Chu Cẩn Vũ tiếp tục cười nói: “Anh hỏi em sau khi chuyển về nhà thì thế nào? Có phải hay không cũng đem căn nhà này bán đi?”
Hạ Chân Ngọc hít sâu một hơi nói: “Em không có suy nghĩ như thế.” Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Hạ Chân Ngọc thầm nghĩ, ngay cả sau khi có cùng anh hoàn toàn cắt đứt quan hệ, căn nhà này tương lai cô không thể ở lại được, cũng không thể để cho cha mẹ biết, vì vậy nếu để không thì cũng quá lãng phí rồi. Chỉ có điều nếu Chu Cẩn Vũ nói muốn thu hồi thì lại là vấn đề khác rồi.
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười nói: “Em hãy cứ sống ở đây đi.”
Giọng nói của Hạ Chân Ngọc hơi hơi nâng cao một chút, nói: “Không phải là anh muốn bức tử em đó chứ? Cha mẹ em đã biết chuyện em ly hôn rồi, vốn đã phải chịu rất nhiều đả kích, chẳng lẽ còn muốn cho bọn họ biết hiện tại em được anh bao nuôi? Hơn nữa còn là được Chu đại thị trưởng bao nuôi? Để cho bọn họ cao hứng vì con gái của mình có thể leo lên giường giàu sang phú quý sao?”
Chu Cẩn Vũ thâm sâu nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Em lúc nào cũng nhắc đến hai chữ bao nuôi này là có ý gì? Anh đã làm gì khiến cho em có cảm giác không tôn trọng rồi hả? Anh đã nói rồi, nếu bao nuôi phụ nữ anh sẽ để cho cô ấy gây náo loạn không dứt với anh như vậy sao?”
Hạ Chân Ngọc cười lạnh nói: “Hừ, mua cho nhà ở, cùng nhau lên giường, không thể lộ diện, đây không gọi là bao nuôi thì em thật đúng là không có kiến thức rồi!”
Chu Cẩn Vũ có chút không kiên nhẫn, nói: “Anh lái chiếc xe kia em cũng không muốn gặp, cái gì gọi là không thể lộ diện? Không phải chính em không muốn sao?”
Hạ Chân Ngọc lập tức trả lời: “Đã nói là bao nuôi, còn muốn lộ diện cái gì chứ!”
Chu Cẩn Vũ không hề quan tâm tới lời nói của Hạ Chân Ngọc, anh nói: “Đều là chính em nói ra, anh không muốn cùng em tranh luận nữa. Một lát nữa sẽ có lái xe tới đón anh, anh còn có một cuộc xã giao phải đi, em đi ngủ trước đi.”
Hạ Chân Ngọc tức giận nói: “Anh không cần làm bộ như không để ý tới lời nói của em, em nói cho anh biết Chủ nhật em sẽ chuyển về nhà cha mẹ ở!”
Chu Cẩn Vũ lạnh giọng nói: “Em thích náo loạn như thế nào thì náo loạn như thế đi, anh không đồng ý, đến lúc đó chính em tự xem thế nào mà làm.”
Hạ Chân Ngọc nghe xong nước mắt lại bắt đầu dâng lên, trước khi nước mắt kịp rơi xuống, cô nhanh chóng xoay người chạy về phòng ngủ, trực tiếp gục ở trên giường và khóc.
Nếu thật sự Chu Cẩn Vũ không đồng ý, cô phải làm như thế nào mới tốt, nói cái gì cũng không thể để cho cha mẹ lại vì cô mà không ngẩng đầu lên được. Hạ Chân Ngọc càng nghĩ càng thương tâm, cô kéo chăn trùm kín lên đầu và khóc nức nở.
Cô đang khóc lập tức cảm thấy giường trũng xuống, là Chu Cẩn Vũ ngồi lại đây, chăn bị xốc lên, Hạ Chân Ngọc lấy tay bịt mắt không muốn nhìn anh.
Chu Cẩn Vũ bất đắc dĩ nói: “Em muốn khóc tới khi nào, hôm nay khóc còn chưa đủ nhiều sao?”
Hạ Chân Ngọc nghe xong buông tay xuống, nói: “Không cần anh quan tâm!”
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc khóc đến mức đôi mắt cũng đã sưng thành một đường, biết cô thực sự lo lắng, anh cũng hiểu rõ hễ là nhắc đến chuyện cha mẹ của Hạ Chân Ngọc, Hạ Chân Ngọc đều đặc biệt để tâm, nếu không vì điều này có khả năng cô sẽ không ly hôn, bởi vì lúc trước cô đối với Lý gia trăm điều khoan nhượng.
Lại thở dài một hơi, Chu Cẩn Vũ nói: “Em thực sự định cứ khóc như vậy mãi sao?”
Hạ Chân Ngọc quay đầu không nhìn Chu Cẩn Vũ, nói: “Anh không phải muốn đi xã giao sao, làm sao còn chưa đi?”
Chu Cẩn Vũ nghiêng người, nhẹ nhàng lau cái trán ẩm ướt mồ hôi của cô, thấp giọng nói: “Em thật đúng là đứa nhỏ ồn ào, Chủ nhật em hãy chuyển về nhà đi.”
Hạ Chân Ngọc ngay lập tức trở mình xoay người ngồi dậy, mí mắt căng rát khó chịu nhưng mà vẫn cố gắng hết sức trợn to mắt hỏi: “Anh thật sự đồng ý để cho em chuyển về nhà?”
Chu Cẩn Vũ nhìn dáng vẻ cố gắng mở to mắt của Hạ Chân Ngọc, có chút buồn cười nói: “Bé ngoan, lần tới anh không muốn nhìn thấy em khóc thành như vậy nữa, anh đồng ý cho em chuyển về nhà, không làm khó dễ em.”
Sau đó anh lại dùng giọng điệu hết sức nghiêm chỉnh tiếp tục nói: “Nhưng mà, Chân Ngọc, em phải hiểu được một việc, trong mối quan hệ này giữa anh và em là ngang hàng, bất luận lúc trước anh làm cái gì, giữa hai chúng ta cũng không tồn tại loại quan hệ giao dịch, về sau cũng không cần tiếp tục nói là bao nuôi hay không bao nuôi, rất khó nghe đó. Không liên quan đến thân phận, địa vị của anh, anh tôn trọng suy nghĩ của em, cho nên có một số việc cũng không cần phải đi so đo, em hiểu chưa?”
Chu Cẩn Vũ cũng có phần không hiểu rõ được tại sao mình và Hạ Chân Ngọc ầm ĩ đi ầm ĩ lại như thế. Kỳ thật anh không muốn để cho cô chuyển về nhà, nhưng khi thấy cô khóc thành như vậy, lại cảm thấy bản thân mình đã đến tuổi này rồi mà còn cùng cô phân cao thấp như thế thật sự là không cần thiết, nếu cô muốn chuyển liền chuyển đi, để cả hai yên tĩnh lại một chút cũng tốt.
Mặc dù vậy Chu Cẩn Vũ cũng cực kỳ hiểu rõ một điều là bản thân anh không coi Hạ Chân Ngọc là loại phụ nữ linh tinh để mà đối đãi, bằng không anh sẽ không để cho cô khóc lóc và làm náo loạn như vậy. Hơn nữa từ sau khi Hạ Chân Ngọc ly hôn xong, cô luôn mồm nói ra hai từ bao nuôi này, anh nghe xong cũng cảm thấy rất khó chịu.
Hạ Chân Ngọc cũng không quan tâm đến việc bất bình đẳng gì gì đó, chỉ cần cô chuyển về nhà tự nhiên sẽ ít phải dây dưa gì với anh, vì thế lúc này cô chỉ cần thuận theo anh là xong.
Lau nước mắt đi, cô tiện tay cầm lấy chiếc khăn phủ gối xoa xoa mặt, sau đó mới nói: “Vâng, em hiểu được.”
Chu Cẩn Vũ ôm lấy Hạ Chân Ngọc cười nói: “Bé ngoan của anh, rốt cuộc là em đã trưởng thành chưa vậy, cái khăn phủ gối này mà cũng thuận tay cầm lên lau mặt sao? Anh đi lấy viên đá cho em đắp lên mắt một chút, nếu không ngày mai sẽ càng khó chịu hơn đó.”
Hạ Chân Ngọc lắc đầu nói: “Không cần, em sợ lạnh, hai ngày này em cũng xin nghỉ phép rồi. Anh mau đi đi, đừng để lái xe chờ sốt ruột.”
Chu Cẩn Vũ hôn lên khuôn mặt Hạ Chân Ngọc, nói: “Em ở đây khóc như nước lũ tràn đê, anh có thể đi ra ngoài sao? Anh đã nói cho lái xe đến chậm một lát rồi. Em đã muốn chuyển đi, vậy thì quần áo trong ngăn tủ cũng mang về hết đi, hai ngày này em hãy đi mua thêm chút quần áo nữa, năm mới đến cũng không cần phải chen chúc trong trung tâm thương mại để mua sắm nữa. Cái thẻ này em hãy cầm lấy, đừng cau mày, chẳng lẽ anh mua quần áo cho em cũng có thể khiến cho em sinh ra hiểu lầm sao?”
Hạ Chân Ngọc cũng không muốn làm trái lại những lời Chu Cẩn Vũ nói vào lúc này, cô nhận lấy chiếc thẻ, tùy tiện nói: “Đây không phải là thẻ tiền lương đó chứ, đủ để quét sao?”
Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, nói: “Sao vậy, bây giờ lại muốn quản tiền riêng của ông xã em rồi hả?”
Hạ Chân Ngọc tò mò hỏi: “Tiền lương của Thị trưởng một tháng là bao nhiêu vậy?”
Chu Cẩn Vũ cười nói: “Bao nhiêu tiền cũng là tiền lương cố định, không đủ để chi tiêu.”
Điểm ấy trong lòng Hạ Chân Ngọc cực kỳ tán thành, tiền lương là một con số công khai, còn trợ cấp phúc lợi và những khoản thu nhập ngầm khác mới là thu nhập thực tế, nếu không tại sao người đàn ông nào cũng thích quyền thế chứ, có tiền mà không có quyền thì vẫn bị coi thường, mà có quyền thì tự nhiên sẽ có tiền.
Chu Cẩn Vũ khẽ gõ gõ vào đầu Hạ Chân Ngọc, nói: “Nghĩ cái gì vậy? Sẽ không suy đoán tiền của anh không phải là tiền chân chính chứ?”
Hạ Chân Ngọc gạt tay của Chu Cẩn Vũ ra, trừng mắt nhìn anh, nói: “Em quản anh làm cái gì, có xảy ra chuyện cũng sẽ không liên quan đến em.”
Chu Cẩn Vũ ha ha cười, nói: “Chu gia nhà anh cũng không phải chỉ có đi theo con đường chính trị, mà còn cả làm kinh doanh.”
Hạ Chân Ngọc không hề quan tâm, những chuyện này không liên quan gì đến cô. Sau đó cô lại thảo luận với Chu Cẩn Vũ về việc mấy ngày tới chuyển nhà thì sẽ sắp đặt như thế nào, Chu Cẩn Vũ chỉ bảo cô không cần quan tâm, anh sẽ xem xét và lo liệu, sau đó lại nói với Hạ Chân Ngọc: “Anh nói tôn trọng em không phải là nói đùa, bởi vì tôn trọng em, không muốn em phải khó chịu trong lòng, cho nên anh đã bỏ qua cho Lý Nguy rồi.”
Hạ Chân Ngọc hỏi: “Hiện tại hắn ta thế nào rồi hả?”
Chu Cẩn Vũ nói: “Chuyện này đã được lắng lại, chỉ có điều là không thể tiếp tục ở lại trong đội thanh tra, đã bị điều xuống đồn công an rồi.”
Hạ Chân Ngọc nghĩ, lúc trước Lý Nguy hại Trâu Chí Toàn bị điều đi xuống đồn công an, kết quả hiện tại bản thân hắn cũng phải nhận điều này, thực sự là thế sự khó lường. Bất quá Chu Cẩn Vũ đã không xuống tay dồn Lý Nguy vào chỗ chết, điều này khiến cô thực sự cảm kích, dù sao cô cũng không muốn đẩy hắn ta tới bước đường cùng.
Ngày hôm sau khi Chu Cẩn Vũ đi làm, Hạ Chân Ngọc cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, cái gì nên đóng gói thì đóng gói, cái gì nên vứt bỏ thì vứt bỏ. Cô thu dọn suốt một ngày, quần áo thật đúng là không ít, cô phải đóng thành mấy thùng lớn, còn những đồ vật khác Hạ Chân Ngọc cũng không định mang đi theo.
Thứ bảy, Hạ Chân Ngọc hẹn Cao Mai Lệ đi mua quần áo với mình. Nhìn Hạ Chân Ngọc quẹt thẻ, Cao Mai Lệ cực kỳ hâm mộ, nói: “Chân Ngọc, dáng vẻ cậu cầm thẻ quẹt thật là đẹp mắt.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Nếu đã bảo mình mua thì mình liền mua, nếu mình thay người ta tiết kiệt tiền, người ta còn không cao hứng ấy chứ!”
Cao Mai Lệ đẩy đẩy Hạ Chân Ngọc, tức giận nói: “Cậu ít ở chỗ này được tiện nghi lại còn khoe mẽ đi, Chu Cẩn Vũ đối với cậu cũng được xem là có một tình cảm nhất định nào đó, giúp cậu đi kiện, tìm luật sư cho cậu, nếu không cậu có thể thoát khỏi Lý Nguy và gia đình hắn ta sao? Kết quả là cậu lại dùng xong vứt bỏ, nhanh như vậy đã tính quăng anh ta đi rồi.”
Hạ Chân Ngọc thở dài nói: “Mình thực sự rất cảm ơn anh ấy, bất luận lúc trước như thế nào, mình đối với Lý Nguy cũng còn ấp ủ một chút tình cảm ngây thơ khờ khạo, thực sự là rất ngu ngốc. Nhưng hiện tại mình càng không thể để cho mình tiếp tục trầm luân thêm được nữa, không bằng sớm dứt ra.”
Mua xong quần áo hai người đi lên quán café ở trên lầu để nghỉ chân, đặt đống đồ mới mua xuống ghế ngồi, Cao Mai Lệ lại hỏi: “Chân Ngọc, cậu đối với Chu Cẩn Vũ thực sự một chút tình cảm cũng không có sao?”
Hạ Chân Ngọc cúi đầu nhìn mặt bàn, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Mặc dù mình đã từng kết hôn, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một người đàn ông là anh ấy, nếu anh ấy rất xấu, rất già, có lẽ mình sẽ chán ghét muốn chết. Nhưng mà Mai Lệ, công bằng mà nói, làm phụ nữ có mấy người có thể được một người đàn ông như Chu Cẩn Vũ đối xử thật lòng. Đặc biệt là anh ấy đối xử với mình rất tốt, giống như trước kia cậu đã từng nói, mình đúng là chiếm tiện nghi mà.”
Cao Mai Lệ nhìn vẻ mặt Hạ Chân Ngọc có chút cô đơn, biết cô không phải là không động tâm, mà là luôn khắc chế chính mình, không để cho mình động tâm, sau đó cố gắng hết sức rời xa Chu Cẩn Vũ, như vậy mới có thể tránh được thương tâm và tuyệt vọng. Thời gian qua Chân Ngọc đều là thà rằng buông tha cũng sẽ không làm cho mình vì một người đàn ông mà bị thương thêm nữa, loại tính cách này được coi là ích kỷ, nhưng mà không sai, dù sao đối với một người như Chu Cẩn Vũ thì có thể hy vọng xa rời cái gì chứ.