Thật lợi hại! Nàng sống mười mấy năm trên đời cũng chưa gặp qua người nào xoay chiều nhanh như hắn. Lúc nãy rõ ràng hắn hiên ngang tuyên bố sẽ có trách nhiệm với nàng, bây giờ lại kêu nàng phải có trách nhiệm với hắn. Đừng nói là nam nhân vốn không có cái gì là trinh tiết, cho dù có thì Tiêu Phàm cũng mất từ lâu rồi, làm sao đến lượt nàng chịu trách nhiệm chứ.
- Tiêu Phàm, ngươi phát điên gì vậy, thật ra là ngươi muốn gì?
Hắn đột nhiên kéo nàng vào lòng mình, ánh mắt sâu thẳm như muốn hút cả linh hồn nàng.
- Tế Tuyết, ta không tin nàng chưa từng cảm nhận được tâm ý của ta. Ta muốn biết nàng đối với ta là như thế nào?
Nàng bị thái độ của hắn làm bối rối.
- Ta coi ngươi như… bằng hữu.
- Nhưng ta không coi nàng như vậy. Nàng đối với ta quan trọng hơn thế rất nhiều, vì nàng ta đã trở mặt với người ấy.
- Người ấy là ai?
Có phải là người mà hắn yêu không?
- Quên đi, ai cũng vậy, không quan trọng đâu. –Hắn nghiêm túc nhìn nàng –Hãy suy nghĩ kĩ lần nữa được không, ta đợi câu trả lời của nàng.
Hắn dứt khoát bước ra khỏi phòng, bỏ lại nàng với một mớ hỗn độn trong đầu.
Con cá hấp chẳng có thù oán gì với Tế Tuyết, tuy nhiên nó đã bị gảy đến nát bét bởi vì nàng hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống.
Nàng càng suy nghĩ càng tức giận. Hắn hỏi nàng đối với hắn như thế nào, hắn không có mắt chắc, chuyện đó mà cũng không biết.
Hàn Băng cung của nàng là nơi người ta có thể ra vào tùy tiện sao, tên nàng ai cũng có thể gọi sao. Tiêu Phàm thích đến thì đến, thích đi thì đi. Lúc bình thường hắn gọi nàng là Tế Tuyết, khi nào muốn mỉa mai mới phun ra hai chữ vương gia, nàng chưa bao giờ trách móc hắn. Người ở Hàn Băng cung thấy hắn đều cúi đầu, một điều Tiêu công tử, hai điều Tiêu công tử. Mặc dù ngoài miệng nàng đuổi hắn nhưng mỗi lần hắn lưu lại đều cho hắn ở trong phòng thượng hạng, người hầu liên tục túc trực bên ngoài, hắn cần gì có đấy, đãi ngộ còn cao hơn cả Triển Vân –tổng quản của nàng. Nếu không phải nàng dung túng thì hắn có thể tự do thoải mái như vậy sao?
Tiêu Phàm đúng là đồ đầu đất, nếu hắn có chút trí khôn thì chỉ cần dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết nàng đối với hắn…nàng đối với hắn…
Chiếc đũa trên tay Tế Tuyết rơi đánh cạch xuống bàn. Nàng đối với hắn… sẽ không phải là đã để ý từ hơn một năm trước rồi chứ?
- Không đâu, không thể nào! –Nàng lẩm bẩm tự trấn an chính mình.
Nếu không thích hắn, vậy vì sao mỗi lần hắn xuất hiện đều rất vui mừng, vì sao ngoài miệng phàn nàn nhưng lại luôn mặc kệ hắn làm loạn, vì sao lại khó chịu khi hắn thân mật với đám a hoàn?
- Ah… không nghĩ nữa, càng nghĩ càng loạn! –Tế Tuyết bực bội hét lên.
Mặt trời lười biếng rất nhanh đã khuất bóng. Khi tiểu nhị gõ cửa dọn cơm tối thì nàng vẫn đang chán nản nằm trên giường.
- Ta không ăn, không cần dọn!
- Vì sao không ăn tối? Cơm trưa hầu như không ăn, cơm tối cũng không ăn, nàng định biến thành xác khô à? –Tiêu Phàm bất thình lình xuất hiện bên cạnh nàng, giọng hắn trầm xuống chứng tỏ hắn rất không hài lòng.
Tế Tuyết giật mình lăn ra xa hắn, ổn định lại tinh thần hỗn loạn. Cái kiểu đột kích này không sớm thì muộn cũng làm nàng đau tim.
- Ta không thấy đói.
- Không muốn ăn?
- Phải!
Hắn cười đầy nguy hiểm.
- Được, vậy mau trả lời ta.
Nàng đành bất đắc dĩ mở miệng:
- Để ta ăn cơm xong đã.
Đây là bữa cơm lâu nhất mà Tiêu Phàm từng biết. Tế Tuyết rõ ràng không có ý định kết thúc bữa ăn. Hành động của nàng rất dễ khiến người ta tin rằng nàng đang đếm số hạt cơm trong bát.
- Đếm xong chưa? –Hắn bực bội lên tiếng.
Tế Tuyết buông đũa xuống, im lặng một lát rồi nghiêm túc nói:
- Ngươi nhất định phải ép ta sao? Chúng ta là bằng hữu chẳng phải rất tốt ư?
- Ta không muốn chỉ có thế.
Nàng không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt trong phòng liền đứng dậy mở cửa ra ngoài. Gió đêm lành lạnh làm nàng dễ thở hơn.
- Ngươi thật sự thích ta sao?
Hai người biết nhau chưa lâu, nàng không dám chắc tình cảm đó của hắn có phải là bồng bột nhất thời hay không?
Hắn đến gần nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực trái. Đôi mắt đen tràn đầy nhu tình khiến lòng nàng chợt mềm xuống.
- Không thích! –Hắn kiên quyết nói.
- Ngươi…
- Là yêu, không phải thích!
Nàng sững sờ giây lát, khó khăn mở miệng.
- Ngươi dám chắc là yêu?
Hắn trầm tư nhìn bầu trời, vẻ u sầu thoáng qua trong ánh mắt.
- Nàng biết kể từ lúc ta rời khỏi phương bắc đến khi ta gặp nàng để báo tin lần đầu tiên cách nhau bao lâu không? Đúng chín năm, hai tháng, mười một ngày. Nàng có thể cười ta nhưng nàng thật sự là người đầu tiên ta hôn, cũng là cô gái duy nhất ta từng chung giường.
Nói như vậy tình cảm của hắn đối với nàng không phải chỉ mới bắt đầu. Đúng là chẳng nên trông mặt mà bắt hình dong, ấn tượng về hắn trong lòng nàng chưa bao giờ là một người si tình.
- Lần đầu ngươi xuất hiện thật sự rất giống vừa chui ra từ kĩ viện.
- Nàng không nên nghi ngờ sự trong sạch của ta. Nếu không theo đám Hắc Báo vào trong đó thì ta làm sao mà biết kế hoạch của bọn họ. Lần ấy ta còn bị một đám cô nương vây lấy, khó khăn lắm mới thoát được.
- Ở Hàn Băng cung ngươi lúc nào cũng liếc mắt đưa tình, phải ôm trái ấp một đám a hoàn xinh đẹp, bảo ta tin ngươi như thế nào?
Hắn thở dài oan ức nói:
- Chuyện này không thể trách ta, đều là vì nàng. Dùng mỹ mạo của ta có thể mê chết cả nửa số thiếu nữ ở Diệm quốc, thế mà lúc ta xuất hiện nàng thậm chí còn chẳng buồn tỏ thái độ ngạc nhiên. Nếu ta không tìm cách chọc nàng tức giận thì nàng có chú ý đến ta không?
Nói đi nói lại đều thành lỗi của nàng, đúng là con hồ li xảo quyệt.
- Khi ấy ngươi còn chưa biết ta là nữ, lẽ nào ngươi…
- Hừ, ta phải đấu tranh tư tưởng rất vất vả mới đi đến kết luận là ta yêu nàng. Nếu sớm biết nàng là nữ thì ta đâu cần khổ sở như vậy.
Tế Tuyết khẽ lắc đầu, câu trả lời mà hắn muốn chính nàng cũng không dám chắc. Đối với hắn nàng đương nhiên không phải là vô tình, nhưng bảo nàng yêu hắn… nàng đã không còn dũng khí đó nữa.
Những người ở cạnh nàng dường như đều không có kết cục tốt đẹp. Mẫu thân, Diệc Hàn, Mã Dũng. Nếu nàng không xuất hiện, mẫu thân sẽ không cần phải chối bỏ sủng ái của phụ hoàng mà chạy tới phương bắc xa xôi, Diệc Hàn sẽ không sa vào tình cảm loạn luân đến nỗi mất hết lí trí, Mã Dũng cũng không cần bỏ mạng một cách không rõ ràng.
- Tiêu Phàm, hai chúng ta… không nên!
- Vì sao?
Bởi vì nàng không muốn làm hại hắn, không muốn hắn vì mình mà nhận thêm thương tổn.
Người đó đã ăn sâu bám rễ trong tim nàng suốt bẩy năm, mang đến cho nàng thời niên thiếu tươi đẹp nhất, cũng chính tay hắn hủy hoại tất cả, đem tình cảm của bọn họ biến thành thù hận.
Chính vì vết thương quá sâu nên càng không thể quên.
Tiêu Phàm chưa từng thấy căm ghét ai như Tế Diệc Hàn. Kẻ đó dù chết cũng không để mình bị thiệt. Tế Tuyết khiến hắn thân tàn ma dại nhưng hắn vẫn cố bảo vệ nàng, sau đó lại cố ý để chính tay nàng đưa rượu độc cho hắn tự sát. Hắn cho Tế Tuyết đường sống chẳng qua là muốn nàng nợ hắn, muốn nàng day dứt suốt đời, muốn nàng không bao giờ quên hắn. Hắn quá hiểu Tế Tuyết, nàng đủ âm hiểm nhưng không đủ nhẫn tâm.
- Nhiều năm nay ta vẫn luôn chờ nàng quay đầu lại nhìn ta nhưng nàng không nhìn. Ngay cả khi ta cố chạy đến trước nàng thì trong mắt nàng cũng chỉ có người khác. Ta rất muốn hào phóng nói với nàng rằng ta sẽ chờ nàng cả đời, nhưng ta thật sự không làm được. Ngưu Lang có thể chờ một năm để gặp Chức Nữ trong một ngày là vì hắn biết chắc chắn Chức Nữ yêu hắn, hắn ít nhất cũng có thể dựa vào điều đó mà chờ đợi, còn ta không có gì cả. Một đời người dài lắm, ta không biết mình có đủ sức hay không. Tế Tuyết, nếu nàng yêu ta, cho dù ta phải chết vì nàng cũng sẽ không hối tiếc. Nếu nàng không yêu ta, vậy sau khi ta đưa nàng quay về, ân tình giữa chúng ta sẽ kết thúc. Ta sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.
Không bao giờ gặp lại, không bao giờ gặp lại! Câu nói ấy cứ như từng nhát dao cắt vào da thịt nàng.
Đau! Thật sự rất đau!
- Ngươi đang ép ta! –Nàng cắn răng nói.
- Ta không ép nàng, ta chỉ muốn nàng lựa chọn. Ngũ hoàng tử dùng cái chết của hắn để giữ lấy tâm của nàng. Ta dùng cuộc sống của ta để đổi lấy tâm của nàng, nàng chọn đi!
Hắn rõ ràng đang dồn ép nàng. Nàng không thể tin là hắn lại làm thế. Hắn biết trong lòng nàng có hắn, hắn biết vị trí của hắn không nhỏ nên mới đem nó ra uy hiếp nàng.
Nhưng người hắn yêu thật sự là ai? Nàng không còn là người năm đó đã cứu hắn nữa. Bây giờ hắn chưa phát hiện ra nhưng sẽ có ngày hắn biết nàng đáng ghê sợ đến mức nào, hai tay của nàng toàn là máu tanh. Nếu hắn thất vọng, nếu hắn chán ghét nàng, nếu hắn muốn buông tay… nàng không dám chắc mình sẽ đứng vững.
- Tiêu Phàm, tình cảm là thứ rất dễ thay đổi. Nếu ta yêu ngươi, nếu ta lại phải nhìn thấy ngươi quay lưng với ta, ta không chịu nổi đâu. Chúng ta cứ duy trì mối quan hệ này không tốt sao?
- Cứ duy trì kiểu quan hệ mập mờ không rõ ràng này sao? Nếu ta gặp gỡ người con gái khác, thành thân, sinh con, nàng cũng không để tâm sao?
Chỉ cần mắt không thấy thì tim không đau. Chỉ cần nàng không phải tận mắt chứng kiến.
- Tin ta được không? Tin rằng ta thật sự yêu nàng. Tiêu Phàm ta dù phụ cả thiên hạ cũng sẽ không phụ nàng, chỉ cần nàng cho ta một cơ hội. –Hắn gần như dùng hết sức lực mà nắm lấy vai nàng, trong mắt hắn chất chứa phẫn nộ, đau đớn cùng mệt mỏi.
Hai người họ đều đã bị dồn đến chân tường. Nàng nói duy trì mối quan hệ này chẳng qua là tự huyễn hoặc bản thân. Những chuyện đã biết, đã xảy ra làm sao có thể làm như chưa từng biết, chưa có gì.