữ ấy, còn Lâm Khởi Phàm thì mỉm cười, chăm chú nhìn cô.
Sau hôn lễ, bữa tiệc ngoài trời sẽ được tổ chức ngay tại đây. Hứa Trác Nghiên trở lại căn nhà gỗ, cởi bộ váy cưới xinh đẹp ra, mặc một chiếc váy dạ tiệc bằng ren màu trắng sữa, kiểu bó sát, ngắn, đơn giản nhưng sang trọng và tinh tế. Chiếc váy này cũng là do Lâm Khởi Phàm chuẩn bị từ trước. Hứa Trác Nghiên đột nhiên cảm thấy, anh rất hiểu phụ nữ, ít nhất thì anh cũng biết nên chuẩn bị kiểu trang phục gì cho kiểu phụ nữ nào.
Đẩy cánh cửa căn nhà gỗ ra, có thể nghe rất rõ tiếng nhạc vui vẻ và tiếng cười nói ở cách đó không xa, thấp thoáng đâu đó là tiếng sóng vỗ rì rào. Rõ ràng là lũ dã tràng đã bắt đầu hoạt động rồi, cái thân hình bé nhỏ nhưng di chuyển với tốc độ nhanh như con sóng ấy để lại trên bãi cát vô số những lỗ hổng nhỏ xíu. Hóa ra bọn chúng cũng có cách ăn mừng riêng, ngày tháng làm việc vất vả mà không thấy mệt mỏi, chán chường.
Đột nhiên cánh cửa được mở ra, Hứa Trác Nghiên cứ tưởng Tiểu Mễ hoặc Trần Hiểu Dĩnh đến giục cô ra ngoài, nhưng hóa ra là anh, Lâm Khởi Phàm. Chẳng để cô nói gì, anh kéo tay cô ra khỏi căn nhà gỗ, đi theo con đường nhỏ phía sau để tránh đám đông, đến chỗ để xe và lên xe.
“Đi đâu đấy?”. Đây là lần đầu tiên trước khi anh lái xe, Hứa Trác Nghiên hỏi nơi đến. Cô đang nghĩ, tại sao trước đây mình không hỏi nhỉ? Tại sao lúc ở bên cạnh anh, bản thân mình liền trở nên mù quáng và bị động như vậy? Giờ người muốn có cuộc hôn nhân này là anh, mà người bỏ rơi đám người ấy để dẫn cô đi c