m tình mới yên ổn, cũng khó trách bọn người của An Đạt…
Lần này đổi lại là nàng vẻ mặt tràn đầy khó hiểu .“ Ách…… Khó hiểu, thỉnh nói tỉ mỉ rõ ràng!”
“ Đem nàng mang về phòng ngày đầu tiên, ta thay nàng đặt tên, tình hình đó nàng còn nhớ rõ đi?” nhìn thấy Bảo Oa gật đầu, Kích Liên Thiên tiếp theo nói:“ Ta gọi là nàng là “tiểu mỹ nhân” thỏa mãn “hư vinh” của nàng, sau đó……”
Ngừng lại là vì Kích Liên Thiên bị Bảo Oa nhéo một phen,“…… Nàng lấy hình thái tiểu hổ đi đến trước mặt ta, dùng đầu lưỡi đáng yêu liếm mặt cùng miệng của ta, nhớ rõ không?”
Bảo Oa lại nhu thuận gật gật đầu, đồng ý hắn tự thuật thực phù hợp với sự thật.
“Thời điểm đó, ta thiếu chút nữa bị phản ứng của chính mình cấp hù chết.” Kích Liên Thiên hiện tại hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi a!
“ Ách…… nghiêm trọng vậy sao?” Hắn sao lại phản ứng mạnh như vậy? Bất quá là bị nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm, có tất yếu thiếu chút nữa bị hù chết không?
“ Lúc ấy toàn thân của ta đều có một cảm giác, cái cảm giác mà khi giao hoan nhận được khoái cảm, mà thời điểm đó nàng vẫn là chích tiểu lão hổ, nàng nói, ta sẽ không nghĩ đến chính mình là cái biến thái sao? Ta chẳng những với nguyên hình chưa tiến hóa có hứng thú, mà còn lại là ấu hổ vị thành niên……”
Bảo Oa trên mặt hiểu rõ biểu tình thoáng an ủi Kích Liên Thiên, “Cảm giác không thể lí giải này làm cho tâm tình của ta mỗi ngày đều phập phồng không chừng, tộc nhân người người trốn ta, tránh ta rất xa, đại ca của ta không biết thu được bao nhiêu người oán giận đâu!”
Nếu đã nói, chuyện sáng nay cũng phải “tính” cho nàng!
“Trước kia còn chưa tính, sáng nay chuyện tình mới là trọng đại, nàng biết không? Đêm qua Bàn Tử Cương cùng nhóm người kia, ba người bọn họ đến Ngân Tinh Lâu tìm ta, nhưng là bởi vì phát hiện ta trong phòng có nữ nhân, cho nên mới rời đi……”
Gặp Bảo Oa biểu tình vô tội, tròn mắt nhìn hắn, Kích Liên Thiên tiếp tục nói:“Sáng nay ta vốn là muốn nói cho bọn họ biết nàng là công chúa của Ngọc Hổ tộc, bọn họ còn chưa nghe rõ trước hết đã hiểu lầm ……”
“ Hiểu lầm cái gì?”
Kích Liên Thiên cười đến thực bất đắc dĩ,“ Bọn họ đã cho là ta tâm tình “bất mãn quá độ” đến ngay cả tiểu hổ nhi đều cũng có thể khi dễ, nàng không thấy được ngay lúc đó tình huống có bao nhiêu hỗn loạn, liền ngay cả Bàn Tử Cương luôn luôn bình tĩnh đều cho rằng ta bị bệnh, mà An Đạt thế nhưng còn khóc thương tâm như một nữ nhân a!”
Chỉ là tưởng tượng tình huống ngay lúc đó thôi mà Bảo Oa liền “phốc” một tiếng, sau đó bật cười.
“ Trời ơi! Kia nhất định rất “hấp dẫn”, ta nghĩ chàng lúc ấy mặt đều tái rồi đi? Bọn họ…… Bọn họ thế nhưng hội tưởng chàng cùng…… Ha ha!”
Xem nàng cười đến vui vẻ, Kích Liên Thiên càng bất đắc dĩ , nhịn không được lấy tay chỉ trạc trạc hai má mượt mà,“ Đều là bởi vì nàng, mới làm hại ta bị bọn họ hiểu lầm, nàng còn có mặt mũi cười đến lớn tiếng như vậy? Nhìn ta chật vật đến thế này, nàng còn vui vẻ như vậy sao.”
Hai người vừa cười vừa náo loạn một hồi lâu, mới bình tĩnh nghiêm chỉnh một chút mà tiếp tục nói chuyện.
“Hổ vu nữ ở Ngọc Hổ tộc không chỉ là thánh thú bảo hộ thị tộc, còn tận lực trợ giúp hổ hoàng duy trì cân bằng trong toàn tộc. Chúng ta tận sức vì hoàng triều, chưa từng đưa ra điều kiện, đổi lại, chúng ta nhận được sự tôn kính cùng quyền tự do hôn nhân, nhưng thân phận của ta lại đặc biệt, ngoài là thánh nữ, còn là công chúa, vì vậy mới sinh ra nhiều rắc rối!”
Bảo Oa nói tỉ mỉ thân thể của nàng, Kích Liên Thiên không đánh đoạn tự thuật của nàng, chuyên tâm nghe.
“Lại nói về các hổ vu nữ đời trước, cũng đều sống trong hoàng cung, theo lí thuyết mà nói, đều phải kết thân cùng hoàng tộc, có phải không?” Bảo Oa nói đến đây, ngừng nghỉ một chút.
“ Ân! Dựa theo lẽ thường hẳn là đúng như vậy.” Kích Liên Thiên rất phối hợp, làm ra hưởng ứng.
“Nhưng mà, rất nhiều triều đại trước, chưa từng có một thánh nữ nào yêu thương hoàng tộc, cho đến khi a nương của ta kế nhiệm, chắp trưởng nhiệm vụ thánh nữ…… Nàng bị phụ hoàng của ta dùng ôn nhu săn sóc, lừa gạt cấp tới tay, cam tâm tình nguyện làm Vương phi của người, cho nên, mới sinh ra thân phận song trọng (cùng lúc được tôn kính, quí trong) cho ta.” (hắc, sao tỷ nói về baba zui nhỉ???)
Bảo Oa miệng nói xong, trong lời nói giống như đang thầm oán phụ hoàng của mình, nhưng nàng bình sinh chính là thích dùng một “phương thức biểu đạt thú vị” để hình dung nhân duyên của phụ mẫu mà thôi, cũng không phải thật sự đối với phụ thân có gì bất mãn.
“ Nếu nàng thân phận bất phàm, vì cái gì đại ca của nàng còn muốn đem nàng ép gả cho Vân Chinh Phong? Còn có, nàng hẳn là phải bị nghiêm mật bảo hộ mới đúng, như thế nào có thể một mình chạy ra ngoài, sinh hứng thú mà ngao du sơn thủy?” Kích Liên Thiên khó hiểu hỏi, không phải nói thánh nữ hôn nhân là tự chủ sao?
“ Haiz, chàng đã quên ngoài thân phận thánh nữ, ta còn có một thân phận khác……” Bảo Oa giống như là rất ủy khuất, tiếp tục nói,“ Tuy rằng ta là Hổ vu nữ, nhưng đối đại ca mà nói ta là tiểu muội của hắn, cho nên hắn có quyền đem muội muội gả cho đối tượng mà hắn cho là “muội muội có thể gửi gắm cả đời”.”
“ Cho nên nàng liền trốn khỏi hoàng cung?” nguyên lai là nàng đào hôn, làm hại hắn nghĩ đến nàng ở Hổ tộc đã bị hãm hại a!
“ Đúng vậy!” Bảo Oa cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên,“ Ta là muốn đạp cho đại ca một cước, hừ! Nhưng mà đại ca cũng đã quên rằng, ta từ nhỏ ngay cả phụ hoàng còn muốn không tuân, sẽ hội ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn mà gả cho cái tên nam nhân ẻo lả kia sao?”
Nghe được nàng không nghĩ gả cho nam nhân khác, hắn không thể phủ nhận trong lòng cao hứng không thôi.
Nhưng nghe đến nàng thế nhưng hội dùng từ“ ẻo lả” hình dung cái người từng lĩnh quân đem tà ma, yêu nghiệt ở đầm lầy đánh cho hoa rơi nước chảy, ở thi đấu thể thao tràng thượng, dùng hết nỗ lực, cố sống cố chết cũng phải tranh thứ nhất – Vân Chinh Phong, hắn nhịn không được đưa ra nghi vấn .
“Vân Chinh Phong trong lời nàng nói có phải là cùng người ta đang nghĩ đến là một không?” Kích Liên Thiên buồn bực mở miệng,“ Người kia trong ngũ giới chẳng phải được xưng tôn danh hiệu dũng sĩ Vân Chinh Phong sao?”
“Thế thì đã sao?” Bảo Oa cũng không cảm thấy hình dung của nàng có gì không ổn.
“ Người ta đường đường là võ sĩ, khó khi có người có được diện mạo nhã nhặn, ứng đối có lễ không rơi thô tục (cư xử tao nhã hữu lễ), nhưng lại bị nàng hình dung thành ẻo lả? Nàng cũng…… Ai!” Kích Liên Thiên đối nha đầu xảo quyệt trong lòng này thật sự là không có cách, chỉ có thể lại bất đắc dĩ lắc đầu.
“ Hừ! Ta từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, hắn là cái gì đức hạnh ta sẽ không rõ ràng lắm sao? Võ sĩ sẽ có bộ dáng võ sĩ, khả chàng nhìn xem bộ dáng của hắn, rất giống không biết nuốt bao nhiêu mặc thủy (???), đọc bao nhiêu thư (sách), này không phải rõ ràng giả trang nhã nhặn sao?” Bảo Oa một chút cũng không nể nang, đô đô cái miệng nhỏ nhắn.
Không đợi Kích Liên Thiên phản ứng lại, nàng lại nói tiếp:“ Nếu không phải đại ca của ta đã cưới Vương phi, ta còn thực hoài nghi bọn họ hai người có phải là có quan hệ mờ ám gì hay không! Dù sao mặc kệ người khác thấy thế nào, ta đều cảm thấy Vân Chinh Phong là cái ẻo lả!”
Nghe vậy, Kích Liên Thiên đành nhắm mắt hít một ngụm khí,“Ta lần đầu tiên nghe được có người dùng ngữ khí bất kính như thế để đàm luận hắn, ta từng cùng hắn giao thủ, ta tuyệt không cảm thấy hắn giống như lời nàng nói – là cái ẻo lả.”
Không nghĩ tới, lời tiếp theo của Bảo Oa kế thiếu chút nữa làm cho Kích Liên Thiên đang sống sờ sờ tức đến ói máu mà chết!
“ Đối ác! Ngươi lần đó cùng hắn giao thủ, bị hắn đánh cho thê thảm, mặt xưng phù như cái đầu heo là chàng sao, nếu ta trước đó nhìn thấy diện mạo của chàng, ta khẳng định sẽ không thích chàng!”
Nàng cũng không biết có phải cố ý hay không cố ý, không một chút khách khí đã đem hắn, đường đường đại nam nhân, “chà đạp” không thương tiếc, một chút mặt mũi cũng không còn.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, hắn còn có thể nói cái gì?
Nhớ tới sáu năm trước, đại biểu đại ca dẫn hắn cùng Linh Lang tộc dũng sĩ tham dự đại hội “Vân Phong” ,bốn năm tổ chức một lần, hắn đến bây giờ vẫn còn hối hận vạn phần.
Còn nhớ rõ thời điểm lúc đó, khi tất cả các dũng sĩ đồng tộc khác duệ (cùng là Lang tộc, nhưng sẽ có Ngân Lang, Hỏa lang,…) đều bại trận, để tránh miễn mất mặt hắn cũng không câu nệ “lâm trận thoái lui, quay đầu bỏ chạy”. Đáng tiếc, đến cuối cùng, hắn vẫn là ở trong tiếng cổ động mọi người, kiên cường đi lên lôi đài, ứng chiến với người vừa đả bại bảy, tám chục người, sắc mặt cũng chưa chuyển, Vân Kinh Phong.
Nhưng là thực bi thảm , kết cục liền cùng Bảo Oa hình dung giống nhau ──
Đường đường là dũng sĩ đứng thứ hai Linh Lang tộc, thế nhưng…… Thế nhưng bị đánh thành một quả đầu heo!
Này cũng chính là nguyên nhân Kích Liên Thiên chưa bao giờ từng hoài nghi Vân Chinh Phong bên ngoài nhã nhặn có thể là “nữ nhân”, thử hỏi, có người “nữ nhân” nào có thể đem bọn họ, một đám đại nam nhân đánh thành như vậy?
Ngẫm lại thật sự dọa người, hơn nữa còn trước mặt nữ nhân trong lòng, nói ra chuyện này thật mất mặt a! Vì thế hắn quyết định: không tiếp tục đề tài này nữa!
“ Đúng rồi! Lần trước chúng ta thân thiết, nàng bật thốt lên nói ra “nàng yêu ta”, có phải ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ nàng đã chú ý đến ta.”
Trừng mắt nhìn, Bảo Oa không chần chừ trả lời câu hỏi của hắn.“ Đúng vậy, trước khi chàng bị tên ẻo lả kia đánh cho thành cái đầu heo, ta đã chú ý đến chàng !”
Bảo Oa tuyệt không cho rằng thừa nhận yêu thượng hắn trước có cái gì không đúng, bất quá vẫn là lại cường điệu chuyện thảm bại của Kích Liên Thiên.
Điều này làm cho hắn dùng tay che lại mặt, tâm hỉ nhưng lại ảo não, quyết định cùng nàng giảng bạch một chút tránh cho việc bị nàng làm cho tức chết.“ Bảo Oa, nàng đừng nhắc tới sự kiện kia nữa được không? Kia thực mất mặt, thực đả thương tự tôn ……”
Nàng nhìn thấy hắn che mặt giống như thống khổ, sáng ngời mắt nhi mãn nguyện toát ra ý cười, lại cố ý dùng ngữ khí thương tâm nói:
“ Ta xem trọng chàng, chú ý chàng, thích chàng trước, thế nhưng sẽ làm chàng cảm thấy đã thương tự tôn, thực mất mặt? Thì ra…… thì ra ta lại làm khó chàng như vậy……”
“ Không! Bảo Oa, ta không phải có ý tứ này……”
Thanh âm ủy khuất, như là đang khóc của nàng làm cho hắn tâm cả kinh, vội vàng ngẩng mặt tưởng trấn an nàng, không nghĩ tới đập vào mắt lại là khuôn mặt tươi cười bỡn cợt, thế mới biết chính mình bị đùa giỡn .
“ Bảo Oa!” hắn trầm hạ thanh âm, bàn tay đang phủ trên lưng nàng di chuyển theo xu thế “nguy hiểm”
Sợ bị cù cù (chọc cù lét a ^^), Bảo Oa lập tức đè lại đại chưởng đang rục rịch chuẩn bị triển khai trừng phạt của Kích Liên Thiên, nũng nịu làm nũng xin khoan dung,“ Được rồi! Được rồi! Ta không chọc chàng nữa! Chàng trăm ngàn lần đừng động thủ……”
“ Xú nha đầu!” bàn tay to của hắn ngược lại nhu thượng lên đỉnh tuyết sơn cao ngất, nhẹ nhàng nhu lộng tế hoạt nhũ thịt,“ Còn không tiếp tục nói?”
“ Ân…… Ta nói đến chỗ nào rồi?”Bảo Oa ánh mắt chợt giống như một chú mèo nhỏ, ướ