Đâu Đâu nghiêm túc sờ sờ cằm: “Chọc cho bạn Mộc Cận ngàn năm hiền lành đến mức nổi cơn, rốt cục là cực phẩm tới mức nào đây…”
Mộc Cận nhoài người trước máy tính: “Vấn đề quan trọng này, có cần tớ lên Baidu[6] hỏi giúp một chút không?”
Lão đại tóm lấy bạn đang ngồi trước máy tính bắt đứng dậy: “Một cái tát xong rồi sao?”
Mộc Cận thành thành thật thật đáp: “Tay tớ đau.”
Trên mặt lão đại xuất hiện mấy vạch đen: “Tớ hỏi phản ứng của anh ta ấy!”
Mộc Cận trừng lớn mắt: “Không có phản ứng gì…”
Đào Tử lảm nhảm: “Xong rồi xong rồi, lần này xong rồi. Bị người khác cho ăn tát mà mặt không đổi sắc, Mộc Cận à, kết oán thù to rồi.”
Đâu Đâu cũng đẩy đẩy gọng kính phụ họa: “Mộc Cận, anh chàng này tớ đã để ý từ lâu trước khi trông thấy ở dưới lầu hôm nay rồi… Cậu đừng để bị cái đuôi sáng chói quét qua mà lóa mắt…”
Mộc Cận nhăn mũi: “Làm gì có chuyện đó?”
Lão đại vuốt mũi, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Khó mà nói trước.”
Mộc Cận túm tóc: “Vậy thì nói sau… Mau lên giường đắp mặt nạ, đắp mặt nạ đi, tớ lên mạng một lúc đã.”
Lão đại rung đùi đắc ý, vừa thoa kem dưỡng da, vừa khẽ ngâm nga khúc nhạc: “Một đêm ở Bắc Kinh…”
Mộc Cận đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi: “Lão đại, không phải cậu lúc chiều vừa thất tình sao? Sao bây giờ lại vui vẻ thế?”
Lão đại nhô đầu ra khỏi chiếc gương, trên mặt phủ lớp mặt nạ xanh xanh: “Tớ nghĩ thông rồi, người như thế không đáng tin. Thế nên tớ phải hồi sinh…”
“Gớm, lại còn hồi sinh? Sao cậu không bảo vượt thời gian luôn đi?” Đào Tử cười ha hả, khinh thường nói.
Lão đại nghiêm mặt: “Tớ thật ra cũng định vượt thời gian… Trở về thời Tứ Tứ Bát Bát, nói không biết chừng tớ còn là người đẹp tuyệt trần, làm mê đắm biết bao người ở khắp vùng, sau đó được Tứ Tứ rước về làm Hoàng hậu, được lão Bát yêu thầm cả đời… Hay hơn còn có thể được Thập Tứ cùng Thập Tam nhớ thương… Ôi lại nói, tớ mê nhất Thập Tứ, hay là không theo Tứ Tứ làm Hoàng Hậu nữa, sống cùng Thập Tứ cũng không tồi…”
“Thôi thôi, cái mà cuối cùng kết thúc với Thập Tứ?” Đâu Đâu cắt ngang lời lải nhải lan man của bạn, “Xin người, không cần nằm mơ giữa ban ngày, nói nhiều quá trên mặt xuất hiện đầy nếp nhăn!”
Lão đại hốt hoảng “Á” một tiếng, lúc đấy mới nhặn ra mình đang đắp mặt nạ, bèn vội vội vàng vàng đến trước gương mát-xa.
Đâu Đâu nói với Mộc Cận: “Tớ ngủ đây… Cậu cũng ngủ sớm một chút đi!”
Mộc Cận vừa tắt máy tính vừa đáp: “Tớ cũng ngủ, rửa mặt cái đã.”
Kết quả, sau cùng chỉ còn một mình lão đại ở dưới ai oán kêu la: “Các cậu thế nào mà nhanh vậy?”
Mộc Cận trở mình: “Đấy là vì cậu chậm.”
Lão đại với tay lên giường, lấy màn móc lên giá sắt kêu “Loảng xoảng” một tiếng rồi tắt đèn: “Ngủ ngủ.”
Nhưng đèn tắt rồi, Mộc Cận lại không ngủ được.
Cô cau mày, trong đầu toàn là ánh mắt của người con trai mặc áo trắng ngắn tay ban nãy – có gì đó lạnh lùng, lại có gì đó như là ngầm quan sát ý tứ. Đáng sợ hơn là, anh ta làm thế nào lại biết tên của cô?
Đêm hè nóng bức thế mà khắp người cô tự nhiên sởn gai ốc.
Mộc Cận xoa xoa cánh tay, đột nhiên nhớ lại lúc bị tay anh ta nắm giữ, bàn tay ấy lạnh lẽo như băng.
Cô lại trăn trở, dằn vặt cấu véo chính mình, ép bản thân không được nhớ đến nữa.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu, năm con cừu, sáu con cừu,…
Vì sao đếm đến chín trăm chín mươi tám con cừu rồi mà cô vẫn không ngủ được?
Ngày hôm sau.
Buổi sáng có hai tiết môn chuyên ngành, một tiết nguyên lí kế toán cao cấp, một tiết kiểm tra, cả hai đều như tra tấn.
Mộc Cận vặn vẹo bả vai, vừa ra khỏi khu giảng đường vừa than thở cùng Đào Tử: “Nhà trường sắp xếp lịch học thế này, chẳng khác nào đòi mạng…”
Nói chưa dứt lời, một tràng tiếng thét chói tai từ phía cửa khu giảng đường truyền tới.
Đang vào giờ tan học, lại là ở khu nhà chính, trước cửa sinh viên tụ tập rất đông, Mộc Cận chen chúc chỉ nhìn thấy nghìn nghịt toàn đầu là đầu. Cô quay sang lão đại bĩu môi: “Chẳng thấy gì.”
Lão đại cười khà khà: “Chắc lại có tên nào muốn lấy lòng bạn gái nên đứng ở cửa mà phô trương đây…”
Đâu Đâu cũng nói chen vào: “Tớ cũng nghĩ thế.”
Mộc Cận thở dài: “Aiz… Thỉnh thoảng được có người hâm mộ một lần, cảm giác cũng không tệ đúng không…”
Lão đại trợn mắt nhìn cô: “Cậu mà còn thiếu người hâm mộ? Lần đó…”
Mộc Cận nghe thấy lão đại sắp lôi lại chuyện cũ, vội vàng che miệng cô: “Coi như tớ chưa nói, coi như chưa nói.”
Đào Tử cười nham hiểm: “Lão đại, có thế cũng không biết. Được người mình thích tâng bốc thì mới sung sướng, chứ nếu không phải thì chỉ càng thấy phiền thôi.”
Lão đại tiếp thu ý kiến của Đào Tử cô nương, bĩu môi gật gật đầu.
Ai dè còn chưa ra tới ngoài, Đào Tử dáng người cao, mắt tinh, đột nhiên hét lớn.
Mộc Cận đứng ngay bên cạnh liền thúc vào người cô: “Làm sao vậy? Hay cậu chính là nhân vật nữ chính?”
Đào Tử đứng giữa đám người, thân run lẩy bẩy, tay chỉ ra cửa, vẻ mặt cực kỳ quái dị: “Kia… kia…”
Lão đại cũng phì cười: “Là cậu thật hả?”
Đào Tử nuốt nuốt nước miếng, cung kính nhìn Mộc Cận: “Không phải tớ, mà là cậu.”
Vừa lúc đó, bốn người các cô cũng đang theo dòng người đi ra khỏi cửa khu giảng đường.
Khi ấy chỉ thấy ở khu nhà đối diện hai cái cây, một hình trái tim cực kỳ lớn dùng bóng bay màu phấn hồng tạo thành, bốn phía toàn là hoa hồng đỏ thắm, trên nền xanh của lá cây, vẻ đẹp của hoa hiện lên càng thêm phần kiều diễm. Ở giữa những trái bóng bay màu hồng phấn cũng dùng hoa hồng đỏ xếp thành một cái tên, không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng chính là: Mộc Cận.
Mộc Cận mắt mở to hết cỡ nhìn hai chữ tên mình to đùng, cảm giác như tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cô, chỉ muốn đất nứt ra ngay một khe hở để chui xuống.
Đáng giận hơn nữa là lão đại với Đào Tử còn túm tay cô hét váng lên: “Mộc Cận! Mộc Cận! Đây là gửi cho cậu đấy…”
Quả nhiên ngay lập tức, tất cả sinh viên đứng xung quanh đều tập trung ánh mắt vào cô.
Mộc Cận hơi lúng túng, quay sang trừng mắt Đào Tử: “Không phải tớ, trùng tên thôi.”
Nói xong cô vội vàng kéo lão đại và Đào Tử tránh sang một bên.
Bất ngờ lại bị một thân hình cao lớn chặn ngay trước mắt: “Muốn trốn sao?”
Chính là người mặc áo trắng ngắn tay đã gặp chiều tối hôm qua!
Mộc Cận tức giận rủa thầm anh ta, mặt không đổi sắc: “Tôi không phải Mộc Cận, anh nhận nhầm người rồi.”
Anh ta cười: “Thị lực anh tốt lắm, trí nhớ cũng không lầm đâu.”
Mộc Cận trợn trừng mắt: “Tôi không biết anh.”
Anh ta lại cười ha ha: “Em không biết anh cũng không sao, anh biết em là được rồi.”
Lão đại, Đào Tử cùng Đâu Đâu không chút nghĩa khí, liếc anh chàng đẹp trai trước mặt, quay sang Mộc Cận cười hì hì nói: “Chúng tớ đi ăn trước, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Đào Tử lại còn trừng mắt ra hiệu với cô.
Mộc Cận trong lòng thầm oán trách ba con người kia, không nói nên lời, chỉ còn biết trơ mắt nhìn họ bỏ lại mình đi mất.
Người một nhà mà không đoàn kết… Để mình cô phải chiến đấu sao…
Trong đầu Mộc Cận nảy ra vô số thành ngữ, cô xụ mặt: “Biết thì biết, cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng mà anh… bày ra bóng bay thế này là chuyện gì? Thật xấu xí.”
Anh ta ha ha cười: “Bạn học Mộc Cận, cái anh muốn cho em xem không phải là bóng bay này.”
Cái gì? Không phải bóng bay? Mộc Cận nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, ngay lập tức miệng há thành hình chữ O.
Bên dưới đám bóng bay hiện ra rất rõ ràng một vật toàn màu trắng – Landaulet!
Mộc Cận mặt nổi đầy vạch đen: “Cho dù anh có đi xe trắng sáng, cho dù là Landaulet trong suốt thì cũng không che giấu được nội tâm đen tối, gian ác.”
Anh ta đột nhiên cắt ngang, bế bổng cô lên, mặc cho cô thét chói tai, bước một mạch về phía chiếc xe.
Các sinh viên đang tụ tập trước cửa khu giảng đường đồng loạt ngã ngửa, hít một hơi lạnh, bế công chúa đó…
Mộc Cận không nghĩ anh ta khỏe như vậy, liều chết đấm thùm thụp vào vai: “Buông ra! Anh muốn làm gì! Thả tôi xuống! Ban ngày ban mặt mà…”
“Đúng thế! Anh đến là để bắt cóc nữ sinh đấy. Hét lên đi…” Anh ta vẫn nhếch nhếch khóe miệng như trước.
Mộc Cận rối rắm, vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình - đúng là kẻ ngang ngược, sao có thể tự nhiên mà nói ra một câu như vậy…
Nhưng trong tình huống nguy cấp, cô cũng không nghĩ được nhiều, tay chân luống cuống giãy dụa: “Anh có điên không, thả tôi ra, không tôi gọi bảo vệ bây giờ!”
Miệng anh ta kề sát xuống tai cô, thế nhưng nhìn từ xa lại như đang hôn lên mặt: “Gọi đi… Anh sẽ nói với bảo vệ, em là bạn gái của anh.”
“Vô lại!” Bạn học tốt Mộc Cận cứng họng hồi lâu, rốt cục mắng ra một câu.
Trên khuôn mặt anh tuấn của anh ta hơi mang theo ý cười, còn thản nhiên vênh váo thờ ơ, gật gật đầu với các sinh viên đang đứng xem trước khu giảng đường, bộ dạng y như bộ đội kiểm duyệt, còn mở miệng: Chào các đồng chí…
Mộc Cận choáng váng, mặc kệ còn có bao nhiêu bạn học đang nhìn, vươn tay lên bóp cổ anh ta!
Tính thế cấp bách, cô ra tay rất mạnh, bóp đến nỗi anh ta ho khan một trận.
Thế nhưng vẫn là ra đòn chậm. Cuối cùng anh ta không chịu được, đến lúc thả cô xuống thì đã kề sát ngay cửa chiếc Landaulet.
Bạc Tam vòng hai tay giam cô trước ngực, để cô tựa vào xe, từ từ cúi xuống nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười thỏa mãn, giọng nói trầm thấp như mê sảng: “Em nói xem mấy người phía sau chúng ta bây giờ đang nghĩ như thế nào…”
Lúc này, Mộc Cận nghe rõ ràng đám người phía trước khu giảng đường đang hít một hơi lạnh cùng với thét chói tai.
“Hôn nhau hôn nhau hôn nhau a a a…”
“Đẹp trai quá!!!”
“A… Trời ơi… Hôn môi…”
Đầu cô “Ầm” một tiếng, nổ tung.
Mắt trợn trừng.
Hổ thẹn quá mức, bạn học Mộc Cận đối diện với khuôn mặt tươi cười vô tội của người nào đó, mắt rưng rưng chẳng biết nói gì, thế nhưng mức độ tổn thương không quá lớn, bi thảm hoa hoa lệ lệ bỏ qua.
Cô cắn môi, chân như đóng đinh, rõ ràng biết nên xoay người bước đi, thế nhưng dù sao cũng đã chẳng còn mặt mũi, đành phải lườm người đang ngồi ngay ngắn trong xe kia – nếu ánh mắt mà là con dao, chỉ sợ anh đã bị vũ trụ nhỏ bé bùng nổ trong lòng Mộc Cận đâm cho vô số lần.
Nhưng mà ánh mắt rốt cục cũng chỉ là ánh mắt, trong mắt người nào đó, thậm chí còn có chút hờn giận đáng yêu.