Trưởng phòng Trương nghe thư ký Đỗ nói xong lại càng cảm thấy không hiểu gì, liền hỏi: “Những lời này có nghĩa là như thế nào? Có phải Chu thị trưởng đã nói điều gì đó rồi hay không?”
Thư ký Đỗ buồn cười nói: “Anh thật là hồ đồ, Chu thị trưởng có thể nói cái gì chứ! Chỉ là tôi có cảm giác hình như Chu thị trưởng có chút không nỡ buông tay mà thôi. Không nói nhiều nữa, nói tóm lại là anh nhất định phải đem chuyện Hạ Chân Ngọc từ chức nói cho Chu thị trưởng biết, nghe tôi đi không sai được đâu.”
Trưởng phòng Trương gật gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ, nếu Hạ Chân Ngọc đã tách khỏi Chu Cẩn Vũ, tạm thời chuyện này cũng không nhất thiết phải làm ngay, cũng không cần coi chuyện đó quá mức nghiêm trọng để mà báo cáo, chờ có cơ hội rồi nói sau.
Ngày hôm sau Hạ Chân Ngọc vẫn ra khỏi nhà như thời gian đi làm bình thường. Buổi tối ngày hôm qua cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cô sẽ đi đến hiệu sách, sau đó lại đi siêu thị mua một ít đồ, như thế thời gian một ngày cũng trôi qua rất nhanh.
Dành một nửa ngày ở hiệu sách, đến buổi chiều Hạ Chân Ngọc bắt xe đi đến một siêu thị lớn, vừa mới đến gần cửa bỗng nhiên cô nhìn thấy mẹ của Lý Nguy từ bên trong đi ra, cô nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ.
Lúc này mẹ của Lý Nguy là Tống Quyên cũng đã nhìn thấy Hạ Chân Ngọc, hiển nhiên là cũng sửng sốt, sau đó giống như là muốn tiến lên phía trước nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là không đi tới, bà ta chỉ nhìn lướt qua Hạ Chân Ngọc rồi xách đồ đi về một hướng khác.
Hạ Chân Ngọc nhìn bóng lưng Tống Quyên rời đi, có chút cảm khái, rõ ràng so với lúc gặp nhau trên tòa Tống Quyên nhìn có vẻ già đi không chỉ mười tuổi, chắc là bệnh tình của Lý Nguy đã gây cho bà ta đả kích quá lớn rồi, cũng không biết cha của Lý Nguy như thế nào, từ đầu đến cuối khi chuyện này xảy ra cô cũng chưa từng thấy cha của Lý Nguy ra mặt, chắc là ông ta không biết, nhưng cho dù lúc trước có thể giấu diếm thì hiện tại đoán chừng cũng không thể giấu diếm được nữa chứ.
Lắc đầu để cho mình không suy nghĩ thêm nữa về chuyện của Lý gia, cô liền tiếp tục bước đi, vào siêu thị cô đi loanh quanh chọn đồ đến gần 6 giờ mới chuẩn bị tính tiền, nhìn đống đồ trong xe chở hàng có chút chán nản, cô mua quá nhiều rồi. Đứng ở quầy thu ngân xếp hàng chờ thanh toán, Hạ Chân Ngọc lấy ví ra tìm thẻ ngân hàng, vừa rút ra một tấm thẻ tín dụng, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề: thẻ tiền lương của cô không thấy đâu nữa!
Hạ Chân Ngọc vội vàng kiểm tra lại ví tiền một lần nữa, không có! Tiếp theo đó cô mở túi xách của mình ra lục lọi ở bên trong, cũng không có! Vì vậy cô đứng lui ra đằng kia cẩn thận suy nghĩ xem mình đã để tấm thẻ đó ở chỗ nào rồi, cuối cùng Hạ Chân Ngọc rất không tình nguyện mà thừa nhận sự thật, tấm thẻ kia cô để trong ngăn kéo đầu giường ở Nhã Phong, còn có cả chứng minh thư của cô ở đó, lần trước khi đi lên tòa làm thủ tục ly hôn, cô đổi túi xách nhưng đã quên bỏ vào.
Chờ đến lúc nhớ lại xong mọi thứ, Hạ Chân Ngọc lại cảm thấy vướng mắc một chuyện, đó là cô không muốn quay trở lại Nhã Phong, ít nhất là không phải vào lúc này, khi mà cô vừa mới rời khỏi đó hai ngày đã quay trở lại. Nhưng ngay cả khi cô báo mất thẻ tiền lương thì vẫn phải nộp kèm cả chứng minh thư, như vậy cũng rất phiền toái, hơn nữa nghe nói địa điểm để đăng ký mở lại tài khoản thẻ tiền lương cực kỳ xa.
Sau đó cô lại nghĩ, dù sao thì cô cũng không phải cần dùng ngay, chờ mấy ngày nữa cô sẽ đi lấy về. Hạ Chân Ngọc trở về nhà, mất rất nhiều sức lực mới đem được hết đống đồ đạc xách lên lầu, bà Hạ vừa nhìn thấy con gái mua nhiều đồ như vậy, liền có chút phàn nàn, bà nói: “Con bé này, sao con không mua ít thôi, ăn hết lại mua mới tốt.”
Hạ Chân Ngọc giúp đỡ mẹ cất dọn đồ vật mới mua, nhìn lướt qua phòng khách cô hỏi: “Cha con đâu rồi ạ?”
Giọng nói của bà Hạ lập tức trầm xuống: “Hôm nay ông ấy bị mợ của con làm cho tức giận, giờ đang nằm ở trên giường đấy, con đừng lo, không có chuyện gì đâu, một lát sau là ổn rồi.”
Hạ Chân Ngọc nhỏ giọng nói: “Đều là do con không tốt, làm cho cha mẹ bị mất mặt rồi.”
Bà Hạ vội vàng chấm dứt đề tài này, bà nói: “Không liên quan gì đến con, Lý Nguy nó có bệnh, chẳng nhẽ chúng ta có thể để cho con sống cả đời với một người có khuyết tật về sinh lý như nó sao? Con đó, sau này con phải để tâm một chút đối với chuyện đại sự của cuộc đời mình, không thể lại tiếp tục qua loa đại khái như vậy đâu.”
Hạ Chân Ngọc ‘vâng’ một tiếng, một lát sau ông Hạ cũng đi ra, nhìn sắc mặt ông mặc dù vẫn là có phần không tốt lắm, nhưng tâm trạng cũng đã dịu đi một chút rồi, ông dặn dò Hạ Chân Ngọc vài ba câu liền ngồi xuống ghế sô pha xem tivi.
Cửa ải những người họ hàng thân thích rốt cuộc cũng đã qua rồi, nhưng mà ở chỗ đơn vị thì vẫn chưa có kết quả, Hạ Chân Ngọc có chút lo lắng, nếu bọn họ không đồng ý cho cô từ chức thì thật đúng là khó khăn để xử lý rồi. Sau đó cô cũng không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa, chỉ nghĩ đến ngày mai phải đi mua mấy tờ báo, tìm xem có thông báo tuyển dụng nào không, dù sao cô cũng phải vì tương lai của mình mà chuẩn bị cho thật tốt.
Gần hai tuần lễ trưởng phòng Trương không gặp Chu Cẩn Vũ, bởi vì trong khoảng thời gian này Chu Cẩn Vũ quá bận rộn, trước tiên không đề cập tới cuối năm có đủ loại hoạt động như bình xét, biểu dương, tọa đàm, thăm hỏi cùng bao nhiêu chương trình liên hoan nữa. Quan trọng hơn là Triệu thị trưởng sẽ nghỉ hưu, Chu Cẩn Vũ chắc chắn là sẽ được đề cử làm quyền thị trưởng, Vụ Tổ chức và bên phía Chu Cẩn Vũ cũng đã bắt đầu triển khai hoạt động, ước chừng năm sau sẽ được bổ nhiệm, hiện tại muốn gặp mặt Chu Cẩn Vũ một lần cũng thực sự vô cùng khó khăn.
Vất vả lắm đợi đến lúc Chu Cẩn Vũ quay về đơn vị nghị nghe báo cáo tổng kết, trưởng phòng Trương liền định bụng đi tới văn phòng Chu Cẩn Vũ để nói về chuyện của Hạ Chân Ngọc. Ông ta đi tới chỗ của thư ký Đỗ trước để xem xét tình hình, liền thấy một mớ hỗn độn và bận rộn, ai cũng cắm cúi làm việc không nâng đầu lên nổi.
Thư ký Đỗ ngẩng đầu lên nhìn thấy đó là trưởng phòng Trương, cũng cười nói: “Có thể không bận được sao? Chủ yếu là việc bổ nhiệm quyền thị trưởng, những việc khác cũng không có gì, đều là việc theo thông lệ hàng năm.”
Trưởng phòng Trương nói: “Bận nhưng cũng vui mà, chờ đến lúc nếu Chu thị trưởng được bổ nhiệm, chú không phải cũng giống như thế, được cân nhắc đề bạt lên trên sao? Anh trước tiên ở chỗ này chúc chú được thăng chức, đến lúc đó ông anh mời khách, địa điểm tùy chú chọn.”
Thư ký Đỗ cười nói cảm ơn, cũng không nói mấy lời khách sáo với ông ta nữa, lại hỏi trưởng phòng Trương có chuyện gì.
Trưởng phòng Trương nói: “Còn có thể có chuyện gì được, không phải là chuyện Hạ Chân Ngọc từ chức sao, chuyện này cũng đã được một thời gian dài rồi.”
Lúc này thư ký Đỗ mới hiểu được, lại có chút do dự nói: “Trưởng phòng Trương, Lưu Tân Kiệt lại được gọi về chỗ tôi, anh không biết sao, hiện tại cô ta đang ở bên trong giúp Chu thị trưởng chuẩn bị tài liệu đó.”
“A! Như vậy tôi cũng không cần phải nói ra rồi hả?” Trưởng phòng Trương đối với việc Lưu Tân Kiệt được gọi về đây thật đúng là có không biết bao nhiêu ngạc nhiên, cái cũ không đi, cái mới làm sao đến, hơn nữa dáng vẻ của Lưu Tân Kiệt lại đẹp, năng lực cũng khá, ở cạnh Chu Cẩn Vũ đó cũng là chuyện rất bình thường.
Thư ký Đỗ suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Có lẽ anh vẫn nên đi vào nói một chút đi, nửa giờ sau Chu thị trưởng lại có một cuộc họp rồi.”
Trưởng phòng Trương gõ cửa đi vào thì nhìn thấy Lưu Tân Kiệt đang đứng cạnh bên người Chu Cẩn Vũ nói điều gì đó, nhưng mà nếu chỉ là bàn công việc thì khoảng cách kia thực sự là quá gần rồi.
Chu Cẩn Vũ thấy trưởng phòng Trương tiến vào liền hỏi có chuyện gì, trưởng phòng Trương liếc mắt nhìn Lưu Tân Kiệt một cái. Lưu Tân Kiệt cũng rất thức thời, cô ta cười nói: “Tôi đi ra ngoài trước.” Sau đó liền rời khỏi văn phòng của Chu Cẩn Vũ.
Trưởng phòng Trương thấy Chu Cẩn Vũ vẫn còn đang xem văn kiện, thầm nghĩ rằng có lẽ vẫn nên nói ra, nếu không có chuyện gì thì tốt, còn nếu thật sự Chu thị trưởng vẫn chưa hết hy vọng thì coi như là bản thân mình lấy lòng Chu thị trưởng.
Vì thế hắng giọng một cái nói: “Chu thị trưởng, có chút chuyện tôi cũng không biết là có nên nói với ngài hay không, tôi cũng đã suy nghĩ gần hai tuần nay rồi, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên nói với ngài một tiếng thì tốt hơn.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong những lời này thì ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Trưởng phòng Trương, đây là lúc nào rồi mà anh còn học cách nói chuyện quanh co như vậy hả? Nói đi, có chuyện gì?”
Trưởng phòng Trương vội vàng cười nói: “Tôi vẫn còn có chút thiếu sót làm sao giấu diếm được ngài chứ! Chu thị trưởng, ngài còn nhớ Hạ Chân Ngọc không?”
Chu Cẩn Vũ lặng đi một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, nói: “Cô ấy làm sao vậy?”
Trưởng phòng Trương có chút cẩn thận nói: “Cô ấy muốn từ chức, Quách chủ nhiệm ở Trung tâm thông tin nói cho tôi biết. Bởi vì không biết nên giải quyết như thế nào mới là tốt nhất nên ông ta đã gọi điện thoại cho tôi, nhưng mà mấy ngày hôm nay ngài bận rộn quá. Hôm nay xem như là tôi tìm được cơ hội nói chuyện với ngài, ngài xem bây giờ nên làm thế nào? Hiện tại bên phía Quách chủ nhiệm vẫn còn đang cố gắng kéo dài thời gian, nhưng tôi nghe nói hình như Hạ Chân Ngọc cũng không đi làm, thái độ có vẻ như rất kiên quyết, nếu không vướng hợp đồng lao động, đoán chừng là cô ấy đã sớm nghỉ việc rồi.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì, anh trầm mặc một hồi mới nói: “Ừm, tôi biết rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi.”
Biết rồi? Đây được xem là câu trả lời thuyết phục sao? Trưởng phòng Trương cảm thấy vẫn mờ mịt như cũ, bất quá ngẫm lại, mình cũng đã nói ra rồi, sau này có xảy ra chuyện gì hay không cũng không thể trách cứ trên đầu mình, vì thế ‘vâng’ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Chu Cẩn Vũ tựa người vào thành ghế, lấy một điếu thuốc ra châm rồi đưa lên miệng. Vừa rồi khi anh nghe thấy trưởng phòng Trương nhắc tới cái tên Hạ Chân Ngọc thì anh có cảm giác dường như đã mấy đời. Nghĩ lại thì cũng mới chỉ có nửa tháng không gặp mặt, vậy mà anh cư nhiên lại có cảm giác giống như đã chia tay lâu lắm rồi. Từ chức phải không? Nguyên nhân là do những người trong đơn vị đã gây áp lực quá lớn cho cô ư? Mà Chân Ngọc nhất định là sẽ không tìm đến anh, thôi để chờ thêm một một gian nữa khi công việc đỡ bận rộn hơn anh sẽ lại gọi điện thoại cho cô vậy, nhưng trước tiên anh phải bảo Quách chủ nhiệm cứ tiếp tục kéo dài như thế mới được.
Sau khi hội nghị tổng kết kết thúc, Chu Cẩn Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ thấy đã gần ba giờ rồi, ngày mai anh còn phải đi lên Tỉnh ủy họp, hôm nay khó có dịp anh không bận việc gì, giao công việc lại cho thư ký Đỗ, anh liền lái xe rời khỏi Tòa thị chính.
Chu Cẩn Vũ ngồi ở trong xe nghĩ ngợi trong chốc lát, cuối cùng quyết định đi về Nhã Phong nghỉ ngơi, hôm nay trưởng phòng Trương nhắc tới Hạ Chân Ngọc, anh mới phát hiện ra bản thân anh vẫn là có chút nhớ nhung hoài niệm cô.
Đến Nhã Phong, Chu Cẩn Vũ tắt điện thoại công đi, nếu có việc gì quan trọng, thư ký Đỗ