Tô Dự thích nhạc, rất am hiểu nhạc lý, thiên hạ đều biết, nghe đồn cuốn cầm phổ do anh ta soạn lưu lạc trong dân gian không biết thế nào bị xé thành hai nửa, do hai vị công chúa hai nước Đường – Lầu mỗi người giữ một nửa. Hai vị công chúa đều muốn có cả cuốn, cả hai đều sẵn sàng bỏ giá cao muốn mua nửa còn lại. Khi tôi còn là công chúa nước Vệ, nghe nói giá của nó là một tòa thành.
Nhưng tôi không hiểu hai vị công chúa kia sao lại phải làm vậy, đã có thể trả giá cao bằng một tòa thành, thà bí mật đi tìm Tô Dự xin một cuốn, tôi dám cược Tô Dự muốn duy trì hình ảnh hiền đức của mình, đừng nói một tòa thành, dù chỉ một viên gạch xây thành cũng không lấy, chung quy là tại hai vị công chúa kia nhát gan.
Quân Vỹ gật đầu tán thành ý kiến của tôi, nghĩ một lát, bổ sung: “Tất cả là lời đồn, Tô Dự thích một người như thế nào, Triệu vương vốn là biểu huynh của anh ta biết rõ nhất, cho nên thiên hạ cho rằng, tin đồn này cũng có vài phần căn cứ. Sau khi chuyện xảy ra, ở các nước chư hầu lại lan truyền một tin đồn khác, nói là nước Trần biết nước Triệu phái thích khách hành thích thế tử của họ, vô cùng căm phẫn, đang ráo riết chuẩn bị lương thảo định khai chiến với Triệu. Triệu vương tuổi trẻ, thần tử triều đình cũng khí huyết sục sôi, coi chiến tranh lãng mạn như sử thi, định nhân cơ hội làm nên nghiệp lớn, trong buổi hội đàm trên triều đa phần chủ chiến, từ bốn tháng nay, quan hệ Trần – Triệu vẫn vô cùng căng thẳng, nhất là sau khi Trần quốc nhị công tử Tô Tạ do gây ra cung biến bị xử trảm tháng sáu vừa rồi, Tô Dự nắm đại quyền, các nước chư hầu càng dấy lên dư luận, cho rằng sách lược của Tô Dự nhất định là muốn thắng ngoại địch trước hết nội tình phải yên, sau này nhất định sẽ lấy cớ bị Triệu hành thích, xuất chinh thôn tính nước Triệu, Trần quốc đã có dấu hiệu xưng bá một phương, không ít chư hầu bí mật hành động, xem ra định kết đồng minh, nếu Trần có động tĩnh, rất có thể sẽ liên minh với nhau chống lại Trần”.
Quả táo trong tay chỉ còn hạt, Tiểu Hoàng thức dậy chớp mắt ngây ra nhìn hạt táo trong tay tôi, tôi vỗ vai Quân Vỹ: “Còn táo nữa không? Cho Tiểu Hoàng một quả”.
Quân Vỹ cau mày: “Còn đâu, quả vừa rồi vốn định cho Tiểu Hoàng, cuối cùng muội lại ăn hết”. Nói xong ngẩng đầu: “Muội thấy thế nào?”.
Tôi nhìn hạt táo, lại nhìn Tiểu Hoàng tiu nghỉu gục đầu dưới chân tôi, làm bộ mếu máo: “Thấy thế nào, mua cho nó quả khác chứ sao”.
Khóe miệng Quân Vỹ giật giật: “Huynh hỏi chuyện hai nước Trần, Triệu cơ, muội thấy thế nào?”.
Quốc sự đối với tôi bây giờ đã là chuyện của đời trước, Diệp Trăn đã chết, ở ngôi vị nào gánh vác trách nhiệm của ngôi vị đó, bây giờ tôi đã không còn là công chúa nước Vệ, cũng ít quan tâm chính trị, may mà thời còn là công chúa từng quan tâm, tư duy vẫn tốt, nghe Quân Vỹ kể cảm thấy tình hình trước mắt rối ren như mê cung.
Chuyên tâm suy nghĩ một hồi, rút ra một cành phật tang từ bó hoa Quân Vỹ tặng, bứt cánh hoa, nhụy, cành, lá rải trên mặt đất dựng lên bản đồ cục diện Trần, Triệu và các vấn đề liên quan.
Khi Quân Vỹ thấy tôi bứt cánh hoa định nói gì lại thôi, cân nhắc một hồi tôi phân tích tình hình cho Quân Vỹ nghe: “Nước Triệu có vẻ như đang bị kẻ khác hãm hại, với quốc lực của họ, không có lý do chủ động khiêu chiến với Trần, huống hồ giữa hai nước lại có quan hệ liên hôn. Giống như Tiểu Hoàng dù đói đến đâu cũng không ăn thịt muội và huynh. No bụng một bữa, bữa sau ai kiếm tiền mua gà rán cho mà ăn?”.
Nhưng lại nghĩ hình như Quân Vỹ trước nay cũng chưa kiếm tiền mua gà rán cho Tiểu Hoàng ăn, lại nói chữa, “À không, có thể cho nó ăn thịt huynh”, bị Quân Vỹ lườm một cái.
Tôi ngồi xuống nhìn bản đồ trên đất tiếp tục suy nghĩ, Quân Vỹ cũng ghé lại gần, tôi dùng cành hoa phật tang chỉ cho anh ta: “Đây nhất định là mưu kế của một nước khác ngoài hai nước Trần, Triệu, đưa thích khách vào Triệu cung mượn dao giết người, nếu giết được Tô Dự là đại hoan đại hỉ, nước Trần mấy chục năm tới sẽ không xuất hiện một người kế vị tuổi trẻ tài cao như vậy, không có gì đáng sợ. Nếu Tô Dự may mắn không chết, với tính cách anh ta, cho dù biết đó không phải do Triệu gây ra, cũng có thể giả bộ không biết, nhân cơ hội này thôn tính Triệu.
Người chủ mưu gây ra tình hình này đã suy xét kỹ hai điểm đó. Tin đồn của các nước về hai nước Trần, Triệu từ tháng tư đến nay mà huynh nói, theo muội do chính kẻ chủ mưu cố tình tung tin, tất cả đều phát triển theo suy tính của kẻ đó, kẻ này chờ hai nước Trần, Triệu xảy ra chiến tranh, chư hầu liên minh kháng Trần, sẽ lợi dụng ở hội kiếm lời.
Cho dù Tô Dự nhìn thấu âm mưu đó, không xuất binh phạt Triệu, nhưng hiện tại không phải là vấn đề Trần có xuất binh hay không, huynh thử hình dung, một lũ mãng phu nước Triệu có khi lại tin vào lời đồn, bị kích động một chút, rất có thể lại chủ động xuất binh. Chuyện này thật vô cùng nguy hiểm, bất luận ai xuất binh trước, chỉ cần cuộc chiến Trần, Triệu bùng nổ, Tô Dự đã thua một nửa, đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Ngón tay Quân Vỹ chỉ vào vị trí của Hạo thành kinh đô nước Trần ở bản đồ trên mặt đất, trầm ngâm: “Theo muội, chủ mưu nước cờ này là ai?”.
Tôi tiếp tục: “Lân bang của Trần chỉ có bốn nước Vệ, Khương, Trịnh, Triệu, đạo trị quốc rất coi trong viễn giao cận công, giao hảo với các nước ở xa, tấn công các nước gần. Kẻ e ngại Trần hùng mạnh nhất ắt là bốn nước lân bang kia, trong đó Vệ đã mất, Triệu là thân hôn của Trần, trước nay luôn cúi đầu tuân phục Trần, quốc lực cũng yếu, cho nên ai bố trí cục diện này nhắm mắt cũng đoán ra, không Trịnh thì Khương”.
Nghĩ một lát, cắm cành hoa trong tay lên vị trí của Hạo thành, “Nhưng nếu ngay từ đầu Tô Dự đã nhìn thấu âm mưu này, tương kế tựu kế đưa nhạc sư kia về nước, bất luận là Trịnh hay Khương, cái gọi là mưu kế tinh vi của họ thực ra lại nằm trong mưu kế lớn của Tô Dự mà thôi. Tô Dự mượn mưu của họ làm động thái giả nào đó liền loại bỏ được tiểu đệ dã tâm của mình, nếu huynh là Tô Dự, lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan này, huynh sẽ làm thế nào?”.
Hồi lâu không thấy trả lời, tôi mới nghĩ ra người trước mặt mình là một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện tình cảm chứ không phải là tiểu thuyết gia viết truyện quân sự. Mặc dù hỏi Quân Vỹ nhưng tôi cũng âm thầm muốn đoán xem sao, nếu tôi là Tô Dự, trước cục diện trước mặt có báo sau lưng có hổ, Trần quốc bị chư hầu bao vây tứ phía, nhất định toàn quốc trên dưới đồng lòng chưa từng có, còn nước Triệu một bang lỗ mãng tiểu nhân tôi nên làm thế nào đây?
Ngoài tiểu đình, hoa phật tang rung rinh trong gió, sóng vàng nhấp nhô, Quân Vỹ đứng lên ngồi trở lại ghế đá: “Tất cả những điều muội dự đoán đều đúng. Sau khi chia tay dạo trước, huynh và cha luôn thăm dò theo sát tình hình, chủ sự là nước Khương, chủ mưu là thừa tướng Bùi Ý, một trọng thần có tài, nước cờ như thế vừa tinh vi vừa hiểm ác, huynh đoán chắc chắn Tô Dự cũng biết nhưng không lộ ra, thiên hạ đều cho lần này Trần thế tử bị dồn vào đường cùng, không ngờ…”.
Anh ta ngoái đầu nhìn tôi, “Trong khi tiếng hô về cuộc chiến Trần, Triệu dâng cao chưa từng có ở cả trong và ngoài hai nước, Tô Dự lại ung dung lựa chọn lễ vật đường hoàng đến Tiều đô, dâng thư lên thiên tử vốn từ lâu đã xa rời chính sự. Biểu thư đó niêm phong trong chiếc hộp gỗ hồng mộc, tôi đã lén xem, nói là anh ta từng thân thiết như huynh đệ thế nào với Triệu vương, Triệu vương lại coi anh ta như cái đinh trong mắt, mấy lần hãm hại, tháng trước anh ta bị hành thích không thể xác định là Triệu vương sai khiến, nhưng tuyệt đối chưa hẳn không phải. Có điều anh ta thấy Triệu thái hậu tuổi đã cao, Triệu, Trần tiền triều bang giao hữu hảo, lại thêm tất cả đều là chư hầu của thiên tử, trừ phi thất đạo, nếu không không thể công phạt lẫn nhau, chuyện lần này coi như cho qua, nên coi nữ thích khách là tội thần muốn báo tư thù, mong thiên tử có thể chuyện lớn hóa nhỏ”.
Tôi trầm trồ: “Nước cờ này đi rất tuyệt, hòa giải theo kiểu trong nhà, thiên tử đã lâu không được coi trọng, lần này Tô Dự đem chuyện lớn như vậy trưng cầu ý kiến, thiên tử nhất định rất cảm động, chắc sẽ làm theo ý Tô Dự, các chư hầu đang chờ kiếm lời chắc chắn há mồm kinh ngạc. Triệu vương nếu còn tỉnh táo, đương nhiên nên thuận đà xuống thang, lúc này không phải khai chiến trước, cũng khỏi nơm nớp lo bị Trần tấn công”.
Quân Vỹ gật đầu: “Không chỉ có thế, thiên tử cảm phục đức hạnh cao thượng của Tô Dự, mặc dù bị hành thích suýt chết cũng lấy đức báo oán, lại tôn vương sùng lễ như vậy, đặc biệt ban tước cho Tô Dự là Hiển Khanh, là tước vị cao hơn tước công, khi nào kế vị Trần hầu vương, địa vị sẽ cao hơn các chư hầu khác trong thiên hạ. Thừa tướng Bùi Ý cơ mưu của nước Khương dù tức muốn chết cũng đành bó tay, thực ra ông ta cũng chẳng tổn thất gì”.
Tôi đứng dậy, quẳng cành hoa phật tang đã bị vặt trụi trong tay, nghĩ một lát nói: “Cho dù năm xưa Vệ không bị thôn tính, có thể cầm cự thêm vài năm, nếu có ngày bị Trần để mắt đến cũng khó tránh khỏi số phận diệt vong”.
Quân Vỹ khẽ nói: “Trần có Tô Dự, Vệ có Diệp Trăn”.
Lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy khiến tôi giật mình, bối rối nói: “Không dám, muội không phải là đối thủ của anh ta, phụ vương không cho muội can dự triều chính, muội chỉ đánh trận trên giấy vậy thôi”.
Quân Vỹ ngắm nghía tôi một lát, nghiêng đầu, “Nếu anh ta nhìn thấy muội, nhất định sẽ thích muội”.
Tôi há miệng: “Sao?”.
Quân Vỹ lại tiếp: “Anh ta nhất định sẽ nhốt muội trong Trần cung, hoa nở hoa tàn, ngày tháng trôi nhanh, hai bên yêu yêu hận hận, âu yếm, giày vò, muội nhất định sống rất thê thảm”.
Tôi há miệng: “Hả?”.
Anh ta liếc tôi một cái, “Có gì lạ đâu, từ cổ những chuyện thế này đa phần là thế, cuối cùng không phải muội giày vò anh ta đến chết thì là anh ta giày vò muội đến chết, sau khi chết mới thấy giá trị của nhau, tóm lại không có kết cục tốt đẹp gì”. Anh ta thở dài, quay đầu chăm chú nhìn tôi, “Trước đây huynh luôn sợ muội đi tìm Tô Dự báo thù, cảm thấy anh ta tiêu diệt nước Vệ, muội sẽ hận anh ta, nhưng thực ra, A Trăn, muội đánh giá rất cao Tô Dự phải không?”.
Tôi hoàn toàn không hiểu tâm tư hôm nay của Quân Vỹ, lùi một bước, nói vẻ nghiêm túc: “Huynh đừng nói bừa, muội rất chung thủy với Mộ Ngôn”.
Anh ta lơ đãng nói: “Bởi vì cuối cùng muội phải hành thích Trần vương, huynh mới nói chuyện về nước Trần… nếu huynh nói với muội, Mộ Ngôn…”.
Tôi căng thẳng: “Mộ Ngôn làm sao?”.
Quân Vỹ đăm đăm nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy anh ta có bộ dạng nghiêm túc như thế, lát sau, anh ta lắc đầu: “Không sao, từ nhỏ muội đã thích anh ta, đến chết vẫn thích anh ta”.
Tôi ngồi đối diện Quân Vỹ, anh ta dứt khoát quay lưng lại, cách một cái bàn đá lạnh ngắt, giọng lơ đãng truyền đến: “Nếu có một ngày muội phát hiện không thể ở bên anh ta thì cũng đừng buồn, A Trăn, huynh, huynh luôn ở đây”.
Tôi ngây người: “Huynh định nói gì?”.
Vai Quân Vỹ rung rung, tôi chờ đến phát ngủ gật anh ta cũng không nói nữa, Tiểu Hoàng dưới chân vẫn nhay nhay gấu váy tôi, phía xa trên khóm hoa phật tang có mấy con bướm màu bay lượn, xem ra nó muốn rủ tôi đi bắt bướm.
Thầm nghĩ có lẽ cảm hứng đến bất chợt, Quân Vỹ cần yên tĩnh để sáng tác, không quấy rầy anh ta, tôi kéo Tiểu Hoàng nhảy nhót rời khỏi đình hóng mát.