Bảo Oa đang ở sinh khí, làm sao có tâm tình cùng hắn triền miên?
Tức giận đến nổi trận lôi đình, Bảo Oa giãy giụa càng dữ dội, động tác cũng càng kịch liệt .
“ Nàng hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, thời điểm ta xuất môn, nàng không phải vẫn còn rất tốt sao? Không đến nửa ngày, tính tình của nàng vì sao lại đại biến như vậy?”
Kích Liên Thiên thật sự là khó hiểu, đêm qua còn là một tiểu cô nương ôn thuần, nũng nịu dựa vào trong lòng hắn, hiện tại là làm sao vậy?
Bất quá hành vi của nàng chẳng những không đem dục hỏa trong lòng hắn tiêu trừ, ngược lại càng cổ vũ cho hỏa diễm thiêu đốt, lạo nhạo bừng bừng trong người Kích Thiên Liên.
Cọ xát không ngừng làm hạ thân bừng bừng phấn chấn, căng tức đến phát đau, vì thế hắn nhịn không được, một tay hoàn trụ nàng, một tay luồn vào trong y phục Bảo Oa, đại chưởng to lớn bao lấy vùng đẫy đà của nàng, miết nhẹ lên đỉnh nhũ hoa mẫn cảm
“ Bảo Oa, ta thật muốn nàng……”
“ Ngươi muốn, ta phải chiều sao? Nữ nhân yêu thích ngươi nhiều như vậy, ngươi đi tìm các nàng nha!”
Bảo Oa chung quy đem tức giận trong lòng tự nhiên nói ra, hai tay nhỏ bé liều mình muốn đem bàn tay không an phận đang đùa giỡn trên ngực đánh rớt ra.
Này vừa nghe, Kích Liên Thiên đầu óc thông minh suy nghĩ một chút, liền hiểu được Bảo Oa rốt cuộc vì cái gì sinh khí .
Ở Linh Lang tộc, hắn có bao nhiêu cô nương hoan nghênh, hắn là có thể tự mình hiểu lấy. Từ khi hắn còn nhỏ, oanh yến ríu rít theo sau, muốn cùng hắn học cùng một thư đường đã không ít, sau khi thành niên, các bóng hồng e lệ, lẽo đẽo sau lưng càng không phải bàn.
Hắn đã có thói quen sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của các nàng, biểu tình như là đương nhiên, nhưng chưa bao giờ đối với các nàng khinh bạc hay hưởng ứng.
Hắn là một người rất có nguyên tắc, không phải nữ nhân hắn thích, hắn tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc.
Cho nên hắn biết rõ Vân Lai cam tâm tình nguyện ở lại đây làm một nha hoàn là vì thích hắn, nhưng hắn cũng không cho rằng lưu nàng ở trong phủ hầu hạ sẽ phát sinh chuyện gì phiền phức, bởi vì hắn đối chính mình rất tin tưởng, người bên ngoài đối hắn là không có khả năng ảnh hưởng.
Bất quá, hắn thật ra đã xem nhẹ Bảo Oa, hắn không nghĩ tới, chỉ mới một buổi sáng, nàng liền nhìn ra tâm tư của Vân Lai, cũng giải quyết xong tiểu nhân vật này mà không để lại chút vướng bận.
Nhưng nàng hiện tại sinh khí là vì vừa rồi hắn cười cười nói nói, dây dưa ám muội với mỹ nhân ở đằng kia, chứ không phải vì Vân Lai như trong lòng hắn suy nghĩ a!
Bất quá, Kích Liên Thiên chỉ là nghĩ đến Bảo Oa vì hắn mà ăn dấm chua, trong lòng khả cao hứng, ngược lại nở nụ cười ngọt ngào. “ Bảo Oa, nàng đang ăn giấm chua sao?”
“ Ăn cái đầu quỉ của ngươi!”
Bảo Oa vừa nghe Kích Liên Thiên trong lời nói mang theo ý cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đỏ bừng, lại không cam chịu thừa nhận tâm ý đã bị hắn nhìn thấu.
“Ta không có đầu quỷ để cho nàng ăn, bất quá nếu nàng thật muốn “ăn”, ta cũng nguyện ý phối hợp !” Kích Liên Thiên nghe được Bảo Oa đáng yêu trả lời, cười đến thật lớn tiếng.
Sau đó lập tức đem miệng ghé vào bên tai nàng, ngậm lấy vành tai xinh xắn của nàng, sau đó hắn tinh tường nhận thấy da thịt tuyết trắng của nàng đỏ bừng một mảnh.
Mà da thịt phấn nộn trong lòng hắn, sau lời nói đầy ần ý kia lại tăng thêm mấy độ, cả người nàng hồng nhuận, có thể biết nàng có bao nhiêu thẹn thùng a.
“ Không biết xấu hổ! Sắc lang! Ngay cả lời nói như vậy ngươi cũng nói ra được? Đồ sắc lang không biết xấu hổ, còn không mau đem tay của ngươi ra ngoài!”
Bảo Oa nghe được lời nói của Kích Liên Thiên, chẳng những mặt đỏ, liền ngay cả thân mình đều khô nóng đứng lên, hơn nữa hắn còn làm càn, động tác cũng kiên trì, không chịu buông ra, làm nàng tức giận đến dậm chân.
Bàn tay vẫn không ngừng xoa nắn đỉnh hoa mềm mại, Kích Liên Thiên nghe được nàng hổn hển mắng, bất giác bật cười.
“ Nàng hiện tại mắng, ta thực cảm thấy rất quen tai!”
Hắn cười khẽ hai tiếng, sau đó đem miệng khéo léo để sát vào bên tai nàng, nói : “khó trách ta thường nghe ta đại tẩu mắng đại ca của ta như vậy, đại ca của ta lại cũng chưa từng vì thế mà sinh khí, mà còn có cảm giác thật hưng phấn nha! Nhưng mà, nàng không nghĩ tới, ta vốn chính là Ngân lang sao? Bảo ta sắc lang, ta vốn không thể phản bác……”
Tình nhân đấu võ mồm, thật đúng thú vị a!
Dứt lời, Kích Liên Thiên cố ý trước sau hoạt động, bàn tay chế trụ eo nhỏ trượt xuống cặp mông tròn lẳng, nhẹ nhàng trượt vào giữa hai chân, ngón giữa tà ác khiêu khích mật động. Bàn tay đang bao phủ tuyết lê cũng gia tăng chút lực đạo, ra sức xoa nắn, hai ngón tay kẹp lấy đỉnh phong sơn se sắt, lập tức nghe được Bảo Oa trong miệng dật ra tiếng rên rỉ, kìm lòng không đậu…
“ Ân ách……”
Chết tiệt, nàng liền như vậy vô dụng sao? Nhưng toàn thân nàng bây giờ đều khô nóng, suy nhuyễn vô lực, bàn tay rắn chắc của hắn còn luồn xuống giữa hai chân nàng, làm chân nàng muốn chạm đất cũng không được.
Vừa nghe thanh âm làm cho người khác mặt đỏ tim đập từ chính miệng mình thoát ra, Bảo Oa tức giận, xấu hổ đến cùng cực, lập tức dùng răng cắn chặt môi dưới, ngăn cản chính mình tiếp tục rên rỉ thành tiếng vì động tác khiêu khích của hắn.
Nàng cũng chưa quên nàng còn đang rất tức giận đâu!
“Nàng đừng tức giận như vậy, nữ nhân thích ta quả thật không ít, nhưng ta đối với các nàng một chút hứng thú đều không có, như là Vân Lai……” Kích Liên Thiên nhẹ giọng nói: “ tuy rằng ta giữ nàng ấy trong Ngân Tinh lâu là ta sai, nhưng chỉ cần ta không có hưởng ứng, nàng ta có làm gì cũng là vô dụng không phải sao?”
Ngay sau đó hắn còn nói thêm:“ Làm ta động tâm, làm ta muốn dùng cả đời để hảo hảo yêu thương, chỉ có một, là tiểu Bảo Oa mà thôi…” (TN: mật ngọt chết người)
Hắn một bên hướng nàng thông báo, một bên dùng bạc thần ấn xuống da thịt tuyết trắng vô số những nụ hôn cháy bỏng.
Nàng sinh khí của nàng, hắn nhưng không cho nàng kháng cự nhiệt tình của hắn.
Không để ý tới giãy dụa của nàng, bàn tay to nhất xả, đem vạt áo của nàng kéo rớt ra hai bên, không chút khách khí đem cái yếm đỏ tươi đang bao phủ lấy vùng đầy đặn quẳng ra, làm cho hai ngực đẫy đà của nàng hoàn toàn trần trụi.
“ Bảo Oa, nàng hảo nhuyễn……”đùa bỡn nàng, đồng thời, hắn dùng đầu lưỡi liếm mút, ngậm lấy một bên đỉnh hoa, lại dùng đầu lưỡi khiêu khích, tra tấn nàng.
“ Ai nói với ngươi là Vân Lai ? Nàng bất quá chỉ là một tiểu lang tầm thường, ta mới không đem nàng để vào trong mắt đâu! Ngươi đừng giả bộ, tưởng lấy nàng đánh lạc hướng ta! Ngươi nói, mỹ nhân vừa mới cùng ngươi cười cười nói nói, động tác thân mật là ai? Ngươi cùng nàng có phải là tình nhân hay không?”
Bảo Oa tuy rằng bởi vì Kích Liên Thiên nói lời đường mật mà tâm trạng có tốt lên một chút, nhưng trong đầu lại vẫn là nhớ rõ mỹ nhân xinh đẹp vừa rồi cùng hắn dây dưa một chỗ, không khỏi tức giận mà tra hỏi.
Kích Liên Thiên sợ run một chút, “ Vưu Na?”
Không nghĩ tới vừa nhắc đến nữ nhân kia, tất cả động tác của hắn đều ngừng lại, làm cho nàng lại nghĩ đến bọn họ thật sự không thể là quan hệ bình thường, chẳng lẽ để nàng đoán trúng… nổi trận lôi đình, chân nhất đá, hung hăng đạp hắn một cước, làm hắn không phòng bị lãnh trọn một cước, đau đớn hô to.
“ Ôi!” Bảo Oa lần này đã thực sự nổi giận, lực đạo xuống tay quả thật là không lưu tình, Kích Liên Thiên đau đến độ mặt mày đều nhăn lại. Nhưng hắn biết nàng vẫn chưa hả giận, nên vẫn chưa chịu buông nàng ra.
Trên đùi còn đau đớn, hắn liền nhanh làm sáng tỏ, giải thích cùng nàng: “Tiểu cọp mẹ, nàng đừng hiểu lầm, đem ta cùng Vưu Na gộp cùng một chỗ, đừng nói chúng ta từ trước đã không có tình ý, bây giờ, nàng còn là người yêu của Bàn Tử Cương, ta nào dám động nàng nha?”
Lời nói này thành công đem Bảo Oa không ngừng vặn vẹo ở trong lòng hắn rốt cục cũng chịu an phận một chút .
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận nhất thời biến mất vô tung, nàng quay đầu, đi đến xem hắn, liếc mắt một cái, “ Thật sự? Ngươi đừng nghĩ đem hắn ra làm bia đỡ, ứng phó ta, về sau nếu để ta biết được sự thật là ngươi lừa dối ta, đừng trách ta xuống tay vô tình !”
Cơ hội ở trước mắt, thông minh như hắn như thế nào buông tha? Hắn lập tức cúi đầu, ấn xuống đôi môi mềm mại như cánh hoa một nụ hôn. “Ta cũng đâu có ngốc như vậy? Sau này nàng nhất định sẽ sớm gặp lại bọn họ, hiện tại nói dối, tương lai không phải cũng bị vạch trần? Ta nào dám?”
“A…… Chán ghét, tránh ra!” nàng thẹn thùng đánh lên bàn tay lại bắt đầu không yên của hắn.
Nữ nhân trong thiên hạ vốn yêu bằng tai, nàng vốn đã yêu thích hắn, tâm đã sớm thuộc về hắn, lời giải thích của hắn nàng nguyện tin tưởng, nội tâm lo lắng được hắn làm cho binh ổn trở lại, cả người liền hữu nhuyễn vô lực, buông lỏng cùng hắn trầm luân…
Nàng mẫn cảm, thật không chịu nổi khiêu khích của hắn, hai viên bội lôi trước ngực đều bị hắn se sắt, nhũ thượng truyền ra một chút khoái cảm đau đớn làm cho nàng không khỏi tự mấp máy môi, mắt nhi giống con mèo nhỏ phong tình, tiếng ưm ngọt ngào trong miệng phát ra.
Hai chân như nhũn ra, như chống đỡ không được sức nặng của bản thân mà run rẩy, Kích Liên Thiên thừa cơ đem nàng ôm lấy, một mặt cúi đầu hôn nàng, một mặt di động cước bộ, hướng rừng sâu tiến đến.
「 ngô……」
Cái lưỡi nóng ấm, thô ráp của hắn không ngừng cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương mềm mại của nàng, triền miên dây dưa, ra sức hôn liếm, mút mát hai cánh môi, như là đang thưởng thức một trân phẩm trong thiên hạ, tận hưởng tư vị ngọt ngào chỉ có ở nàng.
Cũng không biết đi tới địa phương nào, bỗng nhiên, hắn đem cánh tay đang ôm lấy nàng buông lỏng……
Bảo Oa đang ở thời điểm ý loạn tình mê, hoàn toàn trở tay không kịp, từ trong lòng Kích Liên Thiên rớt đi xuống, “ A……” nàng sợ tới mức kinh thanh thét chói tai, trong mắt chỉ có thể nhìn Kích Liên Thiên trên mặt tràn ngập ý cười cùng nàng rơi xuống.
Ngay tại lúc nàng đang sợ hãi đau đớn truyền đến làm cho toàn thân buộc chặt thì cả người ngã tiến vào phía trên một đòan vật thể mềm mại như như tơ, có cảm giác bồng bềnh như mây.
Nàng còn không kịp phản ứng, cũng muốn làm rõ tình hình đang diễn ra, thì bên tai lại vang đến tiếng cười trầm thấp của Kích Thiên Liên, rồi cả người lại cảm nhận được sức nặng của hắn đang đè trên mình.
Tình huống bất ngờ, diễn biến quá nhanh, làm nàng chỉ có thể ngay ngốc nhìn Kích Liên Thiên đang ha ha cười lớn.
Nàng đem tầm mắt từ trên mặt hắn di dời, cũng bất chấp hắn lấy tư thế cực thân mật mà ngã vào trên người nàng, một đôi mắt tò mò nhìn về phía vật thể bông xốp, mềm mịn phía dưới thân.
“ Liên lang, đây là cái gì?”
Nàng muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì hắn áp chế mà hoàn toàn không thể nhúc nhích, hiện tại nàng chẳng những hoàn toàn quên mất mới vừa rồi quát lên điên cuồng, cảm giác khó chịu khi ăn giấm chua, cũng không tính toán, so đo hành vi của hắn làm nàng kinh sợ, chớp mắt to yêu kiều, hỏi Kích Liên Thiên trên mặt ý cười còn chưa giảm.
“ Chúng ta đang nằm ở giữa tâm của Bá vương Phù Liên Hoa, thoải mái không?”(phù liên hoa:hoa sen)
Kích Liên Thiên trong mắt ý cười cũng không phải bởi vì Bảo Oa trên mặt là ngạc nhiên thích thú, mà là bởi vì nàng hoàn toàn không phát