o nhiêu năm ở bên nhau sư phụ không hề già đi, vẫn cứ xinh đẹp động lòng người. Mái tóc bạc trắng mỗi khi rũ xuống đều giống như một dòng sông tuyết nhấn chìm trái tim Trương Ký.
- Lệ quỷ không thể kéo dài quá bảy ngày, trừ khi nó được kết hợp với hoa hoàng xà.
- Hoa hoàng xà?
- Phải, đó là một loại hoa màu vàng, bông nhỏ, không có mùi nhưng lần đầu tiếp xúc thường gây mẩn ngứa, về sau sẽ hoàn toàn miễn dịch. Thân cây khi đập nát sẽ chảy ra một loại nhựa dùng để giặt quần áo rất sạch, có điều hoa hoàng xà đã tuyệt chủng cả mấy trăm năm nay rồi, có rất ít người còn biết đến nó.
Tế Tuyết sững sờ nghĩ đến loài hoa vàng rực như nắng mọc đầy ở Thương thành mỗi khi xuân về.
Sao nàng lại không nghĩ ra cơ chứ? Nàng bị người ta tính kế, thật ngu xuẩn!
Loại hoa vàng ấy không phải tự nhiên mọc lên, có người đã cố ý trồng nó. Năm mà loài hoa ấy đột nhiên xuất hiện cũng là năm nàng gặp Mạc bà.
Cung nữ ở Hàn Băng cung đúng là đã dùng nhựa từ thân cây làm chất giặt quần áo, loại nhựa này chỉ cần còn sót lại một chút cũng có thể theo những vết thương hở ngấm vào máu, đó là lý do vì sao trong cơ thể nàng luôn có hoa hoàng xà khiến cho Lệ quỷ không ngừng phát tác. Khi nàng đến rừng sương mù vẫn luôn dùng quần áo mang theo từ Hàn Băng cung, khoảng thời gian ở Lệ châu thì khác, toàn bộ quần áo giặt ở đó chắc chắn không có hoa hoàng xà bám vào, vì thế mà sức khoẻ của nàng mới có chuyển biến tốt.
Mạc tiền bối, bà ta đã lừa nàng. Không, nói đúng hơn thì bà ta đã chuẩn bị rất lâu, từng chút một dẫn nàng vào cái bẫy đã đặt sẵn.
Vì sao? Vì sao lại phải tốn công sức như vậy để hãm hại nàng?
- Ai đã đưa lệ quỷ cho ngươi? –Trương Ký chờ mong nhìn Tế Tuyết. –Người đó hiện giờ đang ở đâu?
- Thứ lỗi cho ta không thể nói!
Trương Ký thở dài, xem ra duyên phận giữa ông ta và sư phụ thật sự đã hết, khó khăn lắm mới nghe ngóng được chút tin tức thì lại đứt đoạn.
Sức khoẻ của Tế Tuyết hiện giờ đã gần hồi phục, nếu không kể đến cái thời hạn một năm treo lơ lửng trên đầu thì nàng không còn gì đáng ngại, có thể rời khỏi chỗ của Trương Ký.
Những ngày qua nàng không ngừng suy nghĩ về tương lai. Cận kề cái chết, nàng chẳng còn quan tâm nhiều đến việc nàng và Tiêu Phàm liệu có phải huynh muội hay không, hay thù hận giữa bọn họ sâu sắc tới mức nào.
Cho dù trước đây Tiêu Phàm vì những khúc mắc ấy mà rời bỏ nàng nhưng hắn vẫn luôn tìm cách bảo vệ nàng, giúp đỡ nàng.
Bị giằng xé giữa oán hận khổ sở, giữa đạo đức luân lý, hắn vẫn lựa chọn nàng.
Tế Tuyết chậm rãi bước trên nền tuyết, để lại những dấu chân nhỏ. Nàng biết nếu Tiêu Phàm nhìn thấy nhất định sẽ mắng nàng không chịu giữ gìn sức khoẻ.
Có thể gặp hắn trong cuộc đời này có lẽ cũng là may mắn của nàng. Nếu giữa bọn họ không có nhiều phức tạp như vậy thì tương lai hẳn sẽ rất tốt đẹp.
Một con chim sẻ chết cóng trong tuyết. Tế Tuyết nhìn cái xác cứng ngắc của con chim, đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo.
Một mũi tên trên thành kia nàng còn nhớ rõ, cái đau đớn truyền đến khi nó xuyên qua da thịt vẫn khiến nàng rùng mình. Nếu lúc ấy Tiêu Phàm trúng tên liệu bây giờ hắn còn sống không, còn đứng trước mặt nàng không?
Nàng thật sự không hiểu rốt cục Phương Thiếu Lăng muốn gì. Tâm tư người này quá kín đáo, nàng có thể đoán được một phần nhưng không thể nhìn thấy phần thứ hai.
Tế Tuyết bỗng nhiên hơi hoảng sợ. Liệu Phương Thiếu Lăng đã biết những gì, có khi nào hắn đã điều tra ra Tiêu Phàm chính là Tế Duyệt, là người mang huyết thống hoàng thất.
Khả năng ấy rất lớn, hắn sợ Tiêu Phàm sẽ ảnh hưởng tới việc giành ngai vàng của hắn. Cho nên lúc hỗn loạn trên thành hắn muốn nhân cơ hội loại bỏ cả nàng và Tiêu Phàm.
Tế Tuyết xiết chặt bàn tay. Phương Thiếu Lăng có thể âm mưu chèn ép nàng, hãm hại nàng, nhưng hắn tuyệt đối không thể động đến Tiêu Phàm.
Mấy vạn dặm giang sơn nàng dâng cho hắn nếu không thể khiến hắn yên lòng thì nàng cũng không cần làm việc vô nghĩa nữa.
Phương Thiếu Lăng, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Nếu nàng đã không còn bao nhiêu thời gian nữa, vậy nàng nhất định phải dọn sẵn cho Tiêu Phàm một con đường rộng lớn, loại bỏ tất cả những kẻ có thể làm hại hắn, đặt hắn ở vị trí cao nhất, không ai có thể xâm phạm.
Nói cho cùng, hắn vẫn mang trong mình huyết thống của Tế gia.