ng lại chỉ nói hai câu: “Chị muốn dọa chết người khác à? Sau này không được ăn kem nữa!”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn rõ được biểu cảm của cậu ấy.
Chiếc xe đi một đoạn không xa rồi dừng lại, lái xe từ xe đi xuống, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Trình Chân nổi nóng chửi người lái xe: “Mẹ kiếp, có biết lái xe không thế, đèn xi nhan cũng không bật”.
Trong giây lát, trong đầu tôi hiện ra một câu: “Tôi và cậu ấy có thật sự chỉ đơn giản là chị gái và em trai thật không?”
Lúc chiếc xe lao tới, Trình Chân kéo tôi vào trong lòng cậu ấy, tôi cảm nhận đuợc rõ rệt nhịp tim đập mạnh của cậu ấy, sự lo lắng để lộ ra một cách tự nhiên ấy không giống một người em trai đơn giản đang bảo vệ chị mình.
Lần đầu tiên từ khi sinh ra, tôi đột nhiên có cảm giác không hiểu được mọi chuyện đang xảy ra, việc quen biết cậu ấy bảy năm trước, trong phút chốc đột nhiên bị đảo lộn.
Tôi định nói gì đấy nhưng không tìm được chủ đề, nhìn gương mặt vẫn còn đang hoảng sợ của Trình Chân, cúi đầu ủ rũ nói: “Trình Chân, lúc nãy chị không tập trung, lần sau chị sẽ chú ý hơn”.
“Vẫn còn lần sau?” động tác của Trình Chân đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn tôi: “Lý Vi, chị thật là hết thuốc chữa rồi!”
Tôi sững người, không hiểu vì sao cậu ấy đột nhiên nổi giận, có chút không vui nói: “Cũng đâu phải chị yêu cầu em cứu”,
Sắc mặt Trình Chân thay đổi, lùi lại hai bước, nói: “Đúng vậy, không phải chị từng nói, là tự em chuốc lấy. Chị nên biết, không phải lần nào em cũng có thể ở đằng sau kéo chị như thế đâu, có nhiều lúc chị cũng đáng bị thế, nhưng em chính là không chịu được cái vẻ oan ức của chị, vừa nhìn em đã thấy rất bực bội, sẽ không nhịn được mà mắng chị, em thật là thừa hơi mà!”. Trình Chân thất vọng nhìn tôi, rồi quay người bỏ đi.
Trong cái lạnh thấu xương của buổi tối, tôi cảm giác như chân tay mình bị đông cứng lại, rõ ràng là tôi biết Trình Chân luôn tỏ ra khó chịu với tôi, nhưng lần này, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng. Tôi tưởng rằng sự nhớ mong mãnh liệt của tôi đối với Trình Chân chỉ là do sự ỷ lại, do những lúc ký ức còn nhỏ, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, ở gần nhau, tôi mới bắt đầu hiểu suy nghĩ từ tận đáy lòng mình.
Bóng dáng Trình Chân hoà dần vào màn đêm, tôi thậm chí còn không đủ dũng khí để nhìn tiếp, dường như chỉ cần nhìn thêm một cái thì nỗi đau trong lòng tôi sẽ tăng thêm một phần. Tôi cảm thấy đầu đau như búa bổ, những suy nghĩ trong đầu như đang rối hết vào với nhau. Lẽ nào, tôi thật sự thích Trình Chân?
Sau tối hôm ấy, cả một tuần sau tôi không hề gặp Trình Chân.
Lá cây ngô đồng Pháp rụng đầy trên đường, những thân cây trơ trụi vẫn đứng sừng sững như vậy. Tôi ngồi trên băng ghế đá trong sân vận động, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời vô tận, suy nghĩ lúc thì mơ hồ, lúc thì tỉnh táo.
Thời tiết thế này, thật dễ khiến người ta đau lòng. Trên đường từ thư viện quay về ký túc xá, có một nhóm con trai đang chơi bóng rổ, tôi bất giác quay ra nhìn, nhanh chóng nhận ra dáng Lâm Nguyên Nhất trong đó.
Cậu ấy vẫn luôn thu hút ánh nhìn của người khác như vậy.
Ngồi trên băng ghế đá, tôi tiện tay mở cuốn sách vừa mượn của thư viện ra xem, ngẩn người nhìn dòng chữ ngoài bìa sách, một lúc lâu sau mới bắt đầu lật lật quyển sách.
“Đang nghĩ gì thế?”. Lâm Nguyên Nhất không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh tôi, cậu ấy để quả bóng sang một bên rồi ngồi xuống.
Tôi hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, cười cười nói: “Mình đang nghĩ, hôm nay cậu chơi bóng kém quá. Lúc nãy liên tục mắc sai sót, ném bóng cũng thiếu chuẩn xác, thực là không giống như đang chơi bóng”.
Lâm Nguyên Nhất cười khẽ nói: “Cậu có thể chỉ dùng hai từ đầu tiên để trả lời không?”.
Tôi hơi sững người, mặt hơi ửng đỏ, ngượng ngùng cười “ha ha” hai tiếng, quay đầu nói: “Cậu thật là biết đùa, chả trách người ta lại gọi cậu là lãng tử bóng rổ!”
Lâm Nguyên Nhất khẽ cười: “Biệt danh đấy mọi người chỉ gọi chơi thôi, mình không để ý đến”. Cậu ấy cười hì hì nhìn tôi, ngọt ngào nói: “Mà cái này phải trách cậu, cậu nói thử xem, cậu ngồi ở đây, không phải để làm mình phân tâm à?”
Tôi chán nản nghĩ thầm, không đâu tự nhiên nói nhiều làm gì.
Từ lúc Lâm Nguyên Nhất bắt đầu theo đuổi tôi, tôi luôn e ngại, lịch sự từ chối cũng không được, bây giờ không chịu được đành phải nói thẳng ra, nhưng cậu ấy chỉ cười dịu dàng. Cái kiểu theo đuổi cứ quấn lấy người khác thế này, tôi thật hết cách với cậu ấy rồi.
Bây giờ tôi mới hiểu tại sao bên cạnh Lâm Nguyên Nhất lại có nhiều bạn nữ xuất sắc đến như vậy, vẻ ngoài đẹp trai của cậu ấy, thêm việc ăn nói tự tin đều là những nét quyến rũ không thể cưỡng lại được đối với con gái.
“Lâm Nguyên Nhất miệt mài theo đuổi cậu, sắp biến thành đày tớ của cậu rồi đấy”, Lâm Nguyên Nhất vừa quay lại sân bóng, Liễu Đình cũng không biết từ lúc nào đi đến, mở miệng hỏi: “Cảm giác được hot boy của trường theo đuổi thế nào?”.
“Rất không tốt. Tin đồn đầy rẫy mà chẳng có cái nào đáng tin cả”. Tôi nói một cách thực tâm. Từ sau hôm hội thao, mọi người đều biết tôi đã trở thành mục tiêu mới của Lâm Nguyên Nhất. Tin đồn truyền đi nhanh chóng và bị xuyên tạc đến mức còn ghê hơn cả tưởng tượng của tôi.
Như lúc nãy, tôi và Lâm Nguyên Nhất chỉ ngồi ở sân bóng nói vài câu, bị người khác nhìn thấy cũng có thể biến thành chủ đề bàn tán.
Có người đi qua, còn nói ầm cả lên: “Bạn nữ kia chính là Lý Vi đấy, nhìn thì cũng có gì đặc biệt đâu cơ chứ, không hiểu sao mà Lâm Nguyên Nhất có thể thích cậu ấy được”.
“Gì chứ, cậu ấy rất có mánh khóe đấy, lần trước Lý Vi còn công khai ghen tuông, cãi nhau ở KTV nữa là”.
“Không ngờ gan cậu ấy lại lớn thế”.
“Loại con gái này, Lâm Nguyên Nhất sẽ không ở cạnh lâu đâu”.
Thế là, trong danh sách những bạn gái tai tiếng của Lâm Nguyên Nhất có thêm một cái tên “Lý Vi”. Có người nói, nhìn thấy bọn họ nắm tay nhau ở phòng y tế; lại có người nói, nhìn thấy họ đi xem phim cùng nhau; lại còn có người nói nhìn thấy hai người ôm hôn thắm thiết nữa ….
Tin đồn là loại vũ khí sắc nhọn nhất. Rất nhanh chóng, trong mắt những bạn học khác, tôi trở thành đứa con gái đầy âm mưu, suốt ngày bám lấy Lâm Nguyên Nhất, những bạn nữ bình thường chẳng nói năng gì bây giờ cũng quay ra nhìn tôi với ánh mắt thù địch.
Chỉ có Liễu Đình cảm thấy rất bất bình, an ủi tôi: “Mình thấy mấy người thích nói chuyện phiếm kia, đơn giản chỉ là do ghen ăn tức ở thôi, không ăn được thì đạp đổ thôi mà. Biết rõ ràng là Lâm Nguyên Nhất theo đuổi cậu mà bây giờ lại thành thế này?”.
Tôi chỉ cười cười, không bình luận gì. Mồm miệng là của người ta, họ thích nói gì thì nói, tôi vẫn là tôi lúc đầu.
Tin đồn ngày càng tăng lên, dù chúng tôi chỉ đơn giản người trước người sau đi vào khu lớp học, cũng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.
Vậy mà trong thời điểm nhạy cảm như thế, giáo viên hóa học còn ghép lớp trong giờ thí nghiệm, và lớp tôi lại vừa đúng học cùng với lớp Lâm Nguyên Nhất.
Lúc đi vào lớp, vì tôi đến khá muộn, nên phòng thí nghiệm đã chật kín người.
“Tiểu Vi, bên này”. Lâm Nguyên Nhất đứng dậy, vẫy tay với tôi, thu hút sự chú ý của mọi người.
Tôi sững người, lập tức cảm nhận được ánh mắt thù hận của các bạn nữ xung quanh. Tôi đang chần chừ không biết có nên đến chỗ của Lâm Nguyên Nhất không thì Liễu Đình nói với tôi: “Sợ cái khỉ gì chứ, cậu càng trốn tránh, lại càng khiến người ta bàn tán”.
Những lời cậu ấy nói không phải là không có lý, nếu tôi không đến chỗ Lâm Nguyên Nhất, chắc chắn sẽ bị nói tôi ra vẻ.
May mà trong giờ học, Lâm Nguyên Nhất rất nghiêm túc. Dáng vẻ chống cằm tập trung suy nghĩ của Lâm Nguyên Nhất không ngờ lại hấp dẫn đến như vậy.
Trên bục giảng, giáo viên đang bày các dụng cụ làm thí nghiệm, một người lúc nào cũng chăm chỉ nghe giảng như tôi, lúc này cũng có chút mất tập trung, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tựa đầu, ngồi ngây người ra.
Năm nay mùa đông đến rất sớm, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, bên ngoài gió thổi vù vù, khiến con người ta cảm thấy lạnh buốt.
Tháng sau là đến sinh nhật Trình Chân rồi. Ngày 24 tháng 12 – Giáng sinh. Trình Chân đúng là con cưng của chúa, sinh đúng vào một ngày ấm áp như vậy.
Sắp đến Giáng sinh, đâu đâu cũng tràn ngập không khí náo nhiệt, tôi lại không thể nào thấy vui vẻ được. Tôi lấy lại tinh thần, tình cờ quay đầu sang nhìn Liễu Đình đang ngồi bên cạnh, cúi đầu nhắn tin.
“Đang nhắn tin với đội trưởng à?” Tôi hỏi Liễu Đình một cách nghi ngờ.
Khuôn mặt Liễu Đình để lộ ra vẻ ngại ngùng hiếm thấy, hai bên má hơi ửng hồng, cậu ấy có chút xấu hổ nói: “Cậu ấy rủ mình đến dạ hội đêm Noel của đội bóng rổ.”
Tôi có chút ngưỡng mộ cậu ấy, nhưng cảm giác lo sợ lại càng nhiều hơn.
Thầy dạy hóa từ trước tới giờ rất tinh, trong giờ học của thầy mà thiếu tập trung rất dễ bị gọi lên bảng trả lời câu hỏi. Quả nhiên, tôi nghe thấy giọng thầy quát lên: “Lý Vi, Lý Vi! Trong giờ mà ngẩn ngơ gì thế? Em nói thử cho tôi xem tại sao lại phải dùng phễu cổ dài để đổ dung dịch đồng sunfat CuSO4 vào đáy của ống nghiệm?”
Tôi nghe xong câu hỏi mà giật mình, đứng bật dậy, đầu óc trống rỗng. Tôi còn đang không biết chuyện gì vừa xảy ra thì một giọng nói thấp trầm truyền đến tai tôi: “Vì nồng độ của CuSO4 cao hơn nước.”
Tôi có chút ngạc nghiên nhìn sang Lâm Nguyên Nhất phía bên cạnh, sững người một lúc, trả lời lại thầy giáo một cách máy móc.
“Được rồi, ngồi xuống đi, chú ý lần sau trong giờ học đừng có ngồi ngơ ra như thế nữa.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống, quay sang nhìn Lâm Nguyên Nhất. Cậu ấy dùng một tay chống đầu, nghe giảng rất chăm chú. Lúc thầy quay người, viết lên bảng, cậu ấy đột nhiên quay đầu lại, cười cười với tôi, nụ cười rất ấm áp.
Trong lòng tôi như có vật gì đó bị khuấy động, bất chợt trở nên mất bình tĩnh.
“Tiểu Vi.”, Liễu Đình tỏ vẻ bí mật nói: “Cậu và Lâm Nguyên Nhất… rốt cuộc ngọt ngào như vậy từ bao giờ thế?”
Tôi cúi đầu, giấu đi khuôn mặt đang ửng hồng của mình, đáp: “Ngọt ngào cái gì chứ?”
Liễu Đình thở dài: “Để xem cậu trốn tránh được đến bao giờ.”
Lúc làm thí nghiệm, thầy giáo trộn lẫn học sinh hai lớp vào với nhau, sau đó phân thành từng nhóm hai người một cùng làm thí nghiệm.
Bạn nữ được phân cùng nhóm với tôi, lúc nào cũng chỉ cúi đầu đọc truyện, rõ ràng là trong giờ không hề tập trung nghe giảng. Mà khi làm thí nghiệm theo nhóm, lại cần phải có sự phối hợp của cả hai người. Tôi cầm ống nghiệm nói: “Mình bật lửa, cậu làm loãng axit sunfuric đặc nhé.”
Cậu ấy miễn cưỡng gập quyển truyện lại, gật đầu với tôi: “Ừ, được.”
Lúc tôi bật lửa đốt đèn cồn, bạn nữ kia đột nhiên cho quá nhiều axit sunfuric, tôi hét lên một câu: “Đủ rồi, đủ rồi, đừng cho thêm nữa.” Bạn nữ kia hình như bị bất ngờ, tay đột nhiên run lên, làm dung dịch acid sunfuric bắn vào tay tôi.
Bạn nữ kia hốt hoảng, thất thần, mặt đỏ bừng lên, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cậu! Xin lỗi cậu! Để mình đưa cậu ra phòng y tế!” Cậu ấy nói như sắp khóc vậy.
Mu bàn tay tôi đau rát, may mà dung dịch acid sunfuric đã được pha loãng rồi, mà cũng chỉ bị bắn lên có một ít, nhìn bạn nữ trước mặt còn