người như vậy. Cái cách ông ta cúi đầu cung kính trước nàng khiến nàng chợt có suy nghĩ ông ấy biết mình là ai. Ông ấy không nói gì rõ ràng, rất chung chung nhưng lại có vài phần sâu xa.
Nàng còn nhớ nhiều năm trước có một kẻ tự xưng là “bán thần tiên” có thể thấy trước tương lai tìm đến Hàn Băng cung. Mẫu phi vì tò mò nên cho gọi hắn vào hỏi chuyện. Nàng cũng không rõ hắn đã nói những gì mà mẫu phi vô cùng hài lòng, sai người thưởng hắn rất nhiều bạc. Nhưng khi nàng vừa xuất hiện thì hắn liền trợn trắng mắt, tay chân khua khoắng loạn xạ như lên đồng rồi luôn mồm nói nàng là yêu nghiệt, vì nàng mà thiên hạ sẽ đổi chủ. Cuối cùng “bán thần tiên” chẳng những không cầm được bạc về mà còn mất luôn cả cái mạng.
Đúng là nực cười, hắn xem được tương lai không biết ở nhà đã chuẩn bị sẵn quan tài cho chính mình chưa.
Tiêu Phàm bị lẫn trong đám người xem hội, cũng may mà tới ngã ba bọn họ tản ra các ngả nên hắn mới thoát được. Hắn loanh quanh tìm Tế Tuyết rồi vô tình thấy rất nhiều nam giới đang tập trung trước một tòa nhà lòe loẹt đề biển Phấn Hương Lâu.
Chỗ này chắc chắn là kĩ viện, Tiêu Phàm cau mày khó chịu rồi tìm cách lách qua. Cánh cửa trên tầng hai vừa mở ra thì tiếng reo hò ầm mĩ vang lên, tú bà cùng một cô gái rất xinh đẹp đứng trên đó. Cô gái liếc mắt đưa tình đầy điêu luyện xuống đám đông, dường như ngay lập tức phát hiện ra Tiêu Phàm liền cố ý đá lông nheo với hắn.
Tiêu Phàm lạnh nhạt coi như không thấy, một người đứng cạnh nói vào tai hắn:
- Vị huynh đệ này, có phải đệ nhất hoa khôi vừa nhìn ngươi không, thật có phúc nha! Tiếc là đêm đầu tiên của cô ấy ngươi mua không nổi rồi. Giá khởi điểm năm nay còn cao hơn cả năm ngoái, những năm nghìn lượng.
Có biếu không hắn cũng chẳng thèm, đừng nói là còn phải bỏ ra năm nghìn lượng.
Người kia hình như không phát hiện ra thái độ bài xích của Tiêu Phàm nên tiếp tục huyên thuyên.
- Ngươi thử nói xem, dân thường như chúng ta lấy đâu ra năm ngàn lượng chứ, cho dù ta bán cả nhà cửa vợ con cũng chẳng móc ra được số tiền ấy. Hầu hết mọi người ở đây đều xem cho vui thôi, dù sao hoa khôi đã định trước sẽ vào tay của một trong tứ công tử rồi.
Đến lúc này Tiêu Phàm mới mở miệng:
- Tứ công tử là ai?
- Ngươi chắc là người nơi khác, tứ công tử nổi tiếng như vậy sao lại không biết chứ. Họ là bốn người thừa kế của bốn gia tộc giàu có nhất Lệ Châu. Năm nào họ cũng rủ nhau tham gia màn tranh giành mỹ nữ ở Phấn Hương Lâu. Lần trước người thắng cuộc là Tam công tử, hắn đã bỏ ra đến ba vạn lượng để mua đêm đầu của hoa khôi năm ngoái đấy.
Từ phía xa Tế Tuyết đã phát hiện thấy Tiêu Phàm, nàng muốn đi đến chỗ hắn thì đột nhiên bị chặn đường.
- Mỹ nhân, nàng là tiểu thư nhà nào thế?
Nam tử chặn đường nàng là một người tướng mạo sáng sủa, ăn mặc sang trọng nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần tà khí khiến người ta khó ấn tượng tốt cho được.
- Tránh đường! –Tế Tuyết rất không khách khí đáp lời.
Người kia không ngờ nàng lại có thái độ này nên có chút kinh ngạc.
- Lão Tứ, ngươi làm gì mà khiến tiểu mỹ nhân đây tức giận vậy?
Ba nam tử y phục hoa lệ cùng bước đến, vừa nhìn thấy dung nhan nàng thì ngây ngẩn cả người.
- Chà, ta lỡ lời rồi, phải là đại mỹ nhân chứ đâu phải tiểu mỹ nhân.
- Lão Tứ, ngươi cũng thật tinh mắt, hèn chi ngươi bỏ mặc hoa khôi Phấn Hương Lâu mà chạy ra đây.
- Haiz…, sao ở Lệ Châu có giai nhân nghiêng nước nghiêng thành thế này mà bây giờ chúng ta mới phát hiện, đúng là thiếu sót.
Tế Tuyết cảm thấy câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã nên bổ sung thêm lang tầm lang. Bốn người này đích thực là tứ đại sắc lang, mặt mũi dễ nhìn nhưng ánh mắt quá mức không đứng đắn.
- Tránh đường! –Nàng tiếc chữ như vàng, chỉ nói đúng hai tiếng.
Thế nào là một cái cau mày cũng đẹp như tranh hôm nay tứ công tử quả nhiên đã được diện kiến.
- Đừng tức giận, ta chẳng qua chỉ muốn biết nàng là tiểu thư nhà ai, ngay ngày mai ta sẽ cho người tới quý phủ cầu hôn. –Nam tử chặn đường nàng thành thật nói.
Nhị công tử lập tức phản bác:
- Này, ta là Nhị ca của ngươi đấy, ta còn chưa thành thân ngươi đã muốn giành trước.
- Các ngươi đúng là không biết lớn nhỏ, ta là lão đại, nếu cầu hôn thì phải ta trước tiên.
- Lũ thấy sắc quên nghĩa này, lần trước ta giúp các ngươi thoát nạn, kẻ nào đã nói nếu gặp mỹ nhân nhất định sẽ không tranh với ta. Lần này nên để ta mới đúng. –Tam công tử lớn tiếng nói.
- Là ta thấy nàng trước!
Bốn người tranh cãi thu hút rất nhiều ánh mắt hiếu kì, rốt cục đám đông trước Phấn Hương Lâu cũng nhận ra tứ công tử đáng lí phải ngồi trên đài trả giá thì lại đang cãi cọ ở gần đấy. Những kẻ tò mò ngay lập tức đổ xô đến.
Người ta nhìn đệ nhất hoa khôi rồi nhìn Tế Tuyết liền hiểu ra lí do. Một người xinh đẹp nhưng dong chi tục phấn, một người mỹ lệ nghiêng nước nghiêng thành lại mang theo vẻ thanh nhã tôn quý. Xem ra năm nay Phấn Hương Lâu sẽ thất thu rồi.
Tế Tuyết quả thật đã tức đến phát điên. Tiêu Phàm chết tiệt, nếu không phải hắn ép nàng ra đường thì nàng làm sao lại bị người ta nhìn chòng chọc như con khỉ thế này được. Tốt nhất là hắn chuẩn bị chết đi!
Tiêu Phàm cuối cùng cũng len qua được đám đông đến bên cạnh nàng, không nói không rằng nắm tay nàng bước đi.
- Này, ngươi làm gì thế, mau bỏ tay nương tử của ta ra! –Tứ công tử chạy tới xẵng giọng quát.
- Nói bậy, nàng là nương tử của ta! –Đại công tử lên tiếng.
- Hai ngươi tranh giành cái gì, đã nói sẽ nhường ta trước cơ mà! –Tam công tử không chịu kém cạnh.
Nhị công tử bực bội nói:
- Cái gì cũng nhường được, riêng vợ thì không thể.
Bốn người lại bắt đầu cãi nhau. Tiêu Phàm hết sức ôn hòa khuyên giải:
- Đa tạ bốn vị công tử có lòng ái mộ nương tử của tại hạ. Hiện giờ nàng đang mang thai, ở ngoài lâu không tốt cho sức khỏe, phu thê ta xin cáo từ trước. Đợi tới ngày đầy tháng nhi tử ta nhất định mời các vị tới nhà.
Bốn người đồng thời im lặng, nguyên lai vị cô nương xinh đẹp này là hoa đã có chủ. Lúc trước còn tranh cãi nhau, bây giờ cả tứ công tử đều đồng lòng nhất trí dùng ánh mắt ghen tị oán ghét nhìn Tiêu Phàm.
Cảm thấy oán khí liên tục bắn về phía mình, Tiêu Phàm lắc đầu thở dài. Đúng là làm việc tốt mà không được báo đáp.
Ta đây là đang cứu các ngươi đó. Người ta là nữ nhi của Hoàng đế, các ngươi dám đến cửa cầu hôn sao. Hơn nữa nếu thật sự chọc đứa trẻ này tức giận thì ngày mai nhà các ngươi phải đi phương nào ăn xin còn chưa biết đâu.
Sau khi thoát khỏi đám đông phiền phức, Tiêu Phàm dắt Tế Tuyết đi dạo trên phố, lần này hắn nắm tay nàng rất chặt giống như sợ nàng lại đột nhiên biến mất.
Mùi cháo nấm thơm phức bay ra từ một quán ăn nhỏ bên đường khiến bụng Tiêu Phàm bắt đầu biểu tình rầm rĩ. Hắn liền vào quán gọi hai bát cháo nóng. Trước khi ăn còn nhớ gắp quẩy thả vào bát Tế Tuyết.
- Ăn đi!
Nàng xúc một thìa đưa lên miệng, mùi vị không tệ. Hai người ngồi đối diện nhau, nàng nhìn hắn ăn một cách ngon lành rồi lại nhìn đĩa quẩy đang vơi dần.
- Ngươi đói lắm à?
- Mấy bữa gần đây ta đều ăn không được, không đói mới lạ.
Xem ra không chỉ có mình nàng chán ăn. Tế Tuyết đặt thìa xuống, đưa mắt quan sát xung quanh. Nếu đem so với cung điện của nàng thì cái quán nhỏ này chỉ có thể dùng hai chữ tồi tàn để miêu tả, nhưng cung điện lạnh lẽo còn nơi này thì ấm áp. Mùi cháo, mùi quẩy, tiếng chuyện trò rì rầm của những khách ăn hàng, mọi thứ đều rất đỗi bình dị nhưng không hiểu sao nàng lại thấy xúc động. Cuộc sống thế này rất đơn giản, không cần đề phòng người ta ám sát, không phải lo lắng bày mưu tính kế, tranh giành quyền lực. Liệu có một ngày nào đó nàng sẽ sống như thế không?
Tiêu Phàm lấy bát cháo của nàng về phía hắn, bắt đầu ăn nốt số cháo trong bát.
- Đó là đồ ăn thừa.
- Nàng chỉ ăn có ba thìa nhỏ đâu tính là thừa.
- Ngươi ăn như nạn dân ấy mà còn rảnh đếm số thìa của ta ăn sao?
- Không đếm cũng biết, thói quen của nàng là cái gì không ngon tuyệt đối không ăn, ngon thì ăn nhiều nhất là ba thìa
Tế Tuyết hơi ngạc nhiên, nàng chưa từng nghĩ Tiêu Phàm lại để ý thói quen của nàng. Đôi môi không tự chủ mà gợi lên một nụ cười.
Ra khỏi quán ăn, hai người đi bộ một đoạn thì nàng đột nhiên đứng lại.
- Tiêu Phàm, ta đau chân, ngươi cõng ta đi!
Hắn híp mắt suy nghĩ, nàng rất ít khi chủ động gần gũi hắn, lần này tự nhiên lại muốn hắn cõng chắc chắn có quỷ kế. Tuy vậy hắn vẫn rất vui vẻ nhận lời.
Sau khi yên vị trên lưng hắn, nàng bắt đầu kêu hắn ghé vào hết chỗ nọ đến chỗ kia để mua đồ lặt vặt. Hắn không những phải cõng nàng còn đồng thời phải vác một bọc hàng hóa to bự, chẳng khác nào con lừa thồ hàng.
- Từ từ, vào kia đi, ta muốn mua cái đèn lồng. –Nàng dường như cố ý thử sức chịu đựng của hắn.
- Tế Tuyết, để ngày mai mua tiếp có được không?
- Ngươi kêu ca cái gì, đâu phải ta thích những thứ đó, là con ngươi cần đấy chứ.
- Con? Con nào?
Nàng cười lạnh.
- Lúc nãy trước mặt bao nhiêu người ngươi nói ta là nương tử đang mang thai của ngươi, sao ngươi quên nhanh thế? Hay là ngươi nhiều con quá nên không nhớ nổi.
Tiêu Phàm phì cười, người này đúng là thù dai.
- Cười gì mà cười, ngươi ở giữa đám đông hủy hoại danh tiết của ta, bắt ngươi vất vả một chút còn chưa đáng là gì đâu.
Nếu hắn có mắt ở sau lưng nhất định sẽ thấy hai gò má nàng ửng hồng. Lúc đầu nàng chẳng qua chỉ muốn trả thù hắn, nhưng sau đấy mới phát hiện ra cảm giác ở trên lưng hắn thật tốt. Lưng hắn rất rộng, vừa ấm áp, vừa vững chắc khiến nàng vô cùng an tâm.
Nàng vùi đầu vào vai hắn, nói nhỏ:
- Tiêu Phàm, sau này ngươi sẽ ở cạnh ta mãi chứ?
Trong lòng hắn giống như có một chiếc lông chim chạm vào, nhẹ nhàng êm ái nhưng lại khiến hắn xúc động.
- Tại thiên nguyện tác tỵ dực điểu, tại địa nguyện vị liên lý chi. Cho dù nàng đuổi đi ta cũng sẽ không đi, sẽ bám lấy nàng cả đời.
Tế Tuyết vô thức lộ ra nụ cười ngọt ngào. Ngày mai thế nào còn chưa biết, nhưng nàng tin hắn, tin rằng hắn nói được làm được, hắn sẽ không rời bỏ nàng.