g phải vẫn còn ở cùng nhau sao?" Kiều Niệm Chiêu chỉ nói một câu phản bác khiến cho hai người vốn tức giận trong phút chốc yên lặng, hốc mắt Kiều Hân Hủy theo đó đỏ lên, rồi lại lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.
Cận Chiêu Đông ngay sau đó giận dữ, một tay của ông chỉa thẳng vào Kiều Niệm Chiêu: "Nói bậy bạ gì đó! Nói xin lỗi với mẹ con đi!"
Kiều Niệm Chiêu đưa tay lên mà lau chùi lung tung nước mắt ở khóe mắt: "Con làm sao mà nói bậy chứ? Con lại không bừa bãi, ba, nếu như ba không thương mẹ, sẽ ở lại Thiên Sơn nhiều năm như vậy sao? Nếu như ba không thương mẹ, sẽ đặt tên con là của ba sao? Mẹ, mẹ đừng lôi kéo con!"
Cô hất bàn tay của Kiều Hân Hủy ra, nhìn sang Cận Chiêu Đông quát: "Ba, không phải ba cũng vì tình yêu mà cùng mẹ ở chung một chỗ sao, tại sao con không thể cùng A Phong ở chung một chỗ? Huống chi, con trừ A Phong ra cũng không có người đàn ông khác."
Kiều Niệm Chiêu nói một câu nói vô tâm, lại khiến cho sắc mặt Kiều Hân Hủy chợt trắng bệch, cả người không ổn định mà lùi lại, đụng vào vách tường sau lưng, có đôi khi giọng điệu vô tâm càng thêm tràn đầy ý vị giễu cợt!
Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy khi bắt đầu dạy dỗ Kiều Niệm Chiêu đạo lý rõ ràng, sợ rằng sớm đã quên so với Kiều Niệm Chiêu, chính hành động và việc làm của bọn họ năm đó làm sao có chỗ cho bộ mặt của đạo đức?
Cận Tử Kỳ thấy thế buồn cười, nghĩ thầm Kiều Niệm Chiêu dưới sự hun đúc của loại tình yêu bí mật của Kiều Hân Hủy và Cận Chiêu Đông rất có thể cách nhìn nhận tình yêu cũng trở nên dị thường—— tình yêu thật sự áp đảo hết thảy mọi thứ.
Quả nhiên là hại người không phải là ít!
Đối với việc tranh chấp không xong của ba người họ, Cận Tử Kỳ đã không muốn nhìn thêm nữa, cô thu hồi tầm mắt của mình, kéo tay Tống Kỳ Diễn, "Chúng ta đi thôi."
Tống Kỳ Diễn gật đầu, ôm cô xoay người, lại thấy được Tô Ngưng Tuyết chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.
Mắt Cận Tử Kỳ cũng lộ ra kinh ngạc, thế nào lại không phát hiện mẹ đứng ở sau lưng của bọn họ.
Trên mặt Tô Ngưng Tuyết cũng không có quá nhiều biểu tình, nhìn thấy họ phát hiện ra mình cũng không né tránh, trước sau như một bình tĩnh, thản nhiên nói: "Thấy các con vẫn chưa ra, nên tới xem một chút."
Cận Chiêu Đông vốn đang cùng Kiều Niệm Chiêu mắt to trừng mắt nhỏ, chợt nghe thấy giọng nói của Tô Ngưng Tuyết, lập tức quay đầu lại, bốn mắt chạm vào nhau, con ngươi co rụt lại, vậy mà một giây kế tiếp Tô Ngưng Tuyết lại dời tầm mắt đi.
Bà quay sang Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nói câu "Đi thôi" lại dẫn đầu quay trở lại đường cũ, không có chút nào chần chờ.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng không nói gì, cất bước muốn đuổi theo.
Nhưng mà, có người so với họ nhanh hơn một bước.
Cận Chiêu Đông sãi bước chạy ra, đuổi kịp Tô Ngưng Tuyết, chặn lại đường đi của bà.
"Giấy thoả thuận ly hôn là xảy ra chuyện gì? Tôi đã sớm nói qua với bà tôi sẽ không ly hôn, bà còn cố ý để cho Tử Kỳ mang đến đây là có ý gì?" Giọng nói Cận Chiêu Đông rét lạnh, rõ ràng không thể gật bừa cách làm của bà.
Tô Ngưng Tuyết cũng không vì ông chất vấn mà tức giận, nhẹ nhàng cười cười: "Có thể có ý gì, ý nghĩ của tôi cũng viết rõ ràng trên thoả thuận. Cận Chiêu Đông, sau này không cần đối với tôi hô to gọi nhỏ nữa, chúng ta bây giờ đã không có quan hệ gì, ông không bao giờ vì thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm vợ chồng với tôi mà thống khổ nữa, chuyện của ông sau này tôi cũng sẽ không hỏi tới, chúng ta ngày sau hãy sống trong vòng cuộc sống của mình, tốt nhất không gặp lại."
"Nói những lời này, trong lòng của bà có phải rất sung sướng hay không?" Cận Chiêu Đông nhíu mày.
Tô Ngưng Tuyết thật sâu mà nhìn ông một cái: "Tôi chỉ nói thật mà thôi, Cận Chiêu Đông, đây không phải cũng là điều mà ba mươi năm qua ông vẫn muốn sao? Tôi hiện tại tác thành cho các người, tôi cũng không muốn đem toàn bộ cuộc sống của tôi đều áp đặt trên người của ông, tôi không phải kẻ đầu gỗ, cũng nên có quyền được hạnh phúc."
Đáng tiếc, hạnh phúc, người có thể cho tôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng là ông.
Tô Ngưng Tuyết để nửa câu sau ở lại nơi cổ họng, khóe miệng thoáng cười lại càng thêm mỉa mai.
Cận Chiêu Đông cảm thấy trong giờ phút này lời nói gì cũng trở nên sáo rỗng, vô lực, dường như ông không tìm được bất kỳ lời lẽ gì để có thể khiến cho bà hồi tâm chuyển ý, thậm chí ngay cả chính ông cũng không hiểu mình đến tột cùng tại sao muốn cứu vãn đoạn hôn nhân này!
Bà nói không sai, đây không phải là điều ông vẫn muốn sao?
Ba mươi năm, nửa đêm tỉnh mộng thở dài, nhớ tới vết sẹo trong tim kia, luôn là một mình lặng lẽ nhấm nuốt nỗi đau ở trong đó, nhột, chát, thế nhưng vì sao hôm nay có một loại đau đớn khác như gai đâm bao trùm lên trên vết sẹo kia?
Cận Chiêu Đông nhìn chăm chú vẻ mặt không dao động của Tô Ngưng Tuyết, chỉ có lặng im.
Thật sự thì bản thân ông rất rõ ràng, khi Tô Ngưng Tuyết làm rõ mọi thứ với ông, đã nói lên rằng bà không còn có quyết tâm tiếp tục kinh doanh nữa, với đoạn hôn nhân này nhất định không chừa lại chút nào đường sống để quay về.
Khi bà ấy để cho Cận Tử Kỳ đưa qua hai bản giấy thoả thuận ký tên ly hôn, bà đã dùng phương thức kiên quyết nhất phá hỏng tất cả đường lui rồi, mà tính tình của bà cho ông biết, bà tuyệt đối không sẽ quay đầu!
Lần này vừa nghĩ, Cận Chiêu Đông chỉ cảm thấy thân thể có một luồng khí đầy thê lương bắt đầu khởi động, đúng là một kiểu suy sụp chán nản.
Ngày đó khi ông cùng bà kết hôn, ông uống đến say mèm, trong lòng thì suy nghĩ là ——
Tình yêu là một chuyện, hôn nhân là một chuyện khác. Nếu Hân Hủy đã gả cho người khác, vậy ông cũng chỉ có thể tìm kiếm hôn nhân cho mình, mặc dù trong lòng ông đã lấp đầy đều là người thiếu nữ thanh tú dịu dàng kia.
Nhưng mà, cõi đời này lại có mấy người có thể lấy được người phụ nữ mình khắc cốt ghi tâm làm vợ?
Đúng là bọn họ cũng không thể yên bình mà dắt tay nhau đến già rồi?
Huống chi xí nghiệp của gia tộc ông cần Tô gia giúp một tay.
Vì vậy ông đem tình yêu của ông đặt sâu ở đáy lòng, để lại cho Hân Hủy. Mà ông sẽ xứng chức người chồng cho Tô Ngưng Tuyết, một năm hôn nhân, ông tự cho là cùng bà cân bằng rất tốt, vậy mà cũng không biết bà lại sẽ một mình đến Thiên Sơn tìm ông.
Một đêm tình khó tự chủ, sau khi ý loạn tình mê mà phóng túng, rốt cuộc chán nản và xót xa trong lòng, không thể quay về.
Khi ông nhìn thấy Hân Hủy trong lòng mình mặt đầy nước mắt, sự bình tâm trong lòng rốt cuộc không thể tiếp tục, tình yêu ông chôn sâu ở đáy lòng lần nữa lại bùng cháy, thậm chí để cho ông quên mất mình đã là chồng của một người phụ nữ khác.
Chẳng qua, yêu một người lẽ nào cũng là sai sao? Những năm qua không phải ông cũng luôn luôn ở bên cạnh bà sao?
Cuộc hôn nhân này, không phải để cho bà ấy không tiếc mang ông già tới buộc ông vứt bỏ mẹ con của Hân Hủy sao?
Hiện tại, bà lại đột nhiên nói ly hôn, khi bọn họ cũng đã không còn trẻ nữa, đã sớm qua cái tuổi còn trẻ mà khinh cuồng xung động, bà lại như làm việc nghĩa không chùn bước mà đề xuất ly hôn!
"Mặc dù ông kiên trì, khiến cho tôi có một chút xíu vui mừng, chứng minh con người của tôi đối với ông dường như cũng hữu dụng." Đáy mắt Tô Ngưng Tuyết chợt thoáng ảm đạm, bà dĩ nhiên rõ ràng, năm đó nếu không phải bà là tiểu thư Tô gia, sau lưng đại biểu cho tài lực của Tô gia, ông ấy làm sao sẽ chọn bà?
Thật sự thì năm đó có thể trở thành cô dâu của ông ấy có thể là bất kỳ một thiên kim nhà giàu nào không quen biết, nhưng không một người nào ngu xuẩn giống như bà vậy, lại dám đi đem cái gọi là tình yêu đặt ở vị thứ nhất.
Tô Ngưng Tuyết không nhìn tới Cận Chiêu Đông: "Ông có thể cùng người không thương gần nhau đến già, tôi lại không thể cùng người không thương tôi dắt tay nhau đến già. Vậy chỉ đến đây thôi, Cận Chiêu Đông, lần này tôi sẽ không nữa phá hư hạnh phục mà các người không dễ có. Chiều nay hai giờ, tôi ở cửa cục dân chính chờ ông, nếu như ông không đến, tôi cũng chỉ có thể khởi tố."
Nói xong, Tô Ngưng Tuyết liền nhấc chân đi đến chỗ đậu xe, Cận Chiêu Đông thì không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Kiều Hân Hủy cũng đột nhiên chạy ra cửa, lướt qua Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn, chạy thẳng đến chỗ Tô Ngưng Tuyết, trong miệng gào thét: "Ngưng Tuyết, cô nghe tôi giải thích, chuyện không phải như cô nghĩ vậy..."
Vậy mà, Tô Ngưng Tuyết cũng không dừng lại, bà lên xe đóng cửa xe lại, động tác hoàn thành cũng chỉ hai giây, lúc Kiều Hân Hủy chạy nhanh đến gần xe có rèm che, Tô Ngưng Tuyết mặt không thay đổi đạp cần ga, xe vèo một cái xông ra ngoài.
Kiều Hân Hủy lấy làm kinh hãi, một trận gió mạnh thổi qua, bà vội vã mà lui về phía sau, dưới chân thoáng không chú ý, đạp phải tảng đá ở phía sau nhô ra, bất ngờ không kịp đề phòng mà phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Cận Chiêu Đông lấy lại tinh thần, nhìn thấy Kiều Hân Hủy như muốn ngã xuống, vội vàng tiến lên từ phía sau đỡ lấy bà, "Không sao chứ?"
Kiều Hân Hủy nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt mang theo vài phần lo lắng: "Tôi không sao, anh đuổi theo Ngưng Tuyết đi. Cô ấy bây giờ đang nổi nóng, cái việc ngốc gì cũng làm ra được."
Vậy mà, Cận Chiêu Đông lại không thật sự buông bà ra, giữa mày mắt ông nhuộm đầy cảm xúc phức tạp nan giải, chỉ bất quá không tiếng động mà thở dài, nhắm mắt lại, "Tiểu Chiêu đâu, đều về nhà đi."
Cận Tử Kỳ nhìn sang bóng dáng Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy gắn bó trong màn đêm, hít một hơi thật sâu, chậm rãi phun ra mang theo một phần cảm xúc, cha của cô cuối cùng là lựa chọn người đàn bà này sao?
Khi ông ôm Kiều Hân Hủy vào trong ngực, chẳng lẽ Tô Ngưng Tuyết sẽ không nhìn thấy ở trong kính chiếu hậu trong sao?
Cái gì nhẹ cái gì nặng, thế nhưng đã rõ ràng như thế!
Cận Tử Kỳ đi tới, Cận Chiêu Đông theo tiếng quay đầu nhìn cô, thân hình Kiều Hân Hủy đã đứng vững vàng.
"Cũng không phải biết nên vì cha mẹ tôi ly hôn mà cảm thấy khổ sở hay là vì các người có tình sẽ thành thân thuộc cảm thấy vui mừng, không bằng, ba à, tự ba tới nói cho tôi biết đi."
"Tử Kỳ!" Cận Chiêu Đông nghẹn ngào mà gầm nhẹ, muốn ngăn lại nói lời chanh chua của cô như vậy.
Nhưng Cận Tử Kỳ bĩu môi, không quá mức để ý mà liếc nhìn Kiều Hân Hủy, "Thật sự thì, ba cũng là một người hèn nhát, nếu như ba yêu bà ta như vậy, tại sao còn vẫn bị người khác cưỡng chế mà duy trì hôn nhân cùng mẹ?"
Vì quyền thế ích lợi trước mặt, tình yêu càng trở nên không chịu được một kích như thế!
Kiều Hân Hủy nghe Cận Tử Kỳ trào phúng, sắc mặt trong nháy mắt rút đi tia huyết sắc cuối cùng, chỉ là khó xử mà dời mắt đi chỗ khác, rũ thấp mi che đi vết thương chồng chất và mệt mỏi ở trong mắt bà.
"Ngày mai có muốn ngay cả giấy hôn thú cũng cùng nhau lĩnh hay không?" Cận Tử Kỳ cười tươi nhìn mong, hết sức mê người.
Mặt mũi Cận Chiêu Đông căng thẳng mất đi huyết sắc, thật lâu, cũng không có cách nào mở miệng nói chuyện, chẳng qua là trợn to mắt, không chớp mắt mà nhìn con gái cùng mình đối chọi gay gắt.
"A, nói đến đây cũng là chuyện của các ngươi, cùng tôi có quan hệ gì chứ?"
Cận Tử Kỳ tự mình lẩm bẩm, trên mặt tỏ ra thoải mái nhẹ nhõm, vẻ mặt như vậy tựa hồ muốn nói: từ nay về sau, Cận gia thật sự rốt cuộc cùng Cận Tử Kỳ cô không dính một chút xíu quan hệ.
Không đợi Cận Chiêu Đông nói ra lời phản bác cô, Cận