Người trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo "Tôi mới vừa hỏi Trâu Hướng, dường như chuyện này còn ở trong phạm vi năng lực của tôi." Hắn thản nhiên cười, cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy Cận Tử Kỳ sát vào, "Tầng 63 phong cảnh không tệ, bố trí phòng làm việc ở chỗ này cho tôi đi."
"Thằng hỗn xược, chớ được voi đòi tiên với ta!"
Cận Tử Kỳ cũng nghe thấy Tống Chi Nhậm ẩn nhẫn tức giận mà cảnh cáo, nếu như cô không nhớ lầm, tầng 63 của Tống thị là không gian làm việc thuộc sở hữu của Tống Chi Nhậm, cũng là chỗ tượng trưng cho quyền lực cao nhất ở Tống thị!
Tống Kỳ Diễn mỉm cười, đối với đầu kia Tống Chi Nhậm đang tức giận đến mức gần như mặt mày xám ngắt không chút cảm động, cười toe toét lộ ra một hàm răng trắng nói tiếp: "Đây chỉ là trùng hợp." Nói ra như có chút vô tội, nhưng mà nụ cười ẩn chứa ý tứ hàm xúc sâu xa.
"Con cho rằng ta thật sự sẽ không phán đoán đến nơi đến chốn sao?" Tống Chi Nhậm căm giận hỏi ngược lại.
Tống Kỳ Diễn híp híp đôi mắt thâm sâu: "Đại đa số chuyện cũng có thể dựa vào lý trí để phán đoán, nhưng đôi khi có một vài sự kiện không cách nào dùng lý trí để phán đoán, ba sẽ phải vận dụng tình cảm của mình, ba tuy nặng tình nặng nghĩa nhưng mà vô cùng lý trí."
Tống Chi Nhậm hừ nặng một tiếng: "Con đang dạy dỗ ta sao?"
"Không, tiểu tử làm sao dám ở trước mặt lão tử múa rìu qua mắt thợ, chỉ là tôi đột nhiên phát hiện, so với sự nghiệp của ba, dường như ba có thể không chút do dự mà bỏ qua của tình thân của mình, kể cả đứa con gái ở bên cạnh ba gần ba mươi năm."
Tống Kỳ Diễn lúc nói lời này, đã thấy được Tống Nhiễm Cầm vội vàng đuổi theo ra tới, môi mỏng khẽ nhếch lên, "Nếu ba đã thua, nhớ rõ ước định của chúng ta, vị trí quản lý bộ phận nhân sự, cho tôi."
Nói xong, Tống Kỳ Diễn lập tức dứt khoát cúp điện thoại, mà Tống Nhiễm Cầm đã dừng lại ở trước hai thước.
"Cha và cậu nói cái gì?" Tống Nhiễm Cầm không thể chờ đợi được hỏi tới.
"Có thể nói cái gì." Giọng điệu của Tống Kỳ Diễn mang theo bùi ngùi, thoạt nhìn lại rạng rỡ, giữa lúc Tống Nhiễm Cầm tâm thần không yên nhìn hắn chăm chăm, hắn lại vẫn thoải mái mà trả lời: "Cũng chính là để cho tôi tiếp nhận bộ phận nhân sự tài trí bình thường thôi."
"Cái... Cái gì?" Tống Nhiễm Cầm trừng lớn mắt, trong ánh mắt tràn đầy không dám tin.
Bộ phận nhân sự... Bộ phận nhân sự không phải là bộ phận do bà quản lý sao, Tống Kỳ Diễn là quản lý của bộ quản nhân sự, vậy bà là cái gì!
"Ở bộ phận khai thác hải ngoại cho tốt đi, cậu đến Bộ phận nhân sự làm cái gì, bên trong công ty bộ phận nhân sự làm sao có thể tùy tiện thay đổi làm trái với quy định của công ty?"
Vội vàng nha! Quá mức vội vàng! Chính là muốn cho bà vội vàng đây!
Đuôi lông mày của Tống Kỳ Diễn khẽ nhướng, cười mà không thấy răng, "Cái này tôi cũng không biết. Việc tôi đến Bộ phận nhân sự chính là mới vừa rồi do ba tự mình ban lệnh xuống, không phải chị được bảo lãnh ra ngoài rồi sao, vậy về nhà mà hỏi đi."
Nhìn xem sắc mặt Tống Nhiễm Cầm thay đổi, Cận Tử Kỳ theo đó mỉm cười nói: "Ý tứ của ba đã như vậy, dĩ nhiên ông đã có suy tính, không chừng ba còn có sự sắp xếp khác tốt hơn dành cho phu nhân mà nói, trước tiên đừng hoảng hốt."
Cận Tử Kỳ gật gật đầu: "Phu nhân, sắc mặt của chị không tốt, hay là sớm đi về nhà nghỉ ngơi một chút đi."
Tống Nhiễm Cầm còn đang ở nơi đó bàng hoàng lúng túng, mấy người tham dự đánh nhau khác đã tốp năm tốp ba mà ra ngoài, Tô Hành Phong và Bạch Lộ Thần đều bị dân cảnh nhìn chằm chằm, không cho bọn họ cơ hội tùy tiện đi lại.
Khi thấy Tống Nhiễm Cầm trên hành lang hồn bay phách lạc, Tô Hành Phong nhịn không được hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Tống Nhiễm Cầm quay đầu nhìn thấy Tô Hành Phong, tròng mắt vốn tan rã mới từ từ trấn tĩnh, quyết tâm dằn lại sự thấp thỏm, miễn cưỡng đưa ra một nụ cười: "Không có sao, chỉ là có chút mệt mỏi thôi."
Lời này vừa nói ra, Bạch phu nhân đang khoác hai cánh tay mình hừ cười nói: "Bà mới vừa rồi ra sức đánh người ta như vậy, làm sao có thể không mệt, tôi đây cái người bị bà đánh đã toàn thân đau nhức không ngừng này!"
Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy một trận xấu hổ, cũng là hối tiếc không dứt, nhưng có thể nói cái gì đây?
Bạch phu nhân quấn lấy cánh tay của Bạch Triển Minh: "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi, chuyện Lộ Thần trở về sẽ còn có biện pháp."
Bạch Triển Minh không có ý kiến khác, trước khi rời đi không quên dặn dò Bạch Lộ Thần ngàn vạn lần đừng gây chuyện nữa.
Bạch Lộ Thần nhẹ cười khúc khích mà liếc nhìn Tô Hành Phong ở bên cạnh cũng bị cảnh sát áp chế, rồi theo cảnh sát rời đi.
Sau khi người Bạch gia rời đi, trên hành lang chỉ còn lại Cận Chiêu Đông và mẹ con Kiều gia, còn có ba người nhà Tô gia.
Tống Nhiễm Cầm kéo tay Tô Hành Phong: "A Phong, đừng lo lắng nha, mẹ nhất định sẽ bảo lãnh con ra ngoài."
Đối với chuyện ngủ lại ở bót cảnh sát, Tô Hành Phong cũng không có bao nhiêu bài xích, anh lặng lẽ gật đầu một cái.
Trước khi cùng cảnh sát rời đi, tầm mắt của anh theo bản năng quét về phía bên kia Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn chim cá tình thâm, ánh mắt có chút hoảng loạn, vậy mà cũng chỉ dừng ở trên người Cận Tử Kỳ mấy giây lại tựa như trốn chạy mà quay đi.
Cận Tử Kỳ và Tô Hành Phong nhìn nhau chốc lát, cũng không biết nên nói gì, chẳng lẽ muốn cô đi an ủi vị hôn phu trước của mình cũng là cháu trai sau khi gặp phải phiền toái mà trong lòng yếu ớt sao?
Đúng là, cô nói cái gì với Tô Hành Phong mà nói, vào lúc này, chỉ sợ cũng là một truyện cười.
Mắt thấy Tô Hành Phong phải rời khỏi, Kiều Niệm Chiêu đột nhiên chạy đi lên, nắm góc áo của anh, "A Phong, em ở chỗ này cùng anh, anh khi nào đi thì em cũng đi!"
Chỉ là một bàn tay khác của Tống Nhiễm Cầm lập tức đẩy Kiều Niệm Chiêu ra: "Diễn cái đại ân tình gì nữa! Hiện tại hôn sự của A Phong cùng Bạch Tang Tang đã thất bại, cô vui mừng rồi chứ? Cô cho rằng như vậy có thể lấy nó? Nghĩ cũng khỏi phải nghĩ đến!"
Tống Nhiễm Cầm đanh đá là quá rõ ràng, đánh xốc người ta lên càng không có chỗ nào băn khoăn.
Kiều Niệm Chiêu bị bà tát tai cơn đau vẫn còn từng trận từng trận một, không tránh được trong lòng vẫn còn sợ hãi mà lui về phía sau, nhưng vẫn không muốn buông áo của Tô Hành Phong ra, mà trong đồn cảnh sát đã có không ít người nhận ra cô.
"Đó không phải là nữ minh tinh giới giải trí sao? Như thế nào lẫn vào trong đồn cảnh sát đây."
"Ai biết được, cô xem mặt của cô ta bị đánh đến sưng như vậy, những người kia bên cạnh quần áo ăn mặc đúng là nổi tiếng và quý giá, có thể là cô ta làm vợ nhỏ người ta, sau khi bị vợ lớn của người ta bắt gian tại giường mà đánh cho."
Đi qua đường, nhân viên cảnh sát không quên len lén nhắm vào mặt mày Kiều Niệm Chiêu lộ ra sưng đỏ mấy lần, sau đó đề tài câu chuyện càng phong phú hơn, cũng nghe được nên sắc mặt Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy càng lúc càng trở nên khó coi.
Kiều Niệm Chiêu cúi đầu cắn cánh môi, mà Tô Hành Phong lại đột nhiên giơ tay lên lướt nhẹ qua mở tay của cô ra.
Cô kinh ngạc mà nhìn anh, lại phát hiện trên mặt của anh cũng tràn đầy vẻ mệt mỏi, Tô Hành Phong yếu ớt lên tiếng nói: "Niệm Chiêu, buông tay đi." Buông tay đi? Có ý gì?
Kiều Niệm Chiêu trong phút chốc thất thần, buông tay...
Là để cho cô buông áo anh ra, hãy để cho cô từ đó buông anh ra và cùng anh như người xa lạ?
Đáy mắt Kiều Niệm Chiêu dâng lên hơi nước, nhưng lại càng nắm chặt góc áo của anh, lớn tiếng chất vấn: "Có phải cho tới bây giờ anh cũng không có yêu em không, ở cùng một chỗ với em bất quá cũng là trò chơi của công tử có tiền mà người trưởng thành hay chơi?"
Tô Hành Phong không nhìn đến vẻ mặt cô tủi thân oán hận, "Buông tay." Giữa mày sự mỏi mệt càng nồng đậm.
Cận Tử Kỳ lại nghe được trong lòng buồn cười, Kiều Niệm Chiêu chất vấn Tô Hành Phong như vậy là muốn tâm của anh ta, như vậy bản thân cô ta thì sao chứ, chính mình đối với Tô Hành Phong vừa không phải là một lòng một dạ, còn không phải xuất phát từ việc đối với số mạng không cam lòng mà kháng cự à?
Kiều Niệm Chiêu kêu gào như vậy, cũng một lần nữa làm hại nhóm người Cận Chiêu Đông trở thành tiêu điểm dưới mắt mọi người.
Kiều Hân Hủy đi tới kéo Kiều Niệm Chiêu lại: "Còn không qua đây? Thành bộ dáng gì rồi!"
Bà hiển nhiên cũng đúng đối với việc Kiều Niệm Chiêu dính lấy Tô Hành Phong không thả sinh ra oán giận, hoặc giả ở trong mắt Kiều Hân Hủy, Tô Hành Phong là người đàn ông không quả quyết như vậy cũng không đáng giá cho con gái của mình ăn nói khép nép như thế!
Dứt lời, Kiều Hân Hủy lại quay qua sang Tống Nhiễm Cầm gật đầu, thản nhiên nói: "Tô phu nhân yên tâm, chỉ cần có một ngày tôi ở đây, cũng sẽ không để cho nó đi quấy rầy con của bà, hôm nay để cho bà chê cười rồi."
Kiều Hân Hủy am hiểu sâu thế thái nhân tình, đem tất cả sai lầm là thuộc về bản thân Kiều Niệm Chiêu, còn đối với Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm vô luận là lời lẽ hay nét mặt, đều không có ý oán giận trách cứ.
Tống Nhiễm Cầm theo gậy tre đi xuống, xì một tiếng: "Bà biết là tốt rồi, về sau quản lý dạy dỗ con gái của bà cho đàng hoàng, đừng để cho cô ta trở ra tạo nghiệp chướng phá hư nhân duyên nhà người ta.
Kiều Niệm Chiêu bị người khác khinh thị chê bai như vậy, cũng là tát tai lên trên mặt của Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy.
Nhưng bọn họ có thể làm gì, về việc này Tống Nhiễm Cầm mặc dù ngang ngược không nói đạo lý, nhưng Kiều Niệm Chiêu cùng Tô Hành Phong ly hôn chính là ly hôn, hiện tại hai người họ dính dấp không rõ, sai đương nhiên là ở phía bọn họ.
Mặc dù trong lòng lại không cam lòng, giờ phút này cũng chỉ có thể mặc cho Tống Nhiễm Cầm chỉ vào mũi chê cười!
Tống Nhiễm Cầm nói xong, khinh bỉ liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu rồi bỏ đi, Tô Tấn An cũng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài mà rời đi.
Tô Hành Phong sau đó theo cảnh sát rời đi, Kiều Niệm Chiêu lại muốn đuổi theo, nhưng bị Kiều Hân Hủy níu lại thật chặt.
"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy!" Kiều Niệm Chiêu quay đầu trách móc Kiều Hân Hủy, trên tay cũng là ra sức giãy giụa.
Kết quả đổi lấy một cái tát của Kiều Hân Hủy, tiếng vang trong trẻo lạnh lùng vang vọng giữa hành lang vắng lặng.
Kiều Niệm Chiêu không thể tin được mà nhìn sang Kiều Hân Hủy còn giơ bàn tay lên, vành mắt lập tức ửng đỏ.
Kiều Hân Hủy lại không mềm lòng, đôi vai yếu gầy dưới ánh đèn hơi phát run, bà thấp giọng trách mắng: "Nó cũng đã đối với con như vậy rồi, làm sao con còn muốn ngã vào nữa! Khắp thiên hạ chẳng lẽ chỉ có mình nó là đàn ông thôi sao?"
Cận Chiêu Đông cũng không dằn lòng được mà nhíu mày phát biểu: "Về nhà mà tự xét lại mình đàng hoàng cho ba, nó cũng phải cùng người phụ nữ khác kết hôn, con còn quấn lấy nó làm cái gì, chẳng lẽ còn không sợ mất mặt sao?"
"Ô ô, các người cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!" Kiều Niệm Chiêu lớn tiếng khóc lên.
"Chúng ta cho dù không biết, cũng so với con hiểu biết không ít!" Bên trán Cận Chiêu Đông đã nổi lên gân xanh, hai tay chống bên hông, "Chẳng lẽ con thật muốn làm một tình nhân nhỏ bé không thể lộ ra ngoài ánh sáng của nó sao? Nhưng, đúng như cổ nhân nói, lấy sắc sự nhân giả (lấy sắc đẹp để lấy lòng người khác), sắc suy thì ân đoạn, con về sau già rồi nó còn có thể nhìn con thêm một cái sao?"