t chút trái ý cũng không chịu nổi: “Không dậy thì thôi!”.
Anh ta mở cửa ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ: “Không sao, Dương Luy có thai, thiếu ngủ”.
“Ờ”. Mẹ chồng gật đầu: “Đây cũng là chuyện khó tránh. Thanh niên bây giờ sướng thật, hồi mẹ có thai con và anh trai con, đến lúc gần sinh vẫn phải dậy từ sáng sớm nấu cơm sáng cho cả nhà, nấu cơm xong lại còn phải nấu cám lợn…”.
“Mẹ, ăn cơm đi”.
“Ờ, ăn cơm”. Mẹ chồng quay lại nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt. Số bà ta khổ vì con dâu, con dâu lớn tinh ranh, cả ngày sai khiến mẹ chồng như người giúp việc, dù bà ta nói phải đến hầu hạ dâu bé có thai, dâu lớn vẫn ép bà ta dẫn cháu trai theo. Kết quả đến chỗ thằng con thứ, dâu bé lại là đại tiểu thư, còn khó hầu hạ hơn… Ôi, bản thân bà ta ấm ức cũng đành, nhưng cả con trai cũng phải ấm ức, bị vợ quát mắng như quát mắng trẻ con. Thằng con cả tàn tật, nhưng con thứ học đại học đàng hoàng, công việc cũng tốt, tại sao lại cũng như vậy?
Lúc đầu bà ta không muốn con thứ lấy một đứa con một, vừa nhìn đã biết Dương Luy không phải dạng vừa, nhưng con trai quyết tâm muốn lấy, chồng bà ta nói thông gia là phần tử trí thức, nuôi dạy con cái có ăn có học có lễ nghĩa đàng hoàng, không phải những đứa con gái không biết điều như ở nông thôn. Bà ta cắn răng, đành phải nhẫn nhịn, không ngờ bây giờ chuyện bà ta lo lắng đã trở thành sự thật.
Người ta cưới vợ là cưới người có thể sinh con có thể làm việc, còn con trai bà ta thì lại cưới thần tiên về cung phụng…
Không ăn cơm thì thôi, để xem rồi ai đói…
Bà ta cười trừ xoay người vào bếp, múc cháo gắp thức ăn cho con trai vừa đánh răng rửa mặt xong, lại bón cho cháu trai ăn.
Bảy giờ bốn mươi phút Dương Luy mới đi ra, Văn Minh đã cơm nước xong từ lâu, đang chơi với Đại Bảo: “Đại Bảo, thím sinh cho cháu một em trai chơi cùng được không?”.
“Thím sinh em gái!”, Đại Bảo nói.
Bà già lập tức sầm mặt: “Đại Bảo! Cháu ăn nói kiểu gì thế?”. Đại Bảo nhìn bà nội, lại nhìn chú thím, òa một tiếng bật khóc.
“Đại Bảo, cháu đừng khóc. Sinh em gái rất tốt. Thím cũng muốn sinh con gái, con gái bao giờ cũng tình cảm”. Dương Luy nói xong liền thoáng nhìn mẹ chồng: “Văn Minh, anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì khởi động xe trước đi, em chuẩn bị xong sẽ xuống ngay”.
“Ăn xong rồi”, Văn Minh đứng lên.
“Luy Luy này, trời lạnh như vậy, con dứt khoát nghỉ việc luôn đi, đừng làm nữa, ở nhà dưỡng thai cho tốt”.
“Nghỉ việc?”. Dương Luy không thèm nhìn mẹ chồng: “Nghỉ việc thì ai trả lương cho con? Vay mua nhà, vay mua xe, tiền sữa cho con, có việc gì là không cần tiền? Chỉ có mấy đồng lương bèo bọt của Văn Minh thì hai mẹ con con có mà chết đói”.
“Sao lại thế được? Văn Minh là công chức nhà nước…”.
“Công chức thì làm sao? Một tháng kiếm được còn không bằng số lẻ của con, chỉ được cái danh hão”. Dương Luy nói xong liền vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, để lại bà mẹ chồng mới nói được một nửa đã bị cãi ngang.
“Văn Minh, bình thường nó vẫn ăn nói với con như vậy à?”.
“Mẹ, cô ấy thẳng tính, nói chuyện bốp chát nhưng không có ý xấu”, Văn Minh cười làm lành.
“Hừ”, bà già hừ lạnh một tiếng. Bà ta và chồng cũng cãi nhau nửa đời, nhưng chưa bao giờ sáng sớm không dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, càng chưa bao giờ dám nói chuyện với chồng như vậy. Sự đời… đúng là điên đảo hết cả rồi.
Cùng là mẹ, nếu là mẹ chồng mình thì còn có thể cãi lại, có thể trốn tránh, thật sự không nhịn được nữa thì cả chồng cũng ly hôn quách cho xong. Không còn quan hệ về pháp luật nữa, hai bên không khác gì người dưng. Nhưng nếu là mẹ đẻ của mình thì sao? Dù thế nào cũng chỉ có cách nhẫn nhịn, không nhẫn nhịn được thì trốn tránh, nhưng có trốn tránh cũng không thể thản nhiên mà phải khéo léo.
Lâm Gia Mộc gần như hơn mười ngày không về nhà mình, cũng gần mười ngày không đến công ty. Rất nhiều việc cô đều có thể xử lý ở nơi khác, khách hàng có thể gặp ở quán trà, máy tính mang theo bên người, buổi tối ở lại chỗ Trịnh Đạc, quần áo không đủ mặc thì mua, chỉ cần có thể tránh mặt mẹ mình.
Nhưng người tránh được, điện thoại lại không tránh được. Đã không thể không nghe lại không thể chặn cuộc gọi, chỉ có thể ậm ờ qua điện thoại, nói mình nhiều việc bận rộn, thật sự không có thời gian.
Hôm nay nếu không phải về công ty lấy đồ, Lâm Gia Mộc cũng hoàn toàn không muốn lên lầu. Trước khi mở cửa, cô vẫn cầu khẩn mẹ mình không có ở đây, không ngờ cô vừa cắm chìa khóa vào đã có người mở cửa từ bên trong: “Con còn biết đường về à?”.
Đúng là sợ chuyện gì sẽ gặp chuyện đó: “Mẹ! Sao mẹ lại ở công ty?”. “Mẹ đợi ở công ty một tuần mới có thể nhìn thấy mặt con, nếu ở nhà thì có phải một tháng cũng không nhìn thấy con không?”.
“Mẹ, con bận lắm! Con về lấy ít đồ rồi lại phải đi. Trịnh Đạc vẫn đang nổ máy xe chờ con ở dưới kia”.
“Con bận đúng không? Mẹ cùng đi với con, xem rốt cuộc con bận cái gì mà không có cả thời gian nói chuyện với mẹ đẻ một, hai câu”.
“Con bận công việc không được sao?”. Lâm Gia Mộc cũng lạnh mặt: “Mẹ đừng ép con nặng lời. Lần này mẹ hơi quá đáng rồi đấy”.
“Ý con là gì? Có phải con vẫn trách mẹ đưa con đến nhà bà ngoại từ khi con còn nhỏ không? Mẹ lúc đó cũng không còn cách nào khác…”.
“Con không trách mẹ, những năm ở nhà bà ngoại đó là thời gian con sống sung sướng nhất”. Lâm Gia Mộc nói: “Mẹ, con đã ba mươi mấy tuổi rồi, mẹ đừng can thiệp vào cuộc sống của con, được không?”.
“Không được! Mẹ là mẹ của con! Mẹ phải can thiệp vào cuộc sống của con! Mẹ muốn con đi đường thẳng…”.
“Con làm gì mà không đi đường thẳng?”.
“Việc làm ăn của con không hợp pháp! Mẹ đã tìm hiểu rồi, trong nước hoàn toàn không thừa nhận văn phòng thám tử mang tính chất tư nhân loại này. Cho nên con mới phải đăng ký là văn phòng tư vấn!”.
“Vậy thì sao? Mẹ cho rằng việc con làm không hợp pháp thì đi tố cáo con đi!”.
“Gia Mộc! Con có thể nói chuyện tử tế với mẹ không?”. “Mẹ! Mẹ có thể về Cáp Nhĩ Tân không?”.
“Mẹ nói rồi, con không quay lại chính đạo, không cưới chồng thì mẹ sẽ không đi!”.
“Cưới chồng? Mẹ có tin bây giờ con ra ngoài đường tìm một người đàn ông bỏ vài đồng ra là mang một tờ đăng ký kết hôn về không? Chuyện này thì có khó gì? Thời buổi này cái tờ đăng ký vớ vẩn đó có tác dụng sao?”.
“Con…”. Bà Trương Nhã Lan cảm thấy đầu óc choáng váng từng cơn, trước mắt tối sầm, lảo đảo ngã xuống đất…