phía xa, một con cá nhỏ nhảy vọt lên khỏi mặt nước, rồi “bõm” một tiếng lại lao xuống, Công Nghi Phỉ tay cầm chén rượu bằng sứ màu lam ngoảnh mặt nhìn ra, Công Nghi Huân lấy cây đàn trong tay tôi: “Về thôi, tôi hơi mệt”.
Ký ức của cô tối hôm trước dừng lại ở cảnh đại hỉ đường ngày hôn lễ của Công Nghi Phỉ và Công Nghi San. Sự đời có nhân có quả, hôm nay chàng ta lạnh lùng với cô như vậy ắt có căn nguyên, mặc dù biết chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng tôi lại nóng lòng muốn biết, cuộc đời trước của Khanh Tửu Tửu kết cục thế nào.
Nhưng chẵn ba ngày Công Nghi Huân không ra khỏi tiểu viện của mình.
Sáng sớm ngày thứ tư, Quân Vỹ thấy tôi ủ dột, cố nài tôi cùng đi chơi bóng. Thực ra trình độ chơi bóng của tôi rất siêu, do hồi nhỏ, tôi và Quân Vỹ không ai chịu rửa bát, nên thường chơi bóng để phân định thắng thua.
Nhìn chung là Quân Vỹ rửa, nếu thua, tôi khóc lóc chạy đi tìm sư phụ, cuối cùng vẫn là Quân Vỹ rửa. Có thể ôn lại chuyện xưa, tôi hào hứng cùng đi, đột nhiên sực nhớ, lúc chia tay Mộ Ngôn đã dặn phải chú ý chăm sóc bản thân, nên lại hơi do dự, một hoạt động mạnh như vậy ngộ nhỡ bị thương, Mộ Ngôn biết thì sao, ôm đầu nghĩ một hồi, đột nhiên đầu óc sáng láng, nghĩ ra là có thể nói dối mình bị mộng du, bị ngã trong khi mộng du, tinh thần lại lập tức phấn chấn vẫy tay với Quân Vỹ: “Đi thôi, đi chơi bóng thôi”.
Biệt viện của Công Nghi gia quả rất rộng, đi vòng vo mãi mới tới sân bãi. Khác với Vệ vương cung, bãi bóng ở đây không có tường thấp bao quanh, chỉ vẽ ra trường địa, dựng lên hai cây trúc, có lưới chăng, hai đội đối kháng đội nào đá bóng vào lưới coi như được một quả, cuối cùng dựa vào số quả đá trúng phân định thắng thua. Hai đội đều là khách của Công Nghi Phỉ, trong lễ hội săn thú này, không ai vào núi săn thú.
Trong nửa trận đầu, đối phương sợ làm tôi bị thương, chỉ cần thấy tôi đứng gần lưới là không dám mạo hiểm đá bóng qua, sợ bóng đập trúng tôi.
Sau đó mỗi khi thấy đối phương chuẩn bị đá, tôi đều tự giác đứng dưới lưới, đội tôi liên tục giành được thắng lợi quan trọng trong phòng thủ, tôi trở thành cát nhân của đội mình. Thủ thuật hồi nhỏ nghĩ ra đế trốn rửa bát dưới sự phối hợp của Quân Vỹ cũng được phát huy ổn định, ngáng chân, cướp bóng, tôi cũng may mắn đá trúng ba quả.
Thật không hiểu nổi ngày trước, lúc thi vào sư môn tôi giở bài dưới gầm bàn, Quân Vỹ phát hiện, không những không phối hợp mà còn đứng lên tố cáo. Hồi đó quả thực anh ta không biết điều.
Đá xong nửa trận, mọi người chia nhau tản ra ngồi nghỉ dưới bóng cây, Quân Vỹ kéo tôi đến ngồi dưới một gốc cây to, gia nhân đưa khăn mặt ẩm lau mồ hôi. Bách Lý Tấn ở đội bên kia hớn hở chạy lại định ngồi với chúng tôi, Quân Vỹ dùng chân vẽ một vòng tròn bên ngoài bóng cây, trợn mắt nói: “Đứng ở đó, cấm vào đây”.
Bách Lý Tấn lấy tay áo che nắng, rụt vai rụt cổ nói giọng tủi thân: “Tại sao?”.
Quân Vỹ nhướn mày: “Cậu nói xem”.
Bách Lý Tấn nghiêm túc nghĩ một hồi, mặt dần đỏ lên: “Có phải lúc tôi tranh bóng bị đội trưởng sờ vào đùi, chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên, chơi bóng mà, khó tránh…”.
Nước trà trong miệng tôi suýt phun ra ngoài, Quân Vỹ nghiến răng: “Ông không biết mi bị ai sờ, ông hỏi mi tại sao đá hai quả đều trúng người A Phất?”.
Bách Lý Tấn ngớ ra, cúi đầu lẩm bẩm: “Vận… vận khí không tốt”.
Quân Vỹ gõ vào trán anh ta: “Đá vào người ta lại còn nói người ta vận khí không tốt”.
Bách Lý Tấn tủi thân xoa trán: “Tôi nói là tôi vận khí không tốt, tôi làm sao biết tôi đá trúng Quân cô nương, rõ ràng tôi không nhằm vào cô nương…”.
Quân Vỹ nhướn mày ngắt lời: “Nói vào trọng tâm!”.
Bách Lý Tấn dè dặt liếc Quân Vỹ rồi nhìn tôi: “Cho nên vừa nghỉ giải lao là tôi chạy đến định xin lỗi”.
Quân Vỹ băn khoăn hừ một tiếng. Tôi kéo Bách Lý Tấn vào bóng râm: “Vậy cậu mau xin lỗi đi”.
Bách Lý Tấn đỏ mặt gãi đầu: “Tôi…”.
Tôi nói: “Ấy, trước khi xin lỗi cậu hãy nói xem, làm thế nào cậu lại bị đội trưởng sờ đùi?”.
Bách Lý Tấn: “…”.
Quân Vỹ: “…”.
Cuộc đấu chưa kết thúc, trước ánh mắt mọi người ba tuyển thủ của hai đội đối địch khoác vai nhau cười nói vui vẻ, có thể thấy nửa trận sau ba chúng tôi sẽ không có cơ hội ra sân.
May vừa rồi tôi đã chơi rất vui, bao nhiêu phiền muộn bay biến, ngẩng nhìn trời cao gió thoảng, phía xa nước biếc mây ngàn. Tôi uống một cốc trà lạnh, lại uống thêm cốc trà lạnh nữa, nhớ lại hồi nhỏ thường cùng Quân Vỹ mang ấm nước ra đình hóng mát ngồi chơi, dạo đó còn ngây thơ khờ khạo, Quân Vỹ cũng vậy, vốn tưởng sẽ trở thành nhân tài kết quả lại trở thành lãng tử.
Đang mệt mỏi buồn ngủ, loáng thoáng nghe tiếng Bách Lý Tấn tranh luận với Quân Vỹ về trận bóng vừa rồi, chợt anh ta reo lên: “Này, mọi người nhìn xem, cô gái áo vàng kia xinh quá!”.
Tôi giật mình bởi tiếng reo phấn khích của anh ta, cốc trà trong tay sánh ra ngoài một nửa, thầm nghĩ không biết cô gái nào xinh đẹp mà mình lại không nhìn thấy, vừa nhìn theo ánh mắt sáng rực của anh ta, bỗng trong đầu như có gì bùng nổ. Cuối tầm mắt tôi, màu áo lam trang nhã nổi bật giữa biển hoa phật tang vàng rực, tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Mộ Ngôn. Trước lúc đi chàng nói, khi nào hoa phật tang trên núi tàn, chàng sẽ quay lại đón tôi. Từ đó mỗi ngày trước khi đi ngủ, tôi nghĩ đến câu đó, ghi nhớ trong lòng, tâm niệm cầu mong ngày hôm sau tôi tìm thấy dù chỉ một bông hoa tàn, như vậy có thể sớm được gặp chàng.
Tôi dụi mắt, lại dụi mắt, xác định không phải mình nằm mơ, còn chàng đang rẽ hoa đi đến, càng đến càng gần, nhàn tản ung dung, như bước trên vệt sáng thời gian chờ đợi của tôi.
Tôi cảm thấy không thể kiềm chế, muốn chạy ra lao vào lòng chàng, gót chân đã nhón đi một bước, một ý nghĩ lại vụt qua đầu như tia chớp, chàng đã dặn nếu không nghe lời chàng tự bảo vệ mình, nhất định sẽ bị đánh đòn, do dự một lát cảm thấy không nên gặp nhau lúc này, hơn nữa bây giờ người đầy bụi bặm lem nhem, càng không thể gặp chàng, vội vàng lủi trốn sau lưng Quân Vỹ.
Không biết tại sao chàng lại đi nhanh thế, vừa núp sau lưng Quân Vỹ đã nghe thấy tiếng bước chân rất gần. Thực ra tôi rất muốn nhìn chàng, nhưng lại sợ bị lộ, mà lần nào gặp lại cũng bị chàng bắt gặp trong bộ dạng chẳng ra gì, lần này quyết không để tái diễn, nhất định phải tạo ra một cảnh trùng phùng thật lãng mạn, phải vận bộ cánh thật đẹp, ngồi trong đình hóng mát ung dung ôm đàn hay nhàn tản cho cá ăn, tóm lại phải làm chàng kinh ngạc.
Tiếng bước chân vừa đi qua trước mặt, tôi vừa thở phào, vừa không hiểu sao lại cảm thấy một chút thất vọng, hơi ló đầu ra khỏi lưng Quân Vỹ, Bách Lý Tấn vẫn đang trầm trồ reo khe khẽ: “Chà chà, sao mà đẹp thế, thực ra màu vàng rất kén người, mặc màu vàng cũng có thể đẹp đến thế, thật là quốc sắc thiên hương…”.
Quân Vỹ sầm mặt lườm anh ta, Bách Lý tiểu đệ lại đổi giọng: “Dù quốc sắc thiên hương đến mấy tôi cũng chẳng có ý nghĩ gì với cô ta”. Tay vuốt sống mũi, bổ sung, “Thoáng nhìn đã biết cô ta và công tử áo xanh bên cạnh rất xứng đôi, cho dù tôi nghĩ gì cũng vô ích”.
Tóm được bốn chữ “công tử áo xanh” tôi mới nghĩ ra, vừa rồi nhìn Mộ Ngôn, bên cạnh chàng hình như quả thật có một cô gái vận váy vàng… lập tức trợn mắt lườm Bách Lý Tấn: “Cậu không có mắt hay sao!”.
Anh ta ngạc nhiên: “Sao cơ?”.
Tôi nhẫn nhịn, lại không nhịn nổi: “Họ xứng đôi chỗ nào, rõ ràng không xứng tí nào”.
Bách Lý Tấn nét mặt băn khoăn.
Tôi dứ nắm đấm về phía anh ta: “Mau nói lại đi, họ không xứng tí nào, cậu muốn ăn đấm hay sao, dám nói trước mặt tôi, Mộ Ngôn xứng đôi với cô gái khác!”.
Bách Lý Tấn ngớ người: “Mộ Ngôn? Ai cơ?”.
Tôi lườm anh ta: “Công tử áo xanh cậu vừa nói đó, chàng là…”, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, nhưng nghĩ Mộ Ngôn đã thổ lộ với tôi, tôi đã nhận lời, vậy là lấy hết dũng khí trợn mắt nhìn cậu ta nói, “… là hôn phu của tôi”.
“Choang!”. Không hiểu sao Quân Vỹ tuột tay đánh rơi cốc trà xuống phiến đá dưới chân, nước trà bắn lên cả người tôi. Bàn tay anh ta vẫn dừng trên không, vẻ chấn động, miệng há mấy lần nhưng không nói ra tiếng, Bách Lý Tấn ghé lại ngắt lời: “Là hôn phu của cô? Vậy sao vừa rồi không đứng ra chào hỏi?”.
Tôi nhìn mũi giày dưới chân: “… sẽ bị đánh đòn”.
Bách Lý Tấn đột nhiên im lặng, chắc là không tin, tôi vội giải thích: “Nếu chàng biết tôi không nghe lời chàng, chạy ra ngoài chơi bóng, bị ngã lăn trên đất, bị bóng ném vào người, nhất định tôi sẽ bị đánh đòn…”.
Đằng sau giọng nói khoan thai du nhàn vang lên: “Ồ, vậy rất đáng ăn đòn”.
Tôi tiếp tục nói với Bách Lý Tấn: “Trời nắng quá, hình như hơi nhức đầu…”. Nói xong, rất tự nhiên người lả ra như sắp ngã, bàn tay ai sau lưng đã đỡ, bên tai là tiếng nói quen thuộc: “Lại giở trò rồi”.
Tôi mở hé một bên mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt tươi cười của Mộ Ngôn, tôi lập tức mỉm cười như phản xạ có điều kiện, nụ cười càng hiện rõ trong mắt chàng, tôi bỗng nhớ ra bây giờ không phải lúc cười, lập tức ngoan ngoãn từ trong lòng chàng đứng lên, ngoan ngoãn cúi đầu: “Em sai rồi”.
Những ngón tay thon dài của Mộ Ngôn từ từ gập cái quạt giấy, giọng nói từ trên đầu tôi vọng xuống: “Sao? Nhận tội nhanh thế, nói mau, sai ở đâu?”.
Tôi cúi đầu càng thấp: “Diễn không giỏi bằng chàng…”.
Mộ Ngôn trầm mặc một lát: “… Nhìn nhận rất sâu sắc”.
Tôi cười nhạt, nhích lại gần, dè dặt nhìn chàng, thử nắm tay áo chàng: “Vừa rồi là em nói bừa, chàng đừng giận, em không nên chạy ra đây chơi bóng, em nên ở trong sân chơi đàn, hoặc ngồi bờ ao cho cá ăn, nhưng anh ta nhất định kéo em đi”. Nói xong lừ mắt nhìn Quân Vỹ, anh ta hiểu ý, cười gật đầu: “Đúng, là tôi rủ A Phất đến đây”.
Tôi nghiêng đầu, phát hiện quả nhiên không phải do ánh sáng, ngạc nhiên hỏi Quân Vỹ: “Sắc mặt huynh sao trắng thế”. Vừa nói vừa đến gần để nhìn anh ta, bị Mộ Ngôn nắm tay kéo lại.
Quân Vỹ còn chưa mở miệng, cô gái áo vàng được Bách Lý Tấn ca ngợi là quốc sắc thiên hương lại ngây thơ nói thật: “Bất luận thế nào con gái đều không thể đá bóng với đàn ông, ở nước chúng tôi, con gái như thế sau này sẽ không có đàn ông nào muốn lấy”.
Nói xong tự cảm thấy lỡ lời, nhún vai lè lưỡi, liếc sang tôi lại bổ sung một câu, “Dù gì, là con gái cũng không nên tùy tiện ở bên đàn ông, mặc dù tôi từ nhỏ lớn lên ở chốn dân dã, cũng chưa bao giờ chơi với con trai”.
Tôi căng thẳng hỏi: “Cô và Mộ Ngôn có cùng một nước không?”.
Cô ta lắc đầu, “Không, tôi là người nước Đường”.
Tôi vỗ ngực thở phào, vỗ xong vẫn chưa thấy yên tâm, ngẩng đầu hỏi Mộ Ngôn: “Ở nước chàng có phong tục đó không? Vậy em thường xuyên chơi đùa với Quân Vỹ có phải là rất không hay? Nhưng Quân Vỹ là sư huynh của em…”.
Mộ Ngôn cười ngắt lời: “Mộ Nghi cũng thích chơi bóng, không thích các trò chơi khác, thường rủ hộ vệ của ta cùng chơi. Trần quốc không có phong tục như Đường quốc”.
Tôi thở phào, lại đắn đo: “Nếu vậy, em không sai, tại sao phải nhận lỗi?”.
Mộ Ngôn thong thả phe phảy quạt, nhìn tôi tán đồng: “Em cứ thử được nước lấn tới xem”.
Vừa nói xong, trận bóng lại bắt đầu, ba chúng tôi quả nhiên bị loại khỏi sân, nhân lúc mọi người tập trung xem bóng, tôi nén cười xích lại gần Mộ Ngôn: “Được nước lấn tới có phải là thế này không?”.