Tỉnh giấc sau cơn mơ kéo dài, đã thấy bóng ai thấp thoáng nơi song cửa
Là ai đã mở ra kết cục này
Tương lai mỏng tang như cánh ve sầu
Làm sao chịu nổi đau thương này
Ta tiễn bước em ra nơi xa nghìn dặm
Em lặng im không nói, cả không gian cũng lặng thinh u sầu
Có lẽ ngay từ khúc ban đầu, đã không nên tồn tại một tình yêu quá xa xôi như thế
Ta tiễn bước em tận nơi chân trời
Có khi nào… em vẫn còn đứng đó
Tiếng đàn từ đâu vọng lại
Sinh tử nào có thể đoán trước
Nhưng cả đời này ta vẫn đợi chờ em
( trích Thiên lý chi ngoại )
Tế Tuyết tỉnh giấc vào lúc sáng sớm, không hiểu sao nàng cảm thấy rất khoẻ, cảm giác mệt mỏi dường như đã tan biến hết.
Nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng rời khỏi giường để tránh làm Tử Y đang ngủ gục bên cạnh thức giấc, đêm nào hắn cũng trông chừng nàng, chắc chắn rất mệt.
Bên ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, thời tiết vẫn còn lạnh nhưng đã không có cái rét buốt như những ngày trước, có lẽ đã vào cuối đông. Nàng nhìn ra khu vườn bên cửa sổ, những bông hoa tuyết trắng muốt đã vươn mình lên trên lớp băng tuyết phủ kín mặt đất. Hoa chưa nở nên cánh vẫn cụp vào trông giống như những giọt lệ tuyệt đẹp.
Nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ đi thăm mộ Diệc Hàn. Lăng mộ của tất cả hoàng tử đều được đặt trong hoàng lăng, chỉ riêng hắn là nằm ở nơi khác, nghe nói đó là ý nguyện của hắn.
Tử Y nhìn thần thái tươi tỉnh của nàng thì không vui mừng chút nào, trái lại hắn trở nên hoảng hốt.
- Đừng lo nghĩ nữa, ngày này dù thế nào cũng phải đến. –Nàng bình thản bảo hắn.
Tế Tuyết để Tử Y chải tóc giúp nàng, sau đó thay đổi y phục rồi bí mật rời khỏi hoàng cung.
Ngọn đồi nhỏ bị bao phủ một màu trắng xoá, Tế Tuyết chậm rãi men theo con đường nhỏ dẫn lên đồi. Trên đỉnh đồi, một ngôi mộ đơn giản nằm cô độc, có lẽ đã lâu không có người thăm viếng.
Nàng dùng tay không phủi lớp tuyết bám trên mặt bia, đọc cái tên khắc trên đó, khẽ thở dài một tiếng. Diệc Hàn luôn khó hiểu như vậy, bốn năm ở cạnh hắn nàng từng ngỡ mình rất hiểu hắn, đến khi hắn bất ngờ quay lưng nàng mới biết con người Diệp Lương mà hắn tạo ra chỉ là cái vỏ bọc.
Dã tâm của hắn chôn vùi trong tay nàng, cuối cùng hắn lại buông tay để nàng bình an… Một người cả đời theo đuổi quyền lực như hắn vì sao khi chết đi không muốn ở trong hoàng lăng mà lại cô độc nằm ở nơi này, không ai thăm nom chăm sóc?
Nàng thật sự không hiểu.
Cơn gió thổi qua làm tuyết bám trên những cành cây bay xuống mặt đất, phủ lên tóc nàng. Tế Tuyết kéo lại áo choàng, Tử Y nhanh nhẹn buộc lại dây áo giúp nàng. Hai người đứng trên đỉnh đồi nhìn ra xung quanh.
Ngọn đồi này không cao lắm nhưng ở khá gần hoàng cung nên từ đó có thể thấy một phần khung cảnh những người hầu đang làm việc, thậm chí còn thấy cả cửa sổ phòng nàng ở điện Trường Sinh.
Nàng sững sờ giây lát, Diệc Hàn vô tình hay cố ý mà muốn chôn ở đây?
Hắn khát vọng quyền lực tới mức khi chết đi vẫn muốn nhìn ngắm Trường Sinh điện hay là hắn đã sớm biết nàng sẽ ở nơi đó?
- Sao vậy? –Tử Y thấy nàng bần thần thì lên tiếng hỏi.
Tế Tuyết lắc đầu.
- Không có gì, chỉ là… có rất nhiều chuyện ta không hiểu, mà thôi, cũng chẳng quan trọng.
Người đã thành cát bụi, sự thật là gì đều chẳng còn ý nghĩa nữa.
Nàng cùng Tử Y rời khỏi ngọn đồi, lặng lẽ đi dạo trong thành. Thời tiết đã tốt hơn nên người buôn bán cũng đông dần. Mùi thơm từ những nồi bánh bao bay vào mũi làm Tế Tuyết cũng thấy đói bụng. Nàng chọn một quán ăn nhỏ bên đường, quyết định nếm thứ bánh bao bình dân.
Bánh bao trắng trắng tròn tròn, bề ngoài khá đơn giản, bên trong là nhân thịt, không khác biệt lắm so với bánh bao ngự thiện phòng làm.
Nàng ăn rất ngon lành, chưa bao giờ nàng nghĩ bánh bao bình thường cũng dễ ăn như vậy.
Tử Y không nuốt nổi, hắn vụng trộm quay mặt đi không để nàng nhìn thấy vành mắt hơi đỏ. Nàng đang bệnh liệt giường mà đột nhiên khoẻ lại, hắn biết… đó là hồi quang phản chiếu, hắn thật sự không thể giành nàng từ tay tử thần.
- Thanh Vân, ngươi đến Bình Nam vương phủ, chuyển lời tới Tiêu Phàm ta đợi hắn ở vườn hoa phía đông thành. Nói với hắn đây là lần cuối cùng. –Nàng điềm nhiên uống bát trà nóng, trà rõ ràng rất dở nhưng nàng vẫn uống hết một nửa.
Tử Y không hỏi thêm gì, nhanh chóng rời đi. Tế Tuyết hít một hơi thật sâu, cảm nhận bầu không khí lành lạnh buổi sớm. Mùi bánh bao, cháo quẩy, nước trà. Tiếng bước chân đi lại trên đường, tiếng nói chuyện ồn ào,… tất cả đều là âm thanh của cuộc sống.
Vườn hoa phía đông thành vẫn bao trùm trong tuyết, nhưng lại điểm thêm rất nhiều sắc đỏ. Tế Tuyết từng đến nơi này vài lần, cả kinh thành chỉ duy nhất khu vườn này có loài mai đỏ quý hiếm. Cho dù tiết trời giá lạnh vẫn bung nở rực rỡ, sắc đỏ e lệ ấy tựa như gương mặt của tân nương, đẹp đến nao lòng.
Mỗi bước đi của nàng đều để lại những dấu chân trên lớp tuyết, nàng tới gần một cây mai đang nở hoa, vươn tay định bẻ một cành mai rồi lại lưỡng lự.
Hoa ở phương bắc rất khó nở, vì thế mà nàng thường luyến tiếc không muốn hái chúng, thói quen này vẫn giữ tới tận bây giờ.
Trước đây khi còn nhỏ, nàng và Diệc Hàn cùng theo Tô sư phụ học bài. Nàng ghét nhất là học thơ, chẳng hiểu sao thơ phú nàng nghe tai trái liền ra tai phải, không biết đã bị phạt chép bài bao nhiêu lần.
Vào một buổi sáng, hoa hải đường rụng rải rác trong vườn, Diệc Hàn tức cảnh sinh tình đọc một bài thơ. Bài thơ ấy rất bình thường, chẳng thể coi là kiệt tác gì nhưng nàng lại rất thích.
Đêm qua hải đường mưa lần đầu
Mấy đoá mơn mởn dịu dàng muốn nói
Giai nhân sáng sớm ra khỏi lan phòng
Trở lại trước gương so hồng trang
Hỏi chàng hoa đẹp hay thiếp đẹp
Chàng bảo hoa yểu điệu hơn nhiều
Giai nhân nghe nói sinh hờn dỗi
Không tin hoa chết đẹp hơn người
Đem hoa vò nát ném trước chàng
Mời chàng đêm nay bầu bạn ngủ với hoa
( Đề mục nhặt hoa mỉm cười vẽ tranh –Đường Bá Hổ)
Nàng ngồi bên gốc một cây mai, ngẩng đầu nhìn những cành hoa đan xen đung đưa trong gió.
Tuyết lạnh làm nàng khẽ run rẩy, nhưng cái cảm giác mềm mềm xốp xốp này nàng rất thích, nó khiến nàng nhớ đến những ngày còn nhỏ ở phương bắc, khi ấy nàng chưa gặp Tiêu Phàm, chưa gặp Diệc Hàn, nàng chỉ là một đứa trẻ lúc nào cũng giữ vẻ mặt cau có.
Những gì Tiêu Phàm muốn nàng nhất định sẽ cho hắn. Giờ này mọi việc đã an bài xong xuôi, sau hôm nay nàng và hắn sẽ không gặp lại nữa. Nàng không hận hắn, kết cục này là tự nàng lựa chọn, năm ấy ở Lệ Châu nàng đã quyết định đánh cuộc một lần, đem trái tim giao cho hắn. Tiếc là nàng không may mắn trong mấy cuộc đỏ đen kiểu này, đã thua đến trắng tay.
Cả người nàng đột nhiên bị bế lên, gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Phàm ở rất gần. Hắn ôm nàng trong ngực, đi từng bước về phía một chiếc đình nhỏ gần đấy.
- Đã nhẹ hơn trước rất nhiều! –Hắn mở miệng nói một câu không đầu không đuôi.
Trong đình có một bộ bàn ghế bằng đá, Tiêu Phàm một tay ôm Tế Tuyết, tay còn lại cởi áo khoác lót lên ghế rồi mới đặt nàng ngồi xuống.
Nàng quàng tay quanh cổ hắn, cố ý không buông, giằng co qua lại một lúc. Bên tai nàng vang lên tiếng thở dài của hắn, rốt cục hắn chịu thua, để mặc nàng ngồi trên đùi mình.
- Thật ra nàng muốn gì?
- Theo chàng thì ta muốn gì?
Hắn cau mày, giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
- Tế Tuyết, ta mệt rồi, trò chơi của nàng ta không theo nổi nữa! Mục đích thật sự của nàng là gì?
Nàng không trả lời, đôi mắt bạc chăm chú quan sát hắn.
Tại sao lúc trước khi hắn lần đầu xuất hiện nàng lại có chút không ưa hắn nhỉ? Chắc là vì nàng cũng bị hắn thu hút, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại liền thấy hắn cùng đám cung nữ ngả ngớn trêu đùa cho nên ngay lập tức nàng coi hắn là tên trăng hoa không nên động tới.
Nàng rõ ràng đã thích hắn từ khi ấy, chỉ là mất một thời gian mới nhận ra. Chưa bao giờ nàng coi tình cảm của bọn họ như một trò chơi, chính nàng mới là người quá thật lòng tới mức trở thành một con rối.
- Chàng theo ta một ngày, qua đêm nay chúng ta sẽ chấm dứt hoàn toàn, không bao giờ dây dưa nữa.
Nàng bình tĩnh nói, từng chữ một nhẹ nhàng như gió nhưng lại khiến Tiêu Phàm chấn động. Bàn tay hắn xiết chặt vai nàng đến phát đau.
Hai người ngồi trong đình một lúc lâu, im lặng ngắm những đoá hoa mai đỏ rực rỡ. Tế Tuyết thoải mái tựa đầu vào ngực Tiêu Phàm, lắng nghe nhịp đập của trái tim hắn.
Nếu cứ thế này mà chết cũng tốt, nàng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo thê lương. Nhưng mà nàng cũng có tôn nghiêm của bản thân, nàng sẽ không chết trước mắt hắn. Cho dù phải chết nàng cũng không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mình.
Nàng chủ động đứng dậy kéo hắn đi dạo.
Kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nàng về kinh đã lâu nhưng rất ít khi ra ngoài dạo chơi. Tiêu Phàm từng nói muốn cùng nàng đi Tây Đình ngắm hồ sen, cho dù lúc ấy hắn có thật lòng muốn đi hay không thì bây giờ nàng cũng muốn tới đó cùng hắn.
Khi nàng và hắn đến đấy thì mới biết có một đại phú thương đã mua lại cả hồ sen, nghe nói họ định xây một tửu lâu nên khu vực quanh hồ đã bị xây tường bao quanh.
Tế Tuyết nhìn bức tường cao vững chắc liền thở dài, ngay cả bình thường nàng còn không đủ sức trèo qua. Tiêu Phàm ngược lại chẳng hề bận tâm, hắn dắt nàng đi đến cổng vào. Mấy tên gác cổng mặt mày hung tợn lập tức chặn hai người lại.
- Các người là ai? Đây là đất của Hồ gia, người ngoài không được vào!
Tiêu Phàm không nói một lời, mất chút sức lực liền khiến cho đám gác cổng lăn lê đầy đất. Hắn thản nhiên tiếp tục đi về phía hồ sen.
Nàng có chút kinh ngạc, bản tính coi trời bằng vung của Tiêu Phàm nàng đã được lĩnh giáo nhưng trước đây hắn không cư xử thô bạo như vậy, chí ít… cũng nói vài câu chào hỏi rồi mới đánh người.
Mặc dù cả hắn và nàng đều cố chấp muốn tới Tây Đình nhưng vào thời điểm này thì chẳng có gì để xem. Mùa đông nên đương nhiên không có cây sen nào. Mặt hồ đã đóng thành băng. Hồ gia kia vì sắp xây dựng tửu lâu nên đã phá bỏ chiếc đình cùng cầu đá bắc ra hồ Tây Đình làm khung cảnh trở nên điêu tàn lạnh lẽo.
Có một số thứ nếu bỏ lỡ thì không thể nào quay lại, cuối cùng chỉ còn chút nuối tiếc muộn màng.
- Chúng ta đi thôi! –Nàng nhẹ giọng bảo hắn.
Không thể xem cảnh ở hồ Tây Đình thì còn những nơi khác. Nhưng vào thời điểm tuyết vẫn phủ khắp nơi thì cảnh vật luôn chìm trong sắc thái ảm đạm. Tế Tuyết vô tình nhìn thấy một ngôi chùa nhỏ, nàng không suy nghĩ nhiều, quyết định cùng Tiêu Phàm vào chùa thắp hương.
Tiêu Phàm nhướn mày hỏi nàng:
- Ta cứ nghĩ nàng không tin thần phật chứ?
- Ta không tin thần phật có thể cứu vớt ta.
Nhưng ta hy vọng thần phật có thể cứu vớt chàng.
Nàng quỳ trước bàn thờ phật, nhìn khói hương lượn lờ và dáng vẻ Phật tổ từ bi. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng thắp hương cầu nguyện, cũng là lần đầu tiên thành tâm như thế.
Nàng cầu xin thần phật che chở cho Tiêu Phàm, để hắn cả đời bình an. Cũng cầu xin cho kiếp sau… nàng và hắn không bao giờ gặp lại.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Tiêu Phàm và Tế Tuyết đã đi rất nhiều chỗ trong kinh thành, còn vào ăn thử ở những nhà hàng nổi tiếng nhất.