ị trí cái nút trên đồng hồ, tuy hai tay sát vào với nhau rồi, nhưng muốn ấn cái nút lại không dễ dàng.
Có người mở cửa thùng sau xe, Chúc Tiểu Tiểu quay lưng phía cửa, cơ thể che chắn cho tay, cô hiểu rõ thời gian của mình không nhiều, cắn chặt răng lại, ngón tay cử động lung tung, cũng không biết mình rốt cuộc có ấn được hay không.
Sau đó, cô bị người ta lật lại.
Chúc Tiểu Tiểu nhắm mắt, giả vờ như vẫn còn hôn mê, trái tim đập thình thịch, chỉ hy vọng đối phương đừng giống như Boss, có thể nghe thấy nhịp tim của cô rất ồn ào.
Lật người cô lại chắc vẫn là cô gái mặc đồ đỏ, Chúc Tiểu Tiểu nhớ được mùi vị nước hoa rất nhạt của cô ta. Cô gái này đang lục soát trên người cô, Tiểu Tiểu thầm khấn cô ta đừng có gỡ đồng hồ của cô ra, đáng tiếc sự việc không như mong đợi, người phụ nữ đó chẳng chút do dự liền lấy đồng hồ của cô ra, sau đó lại duỗi tay gỡ mất sợi dây chuyền của cô.
Chúc Tiểu Tiểu lo lắng suýt chút nữa thì hét lớn, đó là dây chuyền Boss tặng cô, cô từ trước đến nay chưa từng để nó rời khỏi cơ thể mình. Người phụ nữ thối này lại dám cướp đi dây chuyền của cô, đáng giận quá rồi! Chúc Tiểu Tiểu không khống chế được biểu cảm trên khuôn mặt mình, người phụ nữ kia nhìn thấy, vội xông ra bên ngoài hét: "Xem ra cô ta sắp tỉnh rồi, cứ chuyển cô ta lên trước đi đã".
Ngay sau đó là tiếng nói của hai gã đàn ông, trong đó một gã lưu manh xấu xa nói: "Chị Hồng, cô gái này dùng làm gì vậy, có thể giải trí một chút không?".
Chị Hồng kia trả lời: "Chị Nam không nói, cậu cứ hiểu là không thể đi. Đợi chị Nam đến rồi, xem chị ấy có dự định gì?". Cô ta nói xong thì cầm đồ của Chúc Tiểu Tiểu đi lên lầu trước.
Giọng nói lưu manh xấu xa kia lại lên tiếng xuýt xoa nói: "Thật đáng tiếc, ngoại hình cũng rất đáng yêu đó. Tôi chưa từng chơi với loại con gái thuần khiết thế này", nói xong liền duỗi tay sờ vào ngực Tiểu Tiểu một cái.
Chúc Tiểu Tiểu lớn như thế này rồi, đâu có gặp qua loại lưu manh như thế, tức đến mức trong chốc lát mở trừng mắt ra, nhưng cô toàn thân không có sức lực, cũng chẳng nói nổi lời nào, càng đừng nghĩ đến chuyện chửi người, đánh người. Cô vừa tức vừa ấm ức, nước mắt suýt chút nữa trào ra.
Tên lưu manh kia vừa nhìn thấy, lại thốt lên: "Ôi, em gái nhỏ tỉnh rồi, mắt thật là đẹp, anh rất thích cái bộ dạng đáng thương thế này, nào nào, để anh đây hôn một cái trước", nói xong liền muốn thò mặt tới hôn.
Chúc Tiểu Tiểu chẳng làm được gì chỉ trơ mắt nhìn tên lưu manh thối tha chết tiệt này sắp sửa áp sát, cô ngoại trừ việc tức đến mức dùng lực gườm hắn ta ra, hoàn toàn không có sức để phản kháng. May mà lúc này một bàn tay lớn từ sau duỗi đến, kéo tên lưu manh này lại: "Được rồi, được rồi, mày vội gì chứ, đưa cô ta lên lầu trước, chị Nam chắc lát nữa đến".
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy giọng nói này hơi quen, đợi người đó xuất hiện trước mắt liền giật thót mình, lại là Mẫn Kỳ.
"Haizz, Tề Minh, mày thật chẳng thú vị gì cả, mày can thiệp gì chứ, hôn một cái có thể mất bao nhiêu thời gian hả?"
"Người anh em, tao đang cứu mày đó, lòng háo sắc của mày bao được cả trời rồi, còn chưa biết chị Nam cần cô gái này để làm gì, cứ làm bừa trước như vậy, đến khi chị Nam trách tội, mày tự mình gánh chịu đi."
Gã lưu manh chẹp miệng, rất không phục: "Xí, sờ mấy cái chẳng lẽ lại thiếu đi miếng thịt nào? Cô gái này nếu như dám ton hót, tao sẽ chỉnh chết cô ta", nói rồi, liếc mắt hung dữ Chúc Tiểu Tiểu một cái.
Mẫn Kỳ đẩy hắn ta ra một bên, vừa cúi người xuống ôm Chúc Tiểu Tiểu mang ra, vừa nói: "Đừng ồn nữa, cứ đưa người lên trên trước, mày đóng cửa xe lại đi".
Gã lưu manh khóa xe, lật đật đi theo phía sau: "Tề Minh, mày không mệt sao, để tao ôm cô ta đi, tao đảm bảo sẽ cho cô ta được thoải mái".
"Đi đi, để mày ôm lên trên, người cô gái này chưa biết chừng sẽ mất đi mấy miếng thịt đó."
Hai gã đó vừa dùng những lời lẽ hạ lưu đấu khẩu, vừa đưa Chúc Tiểu Tiểu lên lầu. Chúc Tiểu Tiểu cắn chặt răng lại, nỗ lực gạt bỏ loại cảm giác buồn nôn kia. Cô cố gắng tập trung chú ý ghi nhớ đoạn đường bọn họ đi, là đường lên tầng ba, ở cửa cầu thang thì rẽ phải, hình như đi qua ba chiếc cửa, sau đó Mẫn Kỳ ôm Chúc Tiểu Tiểu bước vào trong một căn phòng. Căn phòng không lớn, có một gian phòng ngủ, một gian phòng khách, Chúc Tiểu Tiểu được đặt lên chiếc giường bên trong phòng ngủ.
Khi Mẫn Kỳ khom lưng đặt cô xuống, nhân lúc cơ thể đang che chắn ánh nhìn của tên lưu manh kia, nhét mấy viên thuốc vào trong miệng Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu ư ư mấy tiếng muốn vùng vẫy, nhưng cảm thấy viên thuốc kia đã tan ra trong họng rồi, rất đắng, rất khó chịu.
Gã lưu manh vươn người đến: "Làm sao vậy, em gái nhỏ sợ hãi rồi? Vừa hay, để anh đây ở với em, chuyện này anh sở trường nhất". Trong lúc nói, bàn tay thối tha của hắn ta lại sờ lên đùi Chúc Tiểu Tiểu.
Mẫn Kỳ kéo cánh tay tên lưu manh lôi hắn ta ra khỏi phòng: "Hay là đến ở cùng tao đi, tao rất cần có mày đó".
"Cút, ông đây không để ý đến mày."
Hai gã lại đấu khẩu rời đi, cửa căn phòng bị đóng sập lại. Chúc Tiểu Tiểu vẫn chưa hết kinh hãi, không biết thứ Mẫn Kỳ nhét vào miệng của mình kia là thuốc gì, chắc không phải thứ đồ hạ lưu gì chứ? Trong lòng cô sợ hãi, cảm giác tiếp xúc buồn nôn gã lưu manh kia lưu lại trên người cô vẫn còn chưa tan hết, toàn thân mệt mỏi, khó chịu vô cùng.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi thật sự lật người bò đến bên cạnh giường nôn khan, nôn cả một lúc lâu, nhưng chẳng ra được cái gì cả, cuối cùng thì khó chịu thở dốc. Vào lúc này Chúc Tiểu Tiểu phát hiện, cô có thể cử động được rồi. Cô thử ngồi dậy, tuy thân thể không có sức, nhưng cô thực sự có thể cử động rồi.
Tiểu Tiểu vui mừng quá mức, lại thử lắc lắc chân, duỗi duỗi cánh tay, xác định hai chân đã có thể đứng vững, liền chầm chậm di chuyển đến chỗ sau cửa, áp sát người lén nghe động tĩnh, bên ngoài không có âm thanh gì. Chúc Tiểu Tiểu không chịu ngồi yên chờ chết, cô quan sát nhìn khắp căn phòng một lượt, muốn tìm vũ khí phòng thân trước, sau đó tìm cơ hội chạy ra ngoài.
Trong căn phòng bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, trên giường có chăn, mà trên bàn thì lại trống không, chẳng còn bất kỳ thứ đồ vật nào khác. Chúc Tiểu Tiểu không bỏ cuộc, đến chỗ chiếc bàn kéo các ngăn kéo ra, nhìn thấy một chiếc máy đánh chữ nhỏ đã rỉ sét, bên trong cũng không có đinh. Rồi còn có một chiếc bút máy, cũng là thứ cũ hỏng, sớm đã không còn mực, ngòi bút khô sắc. Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, gài chiếc bút máy lên người, còn chưa kịp suy tính bước tiếp theo, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
Chúc Tiểu Tiểu nhanh như bay nằm lại lên trên giường, vừa mới nằm xuống, cửa phòng liền mở ra. Là tên lưu manh kia, hắn chỉ có một mình, trưng ra bộ mặt nhăn nhở khiến người ta buồn nôn đi vào trong, quay người đóng cửa phòng lại.
Hắn vừa đi đến vừa cởi quần áo trên người vứt sang bên, nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Anh hỏi qua rồi, em không phải là người không thể đụng được vào, chị Nam chỉ cần em sống là được. Bây giờ cũng không có ai chẳng biết tốt xấu đến làm phiền nữa, anh đây tới giúp em nếm thử mùi vị ngất ngây sung sướng. Canh giữ lâu ở chỗ khốn nạn này, không phải quỷ thì là yêu, anh cũng sắp khô héo rồi, khó khăn lắm mới có được một cô gái để tưới mát một chút…”.
Hắn ta còn chưa nói xong, người đã đến bên cạnh giường rồi, duỗi tay ra hướng về phía ngực của Chúc Tiểu Tiểu sờ soạng. Chúc Tiểu Tiểu làm sao chịu đựng được, lúc trước một chút sức lực cũng không có, để hắn ta được thể, bây giờ cô có sức lực rồi, cứ coi như liều chết cũng không chịu bị sỉ nhục như thế.
Cô co chân lên đạp mạnh vào háng của gã lưu manh, cú này đã dùng toàn bộ sức lực, cứ coi như bây giờ cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng lực đạo của một chân cũng thừa đủ hung mãnh rồi.
Gã lưu manh kia kêu lên thảm thiết, ôm lấy phần thân dưới co rúm lại như con tôm dài cả mét. Chúc Tiểu Tiểu lại đá thêm một đá nữa vào mặt để hắn đổ xuống đất ngậm miệng lại. Gã này hét lớn tiếng như thế chắc sẽ dẫn những người khác đến, thời gian không thể trì hoãn, chạy trốn giữ mạng là quan trọng. Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng vùng dậy, kéo cửa phòng chạy ra bên ngoài.
Trong phòng khách không có người, Chúc Tiểu Tiểu cả đoạn đường chạy ra, dựa vào ấn tượng của mình rẽ về phía bên trái chạy tới cầu thang. Quả nhiên bên ngoài có kẻ bị tiếng kêu thảm thiết dẫn đến, vừa hay nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu chạy trốn, vội vàng lớn tiếng hô hoán gọi người đuổi bắt.
Trong căn phòng đầu tiên ở cửa cầu thang có một tên đi ra, vừa hay chặn ngay trước mặt Chúc Tiểu Tiểu. Chúc Tiểu Tiểu giơ chiếc bút máy hỏng ra, tên chắn đường kia cũng duỗi tay tóm lấy cánh tay của cô, có ý đồ muốn ngăn cô lại.
Chúc Tiểu Tiểu lùi lại một bước, nghiêng người tránh đi, lật tay nắm chặt lấy chiếc bút máy, cổ tay khẽ vặn, đầu bút nhẹ nhàng xoay, "vụt vụt" hai tiếng dùng lực đâm vào mu bàn tay và cánh tay của đối phương.
Đối phương không chuẩn bị trước, hoàn toàn chẳng ngờ cô gái dáng vẻ yếu đuối thế này lại có bản lĩnh như vậy. Lần này mu bàn tay và cánh tay bị đâm bừa hai cái, máu chảy ra, hắn ta cầm lấy tay lớn tiếng kêu gào. Chúc Tiểu Tiểu nắm chắc thời cơ di chuyển hai chân, xoay ngang khuỷu tay thụi cho hắn ta ngã xuống đất.
Chúc Tiểu Tiểu ra đòn rất nhanh gọn, nhưng người phía sau cũng sắp đuổi đến rồi, cô dốc sức chạy xuống dưới lầu. Nhưng khi cầu thang đã ở ngay trước mắt, thì từ tầng dưới lại có một người chạy lên, đó là Mẫn Kỳ.
Chúc Tiểu Tiểu lòng dần nguội lạnh, cô đã từng giao đấu với Mẫn Kỳ, khi đó trong tay cô còn có Tiểu Phấn Hồng mà cũng vẫn chẳng phải là đối thủ của anh ta, đến giờ tác dụng của thuốc mê còn chưa tan hết, trong tay cũng chỉ là một chiếc bút hỏng, lần này tính thế nào cũng không có khả năng chạy thoát.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu cũng không định lùi bước, nếu như lại bị bắt, cô không biết cảnh ngộ của mình sẽ như thế nào. Cô không tiền, không tài, không danh tiếng, không quyền thế, thứ có giá trị nhất, e rằng chính là Tập đoàn Nhã Mã và Boss ở sau lưng cô.
Cô không tình nguyện để cho bất cứ người nào dùng cô để uy hiếp Boss, cô muốn bảo vệ anh, cô quyết định cứ coi như không đánh lại được, cũng phải gắng hết sức!
Chúc Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, dũng cảm lao về phía trước. Bước chân cô không dừng lại chút nào, chạy về phía cửa cầu thang rồi xông thẳng vào đó, tập trung tinh thần toàn tâm cảnh giác. Bước chân phía sau càng lúc càng gần, Mẫn Kỳ chớp mắt cũng đã ở trước mặt cô, Chúc Tiểu Tiểu giơ chiếc bút máy trong tay lên, đâm về phía anh ta. Mẫn Kỳ cười nói: "Kiếm đâu ra được vũ khí lợi hại thế này?". Anh ta tóm lấy cổ tay Chúc Tiểu Tiểu, vặn một cái rồi dùng lực kéo cô đến bên người. Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn vùng vẫy, lại nhìn thấy tay trái của anh ta nâng lên, "đoàng đoàng", hai tiếng súng nổ vang lên bên tai cô.
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc vô cùng, định thần lại nhìn, hai tên đuổi theo kia đã bị trúng đạn đổ xuống đất.
Mẫn Kỳ lắc lắc khẩu súng trong tay, nhìn Chúc Tiểu Tiểu, cười nói: "Ở đây dùng cái này mới hiệu quả". Nụ cười vẫn còn trên mặt, anh ta đã lại quay tay, "đoàng" một tiếng nữa bắn trúng gã vừa rồi bị Tiểu Tiểu đánh ngã dưới đất.