ra cái cách anh ấy đối xử với cậu hoàn toàn không giống với người khác, nếu như cậu ở bên người con trai khác thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu”.
Người con gái trước mặt tôi đây vẫn cứ giữ trong lòng một ý nghĩ quả quyết. Tôi nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói: “Chỉ e tôi làm cậu thất vọng rồi”.
“Gì cơ!” Lý Giai ngồi bật dậy.
Tôi bước tới trước mặt Lý Giai, nhìn cô gái đang bị thương nhưng vẫn tự tin, cao ngạo nói: “Tôi không giống cậu, ngay lập tức đứng chắn trước cậu ấy, bảo vệ cậu ấy. Tôi cũng không thể làm giống cậu, vì hạnh phúc của cậu ấy mà đẩy người con gái khác đến bên cạnh cậu ấy, cho nên nếu như cậu còn tình cảm với cậu ấy thì hãy nói rõ với cậu ấy đi”.
Lúc này, bên ngoài phòng bỗng có tiếng động. Tôi quay đầu lại, bắt gặp Lâm Nguyên Nhất đang cầm hộp cơm bước vào.
Nhìn thấy tôi, Lâm Nguyên Nhất giật mình, cậu ấy nói: “Tiểu Vi, cậu đến đây à?”
Tôi cười cười với cậu ấy.
Lâm Nguyên Nhất nhìn tôi chằm chằm, sau đó nói: “Mình có chuyện muốn nói với cậu”.
Tôi nhìn gương mặt có chút thất vọng của Lý Giai, nghĩ một lúc, tôi mở miệng nói với Lâm Nguyên Nhất: “Cậu cho Lý Giai ăn cơm trước đi đã, mình đợi cậu ở dưới tầng”.
Những cơn gió cuối cùng của ngày đông từng đợt từng đợt táp vào mặt tôi, mang lại cảm giác đau rát. Tôi vốn muốn được ở một mình yên tĩnh một lát, nhưng ngay lúc đấy Lâm Nguyên Nhất đã đứng bên cạnh tôi, cậu ấy nói: “Mình xin lỗi”.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy hỏi: “Tại sao lại xin lỗi mình chứ?”
Một người từ trước đến nay luôn tỏ ra thoải mái, tự nhiên như Lâm Nguyên Nhất lại có lúc ngập ngừng như vậy, lẽ nào cậu ấy cũng bị chuyện tình cảm ảnh hưởng đến chăng?
“Tiểu Vi, chuyện của mình và Lý Giai đã là quá khứ rồi”.
Tôi cười một lúc rồi nói: “Mình biết, cậu vốn rất dịu dàng với các cô gái, sẽ không thể không quan tâm tới cậu ấy được”.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt có chút mơ màng của Lâm Nguyên Nhất, dường như cậu ấy có vẻ rất mệt mỏi. Tôi quay đầu lại nói: “Lý Giai sao rồi?”
Người Lâm Nguyên Nhất hơi chùng xuống, khuỷu tay chống lên tường, nói: “Mặc dù nhìn có vẻ đáng sợ nhưng bác sỹ nói vết thương sẽ không để lại sẹo, cũng thật may”.
“Vậy thì cậu sẽ tha thứ cho Lý Giai chứ?”, giọng của tôi có chút gì đó thương cảm, “Cậu không đồng ý bỏ qua cho Lý Giai một cách dễ dàng như vậy là vì cậu vẫn còn quan tâm đến cậu ấy đúng không?”. Sau khi nghe xong câu nói ấy của tôi, Lâm Nguyên Nhất đột nhiên trở nên trầm ngâm.
Không khí của những ngày đầu năm mới chưa qua đi, phía xa vẫn còn có người đi dạo ngắm hoa, không đợi đến khi Lâm Nguyên Nhất giải thích, đột nhiên tôi dang rộng hai tay ôm lấy cậu ấy. Lâm Nguyên Nhất hơi sững người nhưng chỉ sau một lát cậu ấy bỗng nhắm nghiền hai mắt, ôm chặt lấy đầu tôi trên bờ vai. Trong giây phút ấy, đột nhiên tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Vẻ đẹp lộng lẫy rực rỡ của những khóm hoa thật không gì có thể so sánh bằng, một lát sau, tôi mở to hai mắt, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ vậy. Tôi nhè nhẹ đẩy hai vai của Lâm Nguyên Nhất ra xa, nói: “Mình đã quyết định sẽ rời xa cậu”.
“Cậu nói gì vậy?”. Dường như Lâm Nguyên Nhất vẫn chưa thực sự tỉnh hẳn khỏi cảm giác ấm áp hạnh phúc vừa rồi.
“Mình đã nhận lời sẽ cố gắng để thích cậu, nhưng bây giờ mình nghĩ điều đó không còn quan trọng nữa rồi, đã xuất hiện người con gái thích cậu hơn cả mình. Hơn nữa có thể nhìn ra được, cậu vẫn chưa thể quên được Lý Giai, mà Lý Giai thì vẫn luôn thích cậu, hai người vẫn luôn hướng về nhau, tại sao lại không thể cho nhau một cơ hội chứ?”
“Cậu đừng nói nữa”, Lâm Nguyên Nhất chạm vào hai vai tôi, hạ thấp giọng rồi gọi, “Đây chính là câu trả lời cuối cùng của cậu dành cho mình đúng không?”. Một người con trai trên gương mặt lúc nào cũng bộc lộ một vẻ thờ ơ, đôi mắt sáng lúc này dường như đang được bao bọc bởi một tầng sương mỏng, làm mờ đi con người đen láy bên trong.
Tôi cắn môi, dùng những lời nói đơn giản nhất để thuật lại những gì đã giày vò tôi cả ngày hôm nay: “Lâm Nguyên Nhất, mình đã nhìn thấy cậu ấy khóc vì cậu, mình đã nhìn thấy cậu ôm cậu ấy, như vậy là quá đủ rồi, điều đó đã nói quá rõ ràng hai người vẫn đang nghĩ về nhau”.
“Cậu đừng nói nữa”, một tay Lâm Nguyên Nhất day day huyệt thái dương, cố kìm nén tâm trạng bị kích động, “Mình chỉ muốn hỏi cậu một điều, cậu có thể trả lời thật cho mình biết được không?”
Tôi hơi ngạc nhiên, gật đầu ngầm đồng ý.
Lâm nguyên Nhất dường như mở miệng một cách khó khăn: “Cậu, rốt cuộc cậu có từng thích mình không?”
Chầm chậm nuốt nước bọt, tôi khe khẽ trả lời: “Có”. Tôi cũng chẳng nhớ bắt đầu từ bao giờ, đây giống như một trò đùa cợt vậy, một người con trai dịu dàng không ai có thể sánh bằng như cậu ấy đã khiến tôi thấy lo lắng, thật tiếc là tôi đã gặp cậu ấy không đúng lúc.
“Mình biết rồi”. Lâm Nguyên Nhất mỉm cười đau khổ, lắc lắc đầu nói: “Chỉ có điều khi so sánh mình với cậu ấy, cậu lại thích cậu ấy hơn mình, đúng không?”
Tôi đứng ngây ra đấy và nghĩ tới người đó. Tôi vẫn còn nhớ mùi nắng thoang thoảng trên quần áo Trình Chân, sự lo lắng để lộ ra giữa hai hàng lông mày, thậm chí cả đến nhịp thở của cậu ấy sao mà quen thuộc đến thế.
Tôi nghĩ đến ngày hôm đó, sau khi cậu ấy khước từ lời tỏ tình của một bạn nữ, cậu ấy đã hôn tôi. Tôi lúng túng muốn thoát ra thì nghe thấy cậu ấy nói: “Đây lẽ nào không phải là điều chị muốn hay sao?”
Không một ai biết đáp án.
Trong buổi sinh nhật, tôi khao khát được ở gần cậu ấy cho nên mới tới bữa tiệc ấy, vậy mà cậu ấy lại đột nhiên hỏi tôi: “Tại sao chị lại đến đây?”. Cậu ấy nói lớn tiếng khiến những người xung quanh lại tưởng cậu ấy đang trêu chị gái mình. Nhưng chỉ có một mình tôi mới cảm nhận được cảm giác đau lòng là như thế nào.
Dường như mỗi lần chúng tôi gần nhau hơn một chút là cảm giác đau đớn lại tăng thêm.
Càng muốn lại gần lại càng sợ bị tổn thương, muốn thích lại không dám thích, cuối cùng lại rơi vào cảnh lo sợ hoang mang.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của tôi bỗng chốc trở nên rất tiêu cực.
“Mình hi vọng…”, tôi ngơ ngẩn nói với Lâm Nguyên Nhất, “hai người sẽ có một kết thúc tốt đẹp!”
Lâm Nguyên Nhất nhìn dáng vẻ bồn chồn, bất an của tôi, lo lắng gọi: “Tiểu Vi!”
“Gì vậy?”
“Chúng ta… vẫn là bạn phải không?”. Ngón tay Lâm Nguyên Nhất chỉ về phía tôi, rồi lại chỉ vào cậu ấy.
Tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi trả lời:
“Ừ, đương nhiên rồi”.
Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng có lẽ nên dừng lại ở đây. Bớt đi một người để yêu, nhưng lại có thêm một người bạn tri kỉ, có lẽ lại là một việc tốt.
Từ bệnh viện trở về nhà, tôi có một cảm giác nhẹ nhõm mà trước đây chưa bao giờ có. Liễu Đình bước ra từ căng tin, ấn vào tay tôi một chai nước ngọt rồi nói: “Cậu thật sự quyết định chia tay với Lâm Nguyên Nhất đấy à?”
Tôi đón lấy chai nước rồi trả lời: “Ừ”.
“Vậy Trình Chân thì sao?”
“Không biết” – Tôi mệt mỏi trả lời.
Liên tiếp mấy ngày liền tôi cứ như một kẻ trên mây, Trình Chân gọi điện càng làm tôi thêm đau đầu, tôi dứt khoát tắt điện thoại đi, cuối tuần chỉ nằm trong phòng, cương quyết không chịu ra ngoài.
Chiều thứ bảy, mọi người trong phòng đều về nhà hết, điện thoại trong phòng đổ chuông nhiều lần mà không có ai nhấc máy, khi tôi từ trên giường trèo xuống nghe điện thoại thì nghe thấy tiếng của bố từ đầu dây bên kia vọng lại: “Tiểu Vi, sao điện thoại của con cứ tắt máy suốt thế, điện thoại trong phòng lại không nghe?”
Tôi vuốt vuốt tóc mái, có một chút chóng mặt, nói: “À, điện thoại di động của con để trong phòng suốt ấy mà, con quên không mang theo, sao vậy bố?”. Bố rất ít khi vội vàng tìm tôi thế này.
“Tiểu Vi, tuần sau bố đi công tác ở Thành phố G, nhân tiện ghé qua thăm con luôn”.
Nghe thấy giọng nói thân quen của bố, rồi lại nghĩ tới khoảng thời gian bản thân bị oan ức, tự nhiên tôi có cảm giác xúc động muốn khóc. Tôi hạ thấp giọng hỏi bố: “Bố à, có phải con không nên đến thành phố G đúng không?”
Trong điện thoại, bố tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không con?”
“Không có, không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là gần đây con thấy có nhiều áp lực quá thôi”.
Từ trong điện thoại phát ra một tiếng thở dài, bố nói: “Tiểu Vi, bố nghe nói dạo này con khá gần gũi với một bạn nam? Lần trước cô Phương con trông thấy con và cậu ấy đi dạo phố nữa!”
“Con đừng suy nghĩ quá nhiều”, bố tôi đáp, “bố không có ý nói chuyện có tình cảm với nhau là xấu, chỉ có điều… các con vẫn còn nhỏ, đợi đến khi trưởng thành rồi, lúc ấy có thích thì không có gì là không được cả”. Nói đoạn, bố tôi lại thở dài: “Mặc dù quanh năm bố luôn phải đi công tác xa, không chăm sóc được cho con nhưng rốt cuộc con là đứa con gái duy nhất của bố, bố không thể không nghĩ cho con được”.
Tôi trầm ngâm một lúc, sau đó mới thành thật nói: “Bố à, con hiểu ý của bố rồi”.
Sau đó bố tôi còn dặn dò thêm một vài câu nữa nhưng tôi không để ý. Dập điện thoại, tôi cảm thấy khát nước, rót được một cốc nước thì nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn kêu mãi không thôi, là những tin nhắn tích trữ gửi đến từ mấy ngày nay.
Tôi mở hộp thư đến.
Tin nhắn đầu tiên là của Lâm Nguyên nhất, thời gian gửi tin nhắn là rạng sáng hôm chúng tôi nói lời chia tay, cậu ấy nói: “Mình và Trình Chân tiếp xúc không nhiều, nhưng mình nhận thấy cậu ấy rất thích cậu, mà cậu cũng quan tâm tới cậu ấy, có thể nói tính cách hai người hoàn toàn tương phản, nhưng đây không thể coi là lý do ngăn cản hai người đến với nhau. Hãy làm những gì mà cậu cho là đúng nhé, Tiểu Vi, cho dù là bất cứ việc gì mình cũng ủng hộ cậu”.
Đôi mắt tôi lập tức ướt nhòa, tim đập lên từng hồi đau nhói, tôi ngồi lên ghế một cách mệt mỏi.
Lâm Nguyên Nhất nói không sai, tôi và Trình Chân, tôi thì nhút nhát, cậu ấy thì cứng rắn; tôi tự ti, cậu ấy thì tự tin, nếu đem so sánh hai chúng tôi với nhau thì có sự khác biệt rất rõ ràng, dường như không có bất kỳ một điểm tương đồng nào cả. Nếu như ở bên nhau chỉ cảm thấy miễn cưỡng mà thôi.
Thoát ra khỏi tin nhắn của Lâm nguyên Nhất, tôi quay trở lại hòm thư đến, chỉ toàn là một cái tên duy nhất.
Trình Chân, Trình Chân, Trình Chân…
Tôi cảm thấy có rất nhiều suy nghĩ khác nhau. Trốn chạy, rốt cuộc cũng không phải là biện pháp.
Ngón tay tôi hơi run một chút, khó khăn mở từng tin nhắn.
Tin nhắn thứ nhất:
Chị đang làm gì thế? Em có chuyện muốn nói với chị.
Tin nhắn thứ hai:
Chị không ngốc đến mức đến gặp Lâm Nguyên Nhất đấy chứ? Lớn đầu như chị mà còn dính đến mấy chuyện rắc rối ấy làm gì chứ?
Tin nhắn thứ ba:
Mấy tên khốn kiếp gây sự đánh nhau bị đuổi khỏi trường rồi, chị mau quay về phòng đi nhé.
Tin nhắn thứ tư:
Này đồ ngốc, nhớ bảo Lâm Nguyên nhất đưa chị về trường đấy nhé. Đừng ở bên anh ta quá lâu, khi nào về đến phòng thì nhắn tin lại cho em.
Tin nhắn thứ năm:
Chị không muốn em gọi điện thoại cho chị đúng không?
Tin nhắn thứ sáu:
Chị vẫn không chịu trả lời phải không, để em bảo chị Liễu Đình