Tay tôi cầm quyển 77F1.XTGEM.COM tranh vừa mới mua, đi trên con đường dành cho khách bộ hành sáng rực.
Hư phù…
Tối qua mất ngủ nghiêm trọng… Hàn Thừa Tầm tự dưng trở nên kỳ lạ không thể hiểu nổi! Tối hôm qua rốt cuộc là hắn ta muốn làm gì chứ? Chắc không là… muốn hôn tôi chứ? Á! Không thể nào! Doãn Đa Lâm, mày đang suy nghĩ lung tung gì đó? Không thể không thể! Đó là việc tuyệt đối không thể xảy ra! Trong mắt hắn ta tôi gần như là một đứa cùng giới tính, sao có thể muốn hôn tôi chứ?
Người mà tên đó muốn hôn, chắc là Thành Vũ Tuyết mới đúng chứ… nghĩ đến đây, tôi cười chua chát.
Đèn xanh sáng rồi, tôi chậm rãi qua đường. Lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ bên cạnh bỗng thắng két lại, tôi vô thức quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Khương Tải Hoán đang ngồi trong xe giơ tay lên vẫy tôi.
Hả? Nhìn thấy anh ta, tôi chợt bàng hoàng trong giây lát.
…
“Ha ha, thế giới này đúng là nhỏ quá, em nói xem có đúng không?” Khương Tải Hoán dừng xe bên đường, đi cùng tôi lên trên cầu Đông Hải.
“Xe đó là của anh hả? Nhà anh có tiền không tiêu vào đâu, lại mua xe gì thế! Thật lãng phí quá! Nếu là tôi thì đã quyên tặng tiền cho người nghèo rồi!” Tôi cố gắng chuyển đề tài, muốn để anh ta không có thời gian nhắc lại chuyện tôi thất tình hôm trước.
Đúng! Đúng! Làm như thế đi! Tốt nhất là làm cho anh ta ghét mình! Đừng đến tìm mình nữa mới được!
“Quyên tặng á? Sao em lại nghĩ ra chuyện chỉ thầy cô giáo mới cảm thấy thần kỳ thế? Chẳng lẽ sau này em muốn làm cô giáo hả?” Khương Tải Hoán cười híp mắt hỏi tôi.
“Đúng thế, tôi muốn thành cô giáo đó rồi sao? Lúc đó sẽ chuyên giáo huấn mấy tên tiểu tử thối không đàng hoàng như các anh!” Tôi còn làm động tác dứ dứ nắm đấm.
“Ha ha, không ngờ em còn có mục tiêu vĩ đại như thế! Thế thì phải cố lên nhé!” Khương Tải Hoán cười khà khà vỗ vỗ lên vai tôi.
“Tất nhiên rồi! Yên tâm yên tâm, tôi nhất định sẽ thành công!” Tôi đắc ý hất cằm lên.
“Nhưng mà… căn cứ vào thành tích học tập của em hiện giờ thì, hình như có chút gì đó viển vông nhỉ?” Khương Tải Hoán nheo nheo mắt nhìn tôi, buông ra một câu chẳng mấy tốt đẹp.
Hả… cái tên này!
“Hứ! Ai… ai nói vậy hả? Sao không thể chứ! Anh không tin thực lực của tôi à?”
“Khà khà… không phải là không tin, là không dám tin thôi.”
“Anh… anh có ý gì hả?!” Tên này, đúng là quá đáng mà!
“DADADA… LULALULA… DADADA…”
Ối, di động của tôi réo vang, thật mong muốn đó là một thiên sứ có thể cứu tôi ra khỏi tay tên Khương Tải Hoán để đưa tôi đi cho rồi, cái tên này quả thực quả thực quả thực quá đáng ghét! Hừ hừ…
“Alo! Tôi là Doãn Đa Lâm!”
“Đa Lâm, cậu đang ở đâu thế? Hôm nay là cuối tuần, tụi mình đi chơi nhé!” Tiếng Hiểu Anh to như sấm động từ cái cổ họng vẳng ra ngoài, xuyên qua ống nghe.
Chơi chơi, con nhóc này lúc nào trong đầu cũng chỉ toàn chơi là chơi! Thật đúng là…! Bộ dạng nó thế này thật có thể tốt nghiệp cấp 3 được chăng? Hừ… tôi lo cho nó đấy…
“Vậy… hừ… mọi người ở đâu thế?” Tôi nén xuống, nhỏ giọng hỏi, lại lén lút nhìn Khương Tải Hoán đang đi bên cạnh một cái, không ngờ anh ta đang đứng đó xem quyển 77F1.XTGEM.COM tranh tôi mua một cách thú vị.
“Đang ở trên cầu Đông Hải, Hiền Chu, còn có Chính Hạo đều ở đây hết nè.”
“Cái gì? Mọi người cũng đang ở trên cầu Đông Hải hả?” Sao lại khéo thế nhỉ? Nhưng, tốt quá tốt quá, hình như nó không nhắc đến Thừa Tầm, không thì đợi lát nữa nếu để cái tên thẳng như ruột ngựa ấy mà nhìn thấy tôi đang ở cạnh Khương Tải Hoán thì… lúc đó tôi cũng chẳng biết cái mạng mình còn giữ được không nữa! Thật khủng bố!
“Ô! Ê, Đa Lâm! Đa Lâm! Nhìn đây nè! Mau nhìn đây!” Lạ thật, giọng nói này hình như không phải từ điện thoại vọng ra, ối! Đó không phải Hiểu Anh sao? Tôi nheo nheo mắt nhìn ra xa, trông thấy Hiểu Anh đang từ phía đông của cầu chạy tới.
“Hiểu Anh! Hây, Hiểu Anh!” Tôi hưng phấn đứng trên cầu gào thét, ai biết được đúng lúc Hiểu Anh nhìn thấy tôi thì mặt cũng biến thành xanh lè.
“Ch… chào anh!” Hiểu Anh nói giọng rất cung kính với Khương Tải Hoán đứng bên cạnh tôi, Khương Tải Hoán cũng gật đầu một cái tỏ vẻ phản ứng lại với lời chào.
“Đa Lâm… sao… sao cậu không nói anh ta cũng đang ở đây? Trời ạ, giờ làm sao đây! Lát nữa là hỏng bét ngay!” Hiểu Anh kéo tai tôi thì thầm nho nhỏ.
Hỏng bét? Tại sao thế? Tôi nghi hoặc đảo đảo mắt.
“Tớ muốn nói với cậu, nhưng mà… chưa đợi tớ nói thì cậu đã xuất hiện trước mặt tớ rồi, làm sao đây?” Kỳ lạ, sao tôi lại có dự cảm không lành thế này?
“Này, Trịnh Hiểu Anh! Cậu ở đó nói chuyện với ai thế hả?” Quả nhiên, dự cảm của tôi linh nghiệm rồi! Trời ơi, một giọng nói như sấm dội giữa trời quang đãng vẳng đến bên tai tôi, thượng đế ơi, Đức Mẹ Maria của con ơi! Sao có thể đùa cợt thế này?
Không… không… không thể chứ!
“Hì! Thừa Tầm… ch… chào…” Tôi quay đầu lại rất không tự nhiên chào hỏi cậu ta.
“…” Thừa Tầm không nói gì, chỉ nhìn tôi một cái, lại nhìn Khương Tải Hoán một cái, sau đó hơi bực tức lại có phần giận dữ quay người đi mất.
Trời ơi! Lần này đúng là tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi! Hu hu hu… buồn chết đi thôi!
“A! Chết tiệt, đúng là xui xẻo! Hừ… cậu… sao cậu không nói tớ biết Thừa Tầm cũng ở đây hả?” Tôi co chân lại đạp Hiểu Anh một cái cho hả giận.
Bây giờ tôi đang rất muốn giết người đây! Woa cha cha cha cha…
“Tớ muốn nói lắm chứ… nhưng mà, tớ chưa kịp nói với cậu, cậu ấy đã xuất hiện rồi, phải không nào?” Hiểu Anh bất lực ngúc ngoắc đầu.
“Trịnh Hiểu Anh à Trịnh Hiểu Anh! Cậu… cậu… cậu bảo tớ phải nói cậu thế nào mới tốt đây…” Trời ạ, tôi giận đến mức không nói nổi lời nào.
A! Đợi đã! Đợi chút! Hiền Chu, Chính Hạo, Hiểu Anh… mấy người đừng đi chứ, sao lại đi hết rồi, này này! … Thành Vũ Tuyết? Thành Vũ Tuyết sao cũng có ở đây?
Thì ra… Thành Vũ Tuyết cũng ở đây… nhìn thấy mặt cô ta, tôi giống như bị hắt một cốc nước lạnh vào mặt.
Hừ… trời ơi… tôi đúng là thích làm nhiều chuyện nhảm thật đấy, tỉnh táo chút đi Doãn Đa Lâm! Mày đã không còn là con nhóc khờ khạo bị Thừa Tầm mắng cho đến phát khóc nữa rồi! Ngốc ngốc! Tôi đúng là một con ngốc dại dột mà!
“Em tự đánh vào đầu mình làm gì thế? Còn không mau đi!” Đột nhiên, một bàn tay to kéo kéo cánh tay tôi
“Anh nói chúng ta cùng đi đi!” Vừa nói, Khương Tải Hoán không đợi tôi suy nghĩ đã kéo tay tôi đi về phía trước.
Này! Đợi… đợi chút đã…
Sàn nhảy…
Đúng thế, từ lúc theo đám bạn vào đây, không khí ở đây cứ thấy kỳ quái thế nào ấy. Tôi không nói đến âm nhạc tức ngực ồn ào, mà là ở bàn của chúng tôi.
Khương Tải Hoán chỉ là vừa uống nước vừa vỗ tay kỳ quặc theo tiết tấu của âm nhạc, lạ thật, tại sao anh ta không uống rượu chứ? Sau đó là Thừa Tầm ngồi đối diện với tôi, gương mặt cậu ấy như núi băng ngàn năm không đổi vậy, cậu ta còn ngồi lì ra quẹt mãi những cây diêm, từ biểu cảm của cậu ấy tôi có thể nhìn ra, người mà cậu ấy nhất định mong muốn được dằn vặt chính là Khương Tải Hoán đang ngồi cạnh tôi… Đương nhiên, Thành Vũ Tuyết vốn không hề đảo mắt về phía tôi lần nào, chỉ dính chặt vào Thừa Tầm uống nước trái cây (xem ra chắc nên cho họ uống cùng một loại “anh em tốt” vạn năng mới đúng)… Hơn nữa, càng kỳ quặc hơn là, cả Chính Hạo lẫn Hiền Chu đều đang lặng lẽ giương mắt lên nhìn tôi, chỉ riêng mình Hiểu Anh đang khiêu vũ cật lực giữa sàn nhảy.
Ông trời ơi, nếu như có thể, ông có thể nói con biết chuyện gì đang xảy ra không? Tại sao con cảm thấy toàn thân đều mọc lông ra thế này?
Hư hu… dự cảm xấu càng lúc càng dữ dội hơn, dường như sắp tới sẽ có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra ấy! A men, Thượng đế phù hộ con!
Trong phòng vệ sinh.
Hu… tôi nên sớm vào phòng vệ sinh mới đúng, thật là, sao lại có những việc ngượng ngập đến thế này? Làm gì thế nhỉ, chẳng lẽ bọn họ tưởng tôi cố ý đi bên cạnh Khương Tải Hoán chăng? Chẳng lẽ tôi điên rồi à? Chẳng qua là, sự việc đã đến nước này rồi, tôi còn có thể mở miệng biện hộ gì nữa…
Rửa mặt tới mấy lần, nhiệt độ cơ thể giảm đi rất nhiều, chết tiệt, mặt tôi sao đỏ thế này? Chắc chắn là do âm nhạc quá ồn và không khí xung quanh rồi đây.
Hừ… tôi chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, tôi… là thế này sao? Suốt gần đây, là Doãn Đa Lâm chẳng sợ gì, việc gì cũng làm được sao? Tại sao tôi lại bắt đầu ngưỡng mộ người như Thành Vũ Tuyết chứ? Là vì Thừa Tầm thích sao?
Không đúng không đúng, giữa tôi và Thừa Tầm mãi mãi cũng chẳng thể, vốn là việc không thể nào… điểm này tôi rõ hơn ai hết!
Nhưng… tuy là thế… tôi vẫn…
Đột ngột, cửa bị ai đó mở ra, chỉ thấy Thừa Tầm ngượng ngập nhìn tôi, sau đó rất miễn cưỡng đứng ở một khoảng cách xa xa tôi, mở vòi nước nóng ra rửa tay (vì đây là phòng vệ sinh nam nữ dùng chung).
Tôi nhìn cậu ta, nhìn thấy dáng cậu ta và Thành Vũ Tuyết đứng cạnh nhau, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu.
“Này, cậu đang cố ý trốn tớ đấy à?” Tôi lặng lẽ khóa chặt vòi nước lại, cố gắng kiềm chế tâm tình mình.
Cậu ta chầm chậm quay đầu đi, hoàn toàn phớt lờ tôi.
“Chẳng lẽ cậu không muốn có quà sinh nhật nữa hả?” Tôi nghi ngờ hỏi.
“…Đồ của cậu tôi không cần!”
Thịch!
“Hàn Thừa Tầm!” Tim tôi như ngừng đập trong phút chốc, hệt như có thứ gì đó bị rút ra mất.
“… Nghe không hiểu hả? Thế thì tôi nói thêm lần nữa nhé, Doãn Đa Lâm, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa, nhìn thấy cậu là tôi rất khó chịu, nếu như thật sự có thể… tôi thật sự mong muốn không bao giờ nhìn thấy cậu nữa.” Thừa Tầm đứng trước mặt tôi nhấn mạnh như thế.
“Sao cậu lại tàn nhẫn như vậy, cậu thật sự lạnh lùng vậy sao?” Tôi thật không dám tin vào tai mình nữa.
“…Chẳng lẽ cậu rất thích nhìn thấy tôi sao?” Thừa Tầm cố gắng hết sức bình tĩnh nói, nhưng vẫn nhìn ra lửa giận ngùn ngụt.
“…Vậy nên? Là thế sao? Điều cậu muốn nói… chỉ thế thôi sao? Tại sao? Tại sao phải thế này?” Tôi ngậm nước mắt, nhưng tim tôi lại rất đau rất đau.
Đừng, đừng… tôi không cần như vậy, đừng nên như vậy mà…
“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt thế nữa, tôi sẽ không thương hại cậu đâu… hoặc cậu hy vọng tôi sẽ an ủi cậu à, thế nói sao nhỉ? Lời dễ nghe chắc? Hay là hẹn hò? Hay là hôn? Ha, cái cậu muốn chỉ là mấy thứ như thế phải không?” Thừa Tầm lạnh lẽo cười, sau đó chẳng đếm xỉa gì nữa, ra khỏi phòng vệ sinh.
Binh!
Cửa phòng vệ sinh bị cậu ta đạp ra không thương tiếc.
Tôi lặng lẽ đứng trên nền đất, cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới cứ từng đợt đau buốt lạnh lẽo không ngừng.
Hàn Thừa Tầm, cậu là thằng ngốc hả? Cậu thật sự là thằng ngốc chắc? Tớ không tin là đến tận bây giờ cậu vẫn không hề cảm nhận được điều gì! Cậu nhất định là đang cố ý giả vờ như không hề biết gì!
Tôi cố gắng chùi chùi nước mắt và chóp mũi, không nói gì cũng lẳng lặng đi ra.
Thừa Tầm đã trở về bên mọi người, nhìn thấy bộ dạng Thành Vũ Tuyết mỉm cười dịu dàng với cậu ấy, tôi thật muốn lập tức đến đẩy chết cô ta cho rồi!