i sớm hơn một chút. Lâm Gia Mộc sợ không kịp nên đã sớm xuất phát, Vương Tử Minh ra khỏi phòng, nhìn thấy Trịnh Đạc lại nhíu mày: “Anh thế này thì tôi ra ngoài với anh sao được?”.
“Cái gì?”.
“Quần jean, may ô bên trong, sơ mi bên ngoài, đeo ba lô, mặc như vậy thì chuẩn men quá”. Vương Tử Minh ngửi ngửi: “Trên người anh có mùi gì thế?”.
Trịnh Đạc cũng ngửi ngửi, sáng sớm tập thể dục xong anh ta đã tắm rửa, thay quần áo, trên mặt chỉ bôi bọt cạo râu nhưng đã rửa sạch, có mùi gì cũng không còn nữa: “Không có mùi gì”.
“Trưa nay anh ăn cái gì?”.
“À, trưa nay tôi và Lâm Gia Mộc cùng ăn cơm rang”.
“Chính là mùi cơm rang!”. Vương Tử Minh phất phất tay vẻ chê bai: “Đi thay bộ quần áo này đi”.
“…”.
“Được rồi, tôi chọn quần áo giúp anh. Lần trước tôi gặp anh, anh có mặc thế này đâu?”. Hắn vừa nói vừa đi vào phòng Trịnh Đạc, mở tủ quần áo lục lọi. Sau một hồi tỏ vẻ chê bai, hắn chọn một chiếc quần kaki, một chiếc áo phông ngắn tay bó sát người, một chiếc áo khoác màu xanh bộ đội. Trịnh Đạc thay quần áo theo chỉ thị của hắn, Vương Tử Minh mới hài lòng gật đầu: “Đồng hồ và dây chuyền của anh đều không tồi, mua ở đâu vậy?”.
“Đồ hồ là kỷ niệm khi xuất ngũ, còn dây chuyền…”. Anh ta tháo xuống, kéo USB ra: “Lâm Gia Mộc chọn trên mạng”.
“Mắt thẩm mỹ của cô ta luôn rất khá”. Cuối cùng Vương Tử Minh cũng khen Lâm Gia Mộc được một câu: “Đi thôi, anh lái xe”.
Dứt lời hắn xách túi, lắc mông đi ra ngoài. Trịnh Đạc lắc đầu, cầm chìa khóa xe đi sau hắn ra cửa. Nếu nói khó chơi thì cả ba người cùng lớn lên với nhau từ nhỏ này đều khó chơi cả, thật không biết làm sao bọn họ có thể chơi với nhau được.
Vì có thiết bị dẫn đường nên Trịnh Đạc lái xe tìm được khá thuận lợi. Có điều một câu nói của Vương Tử Minh lại suýt nữa khiến anh ta rẽ nhầm: “Anh và Lâm Gia Mộc còn dây dưa mãi làm gì? Anh đừng thấy người phụ nữ đó giả bộ mà lầm, cứ việc đề ra quất luôn, ngủ với nhau lâu sẽ nảy sinh tình cảm. Còn cứ chơi trò lập lờ thế này thì cô ta có thể chơi với anh đến năm 2030”.
“Chúng ta còn chưa quen đến mức đó”. Trịnh Đạc trả lời một câu.
“Ok. Thực ra tôi và Lâm Gia Mộc cũng không quen đến mức đó”. Vương Tử Minh hiển nhiên là đầy ẩn ý.
Tiểu Mao ngoài đời thực còn có vẻ trẻ hơn trong ảnh. Hắn để đầu lông nhím, mặc áo phông màu trắng có in hình đồ ăn, quần jean bó cạp trễ, thoạt nhìn trẻ trung lại dễ nuôi, lúc cười còn có má lúm đồng tiền, trông không khác gì học sinh. Thỉnh thoảng hắn lại đưa tay trêu đùa cậu bé đang cúi đầu chơi trò chơi trên iPad. Cậu bé ngồi dựa vào lòng hắn, có vẻ cực kỳ quấn quýt hắn.
“Nó tên là gì? Đáng yêu quá!”. Vương Tử Minh cười hì hì hỏi.
“Nó tên là Mao Đậu”. Tiểu Mao xoa rối bù mái tóc cậu bé, cuối cùng cậu bé cũng dời mắt khỏi chiếc iPad.
“Con khát nước”.
“Muốn uống gì?”.
“Sprite”.
“Được. Chúng ta uống trộm trước khi bố đến nhé”. Tiểu Mao kêu người phục vụ tới, gọi một chai Sprite rồi rót vào chiếc cốc nhỏ cho cậu bé uống.
“Sao không thấy bạn trai bạn?”.
“Anh ấy còn chưa đi làm về”. Tiểu Mao cười nói: “Đúng rồi, tôi tên là Mao Vũ Tân, còn bạn?”.
“Vương Tử Minh”. Vương Tử Minh lại chỉ Trịnh Đạc vẫn đóng vai lạnh lùng không nói một lời từ lúc vào quán ăn: “Anh ấy tên là Trịnh Đạc”.
“Hai bạn thật sự rất xứng đôi”. Vốn hắn xem ảnh còn tưởng ảnh đã photoshop, không ngờ Vương Tử Minh ngoài đời thật còn ưa nhìn hơn cả trong ảnh. Trịnh Đạc trong ảnh có vẻ lạnh lùng, ngoài đời thật thì có vẻ cơ bắp hơn nhưng không lạnh lùng cho lắm, chỉ có điều anh ta không thích nói chuyện.
“Mọi người đều nói như vậy”. Vương Tử Minh dựa vào Trịnh Đạc, Trịnh Đạc đóng vai gay đang cố gắng giữ bí mật, nói nhỏ: “Đừng đùa nữa, mọi người đều đang nhìn kìa”.
“Bạn xem, anh ấy lúc nào cũng thế. Ở đây không phải thành phố A, không có ai nhận ra chúng ta, chúng ta chuyển tới đây chẳng phải để sống với nhau thoải mái hay sao?”.
“Vẫn phải chú ý một chút”. Trịnh Đạc nói rồi thoáng nhìn cậu bé: “Nó là con của bạn trai bạn à?”.
“Đúng vậy”.
“Hai bạn nuôi nó?”.
“Ờ”.
“Tôi cho rằng một trong những lợi ích của gay chính là có thể không cần nuôi con”. Nói xong lời này, Trịnh Đạc hoàn toàn không để ý đển vẻ mặt đông cứng của Tiểu Mao, tiếp tục đóng vai một bức tượng như trước.
“Anh nói gì thế?”. Vương Tử Minh đấm anh ta một cái: “Anh ấy vẫn thế đấy, bạn đừng để ý”.
Tiểu Mao cúi đầu nghịch ống hút: “Tôi biết, trong số các bạn tôi cũng có người nghĩ như vậy, có điều tôi hy vọng cả nhà ba người chúng tôi sẽ sống với nhau mãi”.
Điện thoại di động của hắn vang lên một tiếng, hắn thoáng nhìn điện thoại: “Ông xã tôi đi làm về rồi, khoảng hai mươi phút sau sẽ đến, bảo chúng ta gọi đồ ăn trước”.
“Cứ đợi anh ấy đến rồi gọi sau”.
“Tính anh ấy hay vội, đến là phải có ăn ngay, lúc đó mới gọi thì không kịp. Những món anh ấy thích ăn tôi đều biết cả, hai người cứ gọi trước đi”.
Quả nhiên đã mấy năm rồi mà tính tình Mã Thụ Sinh vẫn không hề thay đổi. Vương Tử Minh mỉm cười cầm lấy thực đơn, chọn bừa một vài món rồi đưa cho Trịnh Đạc. Trịnh Đạc lại gọi vài món rồi đưa cho Tiểu Mao, thấy hắn gọi rau trộn ba chỉ và thịt luộc, quả nhiên đều là món Mã Thụ Sinh thích ăn.
Khoảng mười mấy phút sau, đồ ăn được đưa lên đầy đủ, Mã Thụ Sinh đã lái chiếc xe Nissan của hồi môn của vợ hắn đi tới, tìm chỗ đậu xe rồi mới vào cửa. Khi hắn đến bên cạnh bàn, vẻ mặt giả vờ kinh ngạc của Vương Tử Minh gần như có thể giành giải Oscar.
Mặt đối mặt với bạn trai cũ nên biểu hiện thế nào? Chỉ biết Vương Tử Minh thể hiện rất phù hợp, yên lặng không nói, cúi đầu ăn, vẻ mặt khó xử. Mã Thụ Sinh lại có vẻ rất tự nhiên, vừa chơi với con trai vừa trao đổi với Tiểu Mao.
“Tôi nghe nói anh là huấn luyện viên thể hình? Anh làm việc ở phòng tập nào?”.
Trịnh Đạc đặt tay trên lưng ghế phía sau Vương Tử Minh, thầm tỏ ý chiếm hữu: “Chúng tôi mới từ thành phố A chuyển tới đây, có hai phòng tập thể hình mời tôi, tôi còn đang suy nghĩ”.
“Anh đến phòng tập chúng tôi thường đến ấy, hôm qua tôi vừa thấy họ dán thông báo tuyển dụng. Điều kiện của phòng tập đó rất tốt, ông chủ trước là vận động viên, là người rất tốt”. Tiểu Mao nói.
“Có phải là phòng tập tên là Bác Huy không?”.
“Đúng rồi”.
“Ông chủ phòng tập đó từng mời tôi, nhưng ở đó nhiều gay quá”. Trịnh Đạc nhếch miệng: “Dù sao cũng không tốt lắm”.
“Nhiều gay quá cũng không có gì không tốt, em có thể đưa đón anh đi làm”. Vương Tử Minh nói nhỏ, giọng nói có vẻ ai oán. Thôi được, Trịnh Đạc nghĩ mình không nên hoài nghi khả năng diễn xuất của Vương Tử Minh, dù sao người ta cũng được đào tạo bài bản, lúc nào cũng có thể làm mình nổi da gà. Anh ta đổi một tư thế ngồi khác: “Không tốt lắm”.
“Cứ che giấu mãi không mệt à?”. Mã Thụ Sinh tỏ ý chỉ trích Trịnh Đạc.
Trịnh Đạc nhìn hắn một cái: “Tôi với anh không thân quen đến mức đó”.
“Đúng là không quen, tôi chỉ ngứa mắt cái thái độ này của anh. Gay thì đã làm sao? Không phải ngày nào anh cũng ngủ với đàn ông à?”. Mã Thụ Sinh hơi cao giọng, mọi người trong quán đồng loạt đưa mắt về phía bọn họ.
Trịnh Đạc ném đũa xuống đất: “Đi!”.
Anh ta đứng dậy, thô bạo kéo Vương Tử Minh lên, gần như là lôi hắn ra khỏi quán. Mao Đậu ngồi bên cạnh Mã Thụ Sinh không biết xảy ra chuyện gì, hoảng sợ bật khóc.
Tiểu Mao bế nó lên dỗ dành, lại quay sang Mã Thụ Sinh: “Sao anh lại xen vào việc của người ta?”.
“Câm mồm!”, Mã Thụ Sinh quát. Tiểu Mao trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục dỗ dành đứa bé.
Vương Tử Minh vốn không phải một người chịu nhân nhượng cầu toàn như vậy, lúc nào gặp mấy gã gay kín dều lên tiếng khiêu khích châm chọc, Mã Thụ Sinh lần nào cũng phải khuyên hắn không được làm quan hệ trở nên căng thẳng. Nhưng bây giờ Vương Tử Minh thật sự đã thay đổi, bị Trịnh Đạc kéo đi như vậy mà không hề tỏ ra cáu giận. Mã Thụ Sinh cúi xuống, nhìn thấy một chiếc điện thoại di động trên chỗ ngồi của Vương Tử Minh. Hắn cầm điện thoại lên, ảnh nền là ảnh Vương Tử Minh và Trịnh Đạc, Vương Tử Minh nũng nịu dựa vào người Trịnh Đạc, Trịnh Đạc thì lạnh mặt không nhìn thẳng vào điện thoại.
Hắn thoáng nhìn Tiểu Mao còn đang dỗ con, cầm điện thoại của Vương Tử Minh nháy sang máy mình: “Người ta để quên điện thoại”. Nói xong hắn đứng dậy đuổi theo.
Trịnh Đạc đứng bên cạnh xe, mỉm cười nhìn Vương Tử Minh ngồi xoa bóp cổ tay trên ghế lái phụ, đuôi mắt liếc thấy Mã Thụ Sinh từ quán ăn đi ra, lập tức quát to: “Chúng ta đến thành phố B chính là để làm lại từ đầu, nhưng mày cứ đong đưa khắp nơi như thế thì làm lại từ đầu thế nào được?”.
“Em không đong đưa gì hết! Chẳng qua chỉ là em muốn kết bạn với mấy người”.
“Bạn? Có mà bạn tình thì có!”.
“Anh không được nghĩ xấu như vậy, thấy em nói chuyện với đàn ông liền cho rằng em và người ta đã lên giường với nhau…”.
“Nghĩ xấu? Vậy mày nói xem có bao nhiêu thằng đàn ông từng leo lên giường mày rồi?”.
“Anh xem thường em như vậy thì vì sao còn cặp với em?”.
“Đúng, tao không nên cặp với mày!”. Trịnh Đạc nói xong xoay người đi luôn. Vương Tử Minh mở cửa xe đuổi theo.
“Không! Anh đừng đi! Em sai rồi, em xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em… Anh đừng đi, xin anh đừng đi!”.
Cảnh tượng Mã Thụ Sinh nhìn thấy chính là hai người cãi nhau, Trịnh Đạc bỏ đi, Vương Tử Minh ở phía sau ra sức cầu xin. Hắn hơi khó xử ho một tiếng: “Tôi…”.
“Người trong thế giới của mày đến rồi đấy, mày còn bám lấy tao làm gì nữa?”. Trịnh Đạc hất mạnh Vương Tử Minh ra, sải bước đi thẳng.
Vương Tử Minh vào vai một người mất hết thể diện trước mặt bạn trai cũ, đứng tại chỗ không đuổi theo.
“À… Anh để quên điện thoại di động”.
Vương Tử Minh gật đầu, giơ tay lên lau nước mắt, nhận lấy điện thoại: “Cảm ơn!”.
“Anh… sao anh lại tìm một người như vậy?”. Mã Thụ Sinh đút một tay vào túi quần. Nói thật, Mã Thụ Sinh có ngoại hình không tồi, có thể khiến một người khó tính lại có đủ điều kiện như Vương Tử Minh muốn chung sống lâu dài thì điều kiện mọi mặt tương đối ưu tú, đặc biệt là giọng nói rát dễ nghe, âm sắc rất rõ nét.
“Anh ấy là chuẩn men, là huấn luyện viên thể hình của tôi. Chính tôi cứ bám lấy anh ấy, anh ấy mới chia tay vợ chưa cưới vì vấn đề kinh tế, tôi… tóm lại trước khi cặp với tôi thì anh ấy là đàn ông bình thường… Anh ấy rất tốt, anh đừng…”.
“Hắn cặp với anh là vì tiền à?”.
Vương Tử Minh lắc đầu: “Nếu anh ấy vì tiền thì đã tốt, dù sao thì tôi cũng không thiếu tiền”.
Mã Thụ Sinh cảm thấy trong lòng chua xót. Có thể làm cho Vương Tử Minh kiêu ngạo nói ra một câu như vậy, gã Trịnh Đạc này rốt cuộc phải hấp dẫn đến mức nào?
“Thôi, gặp lại sau nhé!”. Vương Tử Minh thoáng nhìn Mã Thụ Sinh rồi bước lên xe, lái xe đi. Mã Thụ Sinh đứng nhìn hắn lái xe đến bên cạnh Trịnh Đạc vẫn chưa hết giận đang ở bên kia đường cái và nói gì đó. Sau đó Trịnh Đạc mới lên xe, đó là một chiếc Cherokee to lớn. Loại xe hầm hố này chắc chắn cũng là sở thích của Trịnh Đạc. Mã Thụ Sinh chưa bao giờ hối hận vì đã bỏ Vương Tử Minh như bây giờ.