Thắp một ngọn đèn, cả một đêm nghe tiếng sáo cô độc
Chờ một người, ba bốn năm luân chuyển
Gió qua cửa chính, đình viện sâu lạnh lẽo
Một tờ giấy đỏ, hẹn ước duyên phận mấy đời nối tiếp nhau
Sử sách lật lại, kí ức niêm phong
Uyên ương mỹ lệ, hoạ lại kiếp này phù du cô độc
Lời thề cả đời ở Trường An, ai còn đang đợi
Ai quá thật lòng?
0
Mùa thu rất nhanh đã trôi qua, những bông hoa cúc trước đây còn khoe sắc vàng rực như nắng nay đã héo tàn. Cánh hoa rải rác trên nền đất như những mảnh vỡ của ánh nắng cuối ngày.
Đã rất lâu Tế Tuyết và Tiêu Phàm không gặp nhau, nàng cũng chẳng đếm nổi bao nhiêu ngày. Từ ngày thứ ba mươi hai nàng đã ngừng đếm. Hắn không lên triều, yến tiệc càng không tới dự, nàng biết là hắn không muốn thấy nàng.
Trước đây nàng cảm thấy thời gian một năm của mình quá ngắn ngủi, bây giờ lại nhận ra nó quá dài, giá mà có thể kết thúc sớm hơn.
Ở trong cung làm nàng buồn chán, thử vài trò chơi đều không có hứng thú gì, cuối cùng nàng quyết định cùng Tử Y xuất cung. Ban đầu nàng chỉ đi dạo không có mục đích, sau chợt nhớ tới những cô gái mang lụa đỏ vào ngày Tiêu Phàm thành thân. Không biết câu chuyện về ngọn núi linh thiêng đó có thật hay không?
Leo hết một trăm chín mươi chín bậc thang đối với nàng không phải là chuyện đơn giản. Nếu là bình thường chắc nàng không bao giờ làm chuyện tốn sức như vậy, không hiểu sao lần này lại khác, có thứ gì đó bên trong thôi thúc nàng lên đỉnh núi. Nàng đang hy vọng điều gì sao?
Đá tam sinh và cây nhân duyên, đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy. Một tảng đá rất lớn nằm dưới gốc cây đại thụ buộc đầy những dải lụa đỏ rực rỡ. Nhìn qua thật sự vô cùng bắt mắt, tại sao trước đây nàng lại không biết nơi này nhỉ?
Nàng quan sát những dải lụa trên cây, cùng là màu đỏ nhưng có cái còn mới cũng có cái đã bạc màu, tất cả chúng bay phất phơ trong gió tạo nên một cảnh tượng vừa đẹp đẽ lại vừa bi thương. Trong những cô gái đã lên ngọn núi này cầu xin, có bao nhiêu người ước nguyện thành sự thực?
Trên đá tam sinh có khắc một bài từ.
Ngã trú trường giang đầu
Quân trú trường giang vĩ
Nhật nhật tư quân bất kiến quân
Cộng ẩm trường giang thuỷ
Thử thuỷ kỷ thời hưu
Thử hận hà thời dĩ
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định bất phụ tương tư ý
dịchnghĩa:Thiếpởđầutrườnggiang,
Bài từ này có lẽ cũng là nỗi lòng của rất nhiều thiếu nữ đã tới đây, không biết ai đã khắc nó? Mà thôi, có là ai cũng chẳng quan trọng, dù sao nơi này cũng chỉ là chốn gửi gắm mộng tưởng của một đời người. Sau này định mệnh an bài, bãi biển nương dâu, còn ai nhớ tới tình cảm thuở trước.
Tử Y đưa cho Tế Tuyết một dải lụa đỏ.
- Nàng treo lên đi!
Trên dải lụa có ghi tên nàng và Tiêu Phàm rất ngay ngắn, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Tử Y sẽ chuẩn bị thứ này, kì thực ban đầu nàng còn không có ý định tới đây.
- Ngay từ khi nghe được câu chuyện kia ta đã nghĩ nhất định sẽ có ngày nàng muốn lên núi.
Nàng nhận lấy dải lụa trong tay hắn, ngắm nhìn hai cái tên được viết cạnh nhau. Sắc mặt nhợt nhạt của nàng thấp thoáng chút sắc hồng, ánh mắt u ám chợt hiện lên tia ấm áp, trông nàng giống như một đoá hoa yếu ớt giữa thời tiết khắc nghiệt chỉ chốc lát sẽ tàn lụi.
Chọn một cành cây gần chỗ mình đứng, nàng cẩn thận buộc dải lụa lên, thắt lại thành cái nơ.
Cho dù ngồi trên ngai vàng, nắm quyền sinh sát, nàng chẳng qua vẫn là một cô gái, có chút mơ tưởng hão huyền cũng có gì sai. Tự nàng hiểu rất rõ người nàng yêu không thể ở cạnh nàng, là nàng đã huỷ hoại tình yêu ấy, nàng cố chấp lên đỉnh núi, lại treo lên cây nhân duyên ước nguyện không thể thành thực… có lẽ là vì nàng đối với hắn vẫn còn không cam lòng.
Đúng vậy, làm sao mà cam lòng được, có thể gặp được một người yêu mình đến thế, cũng khiến mình yêu tới khắc cốt ghi tâm nhưng không thể có được… Nó giống như một cái gai độc cắm vào tim, mỗi ngày đều đau nhức, dù rút ra hay không kết quả đều là cái chết, chẳng thà nàng chấp nhận bị đau đớn hành hạ cũng không muốn cái gai ấy chưa từng tồn tại.
Một cơn gió mạnh thổi qua làm Tế Tuyết phải đưa tay che mắt, đến khi nàng nhìn lên cành cây thì phát hiện dải lụa mình buộc đã bị tuột ra, bay theo cơn gió kia, từ xa xa chỉ có thể nhìn thấy màu đỏ tươi chói mắt. Cuối cùng ngay cả một chấm nhỏ cũng không thấy nữa, nó đã tan biến hoàn toàn vào màu xanh của núi rừng.
Nàng ngơ ngẩn nhìn theo một lúc rồi lắc đầu cười khổ. Quả nhiên là hữu duyên vô phận, ngay cả ông trời cũng đang nói cho nàng biết bọn họ không thể ở bên nhau, nhiều người buộc lụa đỏ như thế mà lại chỉ có của nàng bị bay mất, thật sự là ý trời.
- Tử Y, chúng ta đi thôi! –Nàng nhẹ giọng gọi hắn.
Tử Y nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng cũng đành im lặng gật đầu, là hắn đưa dải lụa cho nàng, vốn dĩ chỉ muốn nàng vui một chút không ngờ lại càng tệ hơn trước.
Lúc lên núi thì mệt, xuống núi thì chóng mặt. Tế Tuyết lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, cảm thấy mắt cũng hoa lên, vất vả lắm mới xuống nổi chân núi. Nàng thật sự không ngờ dưới chân núi lại chứng kiến cảnh tượng Tiêu Phàm và Phương Quân Di cùng đi với nhau.
Hai người bọn họ đều mặc y phục màu lam, thoạt nhìn rất xứng đôi. Phương Quân Di vui vẻ ôm lấy cánh tay Tiêu Phàm, nũng nịu nói gì đó với hắn. Tiêu Phàm hình như không hài lòng, vẻ mặt có phần khó chịu. Cách nhau không xa lắm, giọng của Phương Quân Di cao vút, lanh lảnh như tiếng chuông, đáng lý ra nàng phải nghe được họ nói chuyện nhưng không hiểu sao tai nàng lại ù đi, âm thanh nào cũng không nghe thấy.
Tiêu Phàm nhận ra nàng và Tử Y, ánh mắt thoáng qua tia kinh ngạc, rất nhanh sau đó chuyển thành lạnh lùng, thậm chí còn có châm chọc.
- Hoàng thượng! –Phương Quân Di giật mình thốt lên.
Tế Tuyết đưa ngón tay lên môi mình làm ra hiệu cho cô ta im lặng.
- Đang ở ngoài cung thì không cần đa lễ, ta không muốn người khác phát hiện!
Phương Quân Di ngoan ngoãn gật đầu, cô ta nhìn lướt qua Tử Y đi bên cạnh Tế Tuyết thì khoé môi cong cong như thể đứa trẻ phát hiện ra điều gì thú vị.
- Hoàng… à không… ừm…-Phương Quân Di tạm thời chưa nghĩ ra nên gọi Tế Tuyết là gì, lúng túng mãi chẳng nói nổi một câu.
- Thất gia! –Tiêu Phàm lạnh nhạt lên tiếng.
- À, phải rồi, Thất gia! Thất gia lên núi này cầu tình duyên sao?
Nàng miễn cường mỉm cười, hai người họ một người lạnh nhạt một người hoạt bát đáng yêu, đúng là bổ sung vừa đủ.
- Ta chỉ lên xem cho biết thôi!
Phương Quân Di che miệng cười, đôi mắt to long lanh liên tục đảo qua giữa Tế Tuyết và Tử Y.
- Thiếp chưa thấy ai lên núi này chỉ để xem cả, thế nào cũng tiện thể cầu tình duyên. Thất gia đừng ngại, thiếp hiểu mà!
Cô ta hiểu cái gì? Tế Tuyết quả thực không biết cái đầu xinh đẹp kia đang suy nghĩ đen tối gì, ánh mắt vô cùng mờ ám cứ liếc qua nàng và Tử Y, chắc cô ta không nghĩ nàng cùng hắn… thôi, bỏ đi. Nàng và Tử Y thân cận như vậy, trong cung lại không tuyển tú nữ, có bị người ta hiểu nhầm cũng không lạ.
Tử Y thấy sắc mặt Tế Tuyết xấu đi thì vội lên tiếng ngăn cản Phương Quân Di tiếp tục dò hỏi.
- Thất gia mệt rồi, chúng ta qua quán trà đằng kia nghỉ một lúc!
Phương Quân Di và Tiêu Phàm cũng theo vào ngồi cùng một bàn. Nàng không hiểu sao bọn họ không lấy cớ còn đi đâu chơi mà cáo từ, cứ muốn đi cùng nàng làm gì để cả hai bên đều khó xử.
Tế Tuyết đành ra vẻ tự nhiên nhấp một ngụm trà. Trà vẫn còn nóng nên chỉ vừa chạm vào môi là nàng không uống nữa, thường khi uống trà nàng đều thổi trước rồi mới uống, lần này đầu óc rối loạn tới nỗi ngay cả việc đơn giản như vậy cũng quên mất.
- Hai vị định lên núi chơi? –Tử Y cố tìm chuyện để nói, phá vỡ bầu không khí ngượng nghịu.
Phương Quân Di tươi cười trả lời:
- Đúng vậy, hôm nay trời đẹp nên ta và tướng công đi dạo chơi một chút. Hồi nãy ta muốn lên núi mà chàng nhất định không cho. Thất gia và Tử Y công tử xem này, ngay cả lụa đỏ ghi tên cũng chuẩn bị rồi mà tướng công còn không chịu.
Tướng công –hai tiếng ấy khiến Tế Tuyết vô cùng khó chịu. Tay cầm tách trà của nàng hơi run lên, nghĩ tới tên của hai người họ viết cạnh nhau, dải lụa đó cũng buộc lên cây nhân duyên rồi đu đưa trong gió, tượng trưng cho ước nguyện ba kiếp kết duyên là ngực nàng nhức nhối không thở được.
- Thất gia, hay Thất gia khuyên bảo tướng công giúp thiếp, để chàng đồng ý lên núi! –Phương Quân Di dùng vẻ mặt đáng yêu nhờ vả nàng.
Tiêu Phàm không để nàng lên tiếng, ngay lập tức trừng mắt với cô ta.
- Đủ rồi đấy, nàng đang có thai còn đòi leo núi, không muốn giữ đứa con này có phải không?
Tách trà trên tay Tế Tuyết rơi xuống, toàn bộ nước trà nóng bỏng đổ lên người nàng. Tiếng sứ vỡ choang trên mặt đất làm mọi người đều giật mình, chỉ có nàng là không nghe thấy gì cả.
Tiêu Phàm vừa nói Phương Quân Di đã mang thai, trong đầu nàng bây giờ chỉ có những lời ấy. Tử Y lo lắng gọi nàng để hắn xem có bị bỏng không nàng cũng chẳng biết, nàng chỉ nghe thấy duy nhất âm thanh vỡ vụn của trái tim mình.
Tách trà trên tay Tế Tuyết rơi xuống, toàn bộ nước trà nóng bỏng đổ lên người nàng. Tiếng sứ vỡ choang trên mặt đất làm mọi người đều giật mình, chỉ có nàng là không nghe thấy gì cả.
Tiêu Phàm vừa nói Phương Quân Di đã mang thai, trong đầu nàng bây giờ chỉ có những lời ấy. Tử Y lo lắng gọi nàng để hắn xem có bị bỏng không nàng cũng chẳng biết, nàng chỉ nghe thấy duy nhất âm thanh vỡ vụn của trái tim mình.
Cô ta có thai từ bao giờ? Bọn họ động phòng từ lúc nào, vì sao nàng không biết chút gì? À, nàng sao có thể biết được, Tiêu Phàm là cung chủ Phượng Hoàng cung, hắn không muốn thì tin tức làm sao lọt tới tai nàng được.
Nàng đang mong đợi gì đây, hắn và nàng đã không còn quan hệ tình cảm trước đây nữa, lẽ nào nàng vẫn nghĩ hắn sẽ vì nàng thủ thân như ngọc! Chính nàng muốn hắn sống cùng Phương Quân Di, chính nàng muốn kết thúc tất cả, bây giờ hắn đã theo ý nàng chẳng phải rất tốt sao.
Nàng vẫn luôn biết sẽ có ngày này. Phương Quân Di tính tình hoạt bát đáng yêu, cô ta giống như ánh nắng ấm áp, từ nhỏ đến lớn đều được Phương Thiếu Lăng bảo vệ chu đáo, là một tiểu công chúa thuần khiết động lòng người. Một cô gái như thế sao Tiêu Phàm có thể không động tâm.
Cô ta thậm chí còn có thai rồi, cô ta có con với hắn rồi. Còn nàng… ngay cả giọt máu duy nhất của mình cũng chẳng giữ nổi. Nàng lấy tư cách gì để ghen tỵ? Họ là phu thê đường đường chính chính, nàng chỉ là… một cố nhân.
Phải, nàng chẳng là gì của hắn cả, chỉ là một người hắn muốn quên đi.
Kết thúc này không phải nàng không dự đoán được mà là không muốn đoán, ngay cả trong tưởng tượng cũng khiến nàng đau xé ruột gan, bây giờ lại phải chứng kiến tận mắt. Nàng đã từng hy vọng rằng nàng sẽ ra đi trước khi thấy bọn họ bên nhau, chỉ vài tháng nữa thôi lẽ nào không thể để nàng ôm chút ảo tưởng rằng hắn vẫn yêu nàng sao?
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định bất phụ tương tư ý
Nàng đột nhiên nhớ tới hai câu này, có lẽ trong lòng nàng vẫn ôm chút suy nghĩ ích kỷ như vậy, muốn hắn đừng quên nàng… Thì ra nàng cũng không rộng lượng cho lắm, đã đối xử tàn nhẫn với hắn còn mong hắn vẫn yêu mình.
Thật mệt mỏi, cứ sống như thế này thật mệt mỏi! Đợi chờ cái chết ngày càng gần trong khổ sở đúng là một loại tr