Tề Nghiên La cũng nói: "Quá trình hồn phách tịnh hóa càng ngày càng chậm, số lượng linh hồn cấp B có thể xử lý tốt cho vào đường luân hồi đã càng ngày càng ít. A Mặc cũng chẳng còn cách nào, bây giờ có rất nhiều hồn thể khó xử lý".
Nghiêm Lạc ngẫm nghĩ: "Tôi sẽ sắp xếp để một số linh hồn cấp C có tội kia tịnh hóa xử lý một phần, đẩy vào đường hóa kiếp làm súc sinh. Bây giờ lượng tiêu hao gia súc và vật nuôi của con người lớn như vậy, tốc độ đầu thai của gia súc rất nhanh, chọn những linh hồn cấp C xử lý đi, thừa ra chỗ trống để chứa linh hồn cấp B".
Tề Nghiên La không đồng ý: "Có quá nhiều linh hồn cấp C đã tan rã, muốn tịnh hóa xử lý, chúng ta sẽ mất rất nhiều công phu, trực tiếp hủy đi là xong, hà tất phải tiêu hao nhiều nhân lực, tinh lực thế này để sắp xếp cho chúng đầu thai? Còn nữa trong kho có nhiều hồn thể không toàn vẹn như vậy, việc tìm ra phần hồn phách đã mất đi của chúng căn bản chính là chạm vào đại vận, những cái này đều có thể tiêu hủy đi. Anh lo trước lo sau như vậy, vọng tưởng có thể chăm sóc tới từng linh hồn, căn bản chính là đang lãng phí tài nguyên. Những linh hồn cấp B kia là nhiệm vụ của A Mặc, anh để A Mặc toàn quyền xử lý là được rồi, không cần anh phải can thiệp".
"Xử lý thế nào? Kho linh hồn không chứa được nữa, lẽ nào đem chúng cho thú ăn linh hồn để an sinh, nếu không thì cứ trực tiếp tiêu hủy, đúng không?" Nghiêm Lạc nhìn Tất Mặc Kỳ, Tất Mặc Kỳ không nói gì, anh chắc chắn cũng cảm thấy Nghiêm Lạc đối xử với ma quỷ nhân từ quá.
Nghiêm Lạc nhìn lướt qua Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La một cái, cứng giọng nói: "Việc phân câp hồn phách buộc phải chấp hành tiếp, rất nhiều linh hồn còn có thể cứu, còn có thể lại chuyển thế luân hồi".
"Chúng ta không cách nào lo được hết cho tất cả linh hồn, chỉ cần chăm sóc những linh hồn cấp A, sắp xếp tốt để bọn chúng luân hồi chuyển thế là được rồi. Mấy nghìn năm nay, đều chẳng phải như vậy hay sao? Anh đâu cần phải làm một cái phân cấp quản lý mới chứ, anh vẫn thật sự coi mình là người cứu thế sao? Anh mới là có vấn đề đó", Tề Nghiên La chỉ trích chẳng chút khách khí.
Nghiêm Lạc lạnh lùng nói: "Mấy nghìn năm nay? Trước đây đã có tòa nhà cao thế này sao? Đã có máy tính chưa? Có khi nào nhân loại nhắc đến thần tiên liền lắc đầu như bây giờ không? Em lên mạng xem xem, chỗ nào cũng phong đại thần. Em lẽ nào không biết linh hồn của con người bây giờ và hàng ngàn năm trước sớm đã không giống nhau? Nhân loại tiến bộ rất nhanh, năng lượng cũng càng lúc càng phức tạp. Bây giờ còn dùng cách thức xử lý của hàng ngàn năm trước, ngoại trừ việc ủ dưỡng thành đại họa, sẽ không có kết quả thứ hai".
"Nhưng mà chúng ta không làm được, năng lượng của thế giới này tiêu hao quá nhanh, chúng ta không thay đổi nổi kết quả. Anh không được, A Mặc cũng không được, cứ coi như thêm cả em vào nữa cũng không được. Rằm tháng Bảy lần này, còn gay go hơn cả những gì chúng ta dự liệu, những ma thần thượng cổ kia nhân cơ hội rục rịch hành động, bọn họ có những người trung thành đi theo. Chúng ta cũng chẳng chống đỡ được thêm mấy năm, sợ rằng sự việc sẽ lại xảy ra lần nữa. Thế giới này chưa chắc chắn đã tránh được đại kiếp giống như sáu trăm năm trước, chúng ta vẫn còn phí tâm tư để chăm lo đến các linh hồn thứ cấp này, căn bản là chẳng có ý nghĩa gì."
"Đại kiếp trời đất mới là trọng điểm trước mắt chúng ta cần quan tâm."
"Đó đúng là trọng điểm, nhưng không liên quan đến cô ấy", ngữ khí của Nghiêm Lạc vô cùng cứng rắn.
"Anh tìm kiếm hàng ma sư khắp nơi, muốn tập hợp hậu nhân của bát đại gia, chẳng phải cũng vì mục đích này sao? Vậy vì sao không để Heo Con biết được, hiểu được tất cả? Cửu Thiên Huyền Nữ năm đó chọn trúng cô ấy đương nhiên là có nguyên nhân, có lẽ cô ấy thực sự là người có thể cứu thế."
"Em đem cô ấy đẩy đến cho anh, chính là muốn mượn anh kích thích ký ức kiếp trước của cô ấy phải không? Cô ấy không phải như em nghĩ. Thắng bại của sáu trăm năm trước không phải dựa vào cô ấy mà có thể thay đổi. Em đừng có bị đám người Cửu Thiên Huyền Nữ tẩy não nữa. A La, Heo Con dù có thiên phú đi nữa thì bây giờ cô ấy chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, cô ấy có thể chăm sóc được cho mình đã là tốt lắm rồi."
"Anh đến việc thử cũng không muốn, em chẳng còn gì để nói với anh nữa." Tề Nghiên La tức giận quá, đứng phắt dậy: "Lúc đầu nếu như không phải là anh...". Cô nhìn anh, tắc nghẹn không nói nên lời: "Bây giờ anh cẩn thận với hồn phách của con người thế này có tác dụng gì chứ? Anh cho rằng như thế thì có thể chuộc tội?".
Lời nói của Tề Nghiên La giống như một cây kim dài đâm loạn vào tim Nghiêm Lạc, anh cắn răng: "Những chuyện đã qua không liên quan đến cô ấy, đừng kéo cô ấy xuống nước".
"Kéo cô ấy xuống nước? Có thiên phú tức là có thiên mệnh, làm sao có thể kéo cô ấy xuống nước chứ, em sẽ không hại cô ấy."
"Em muốn cho cô ấy gánh vác trách nhiệm quá lớn, cô ấy vốn không thể gánh vác được, không phải hại cô ấy thì là gì?" Nghiêm Lạc chẳng chút nhượng bộ: "Bây giờ cô ấy thế này là rất tốt rồi, cô ấy từ từ học cách bảo vệ mình thế nào, là có thế vui vẻ sống tiếp".
"Vui vẻ sống? Hừ, vui vẻ sống là cùng anh yêu đương mờ ám, để anh đùa vui phải không? Cô ấy có chí khí hơn anh nhiều. Hơn nữa, Heo Con có ý trung nhân rồi, không đến lượt anh đâu." Tề Nghiên La chuyển sang nói những lời cay độc muốn khiến Nghiêm Lạc phải khó chịu. Kiểu lạnh lùng chết tiệt như vậy, anh tức chết đi là tốt nhất.
Nghiêm Lạc cắn răng, ý trung nhân cái quái gì chứ, chết quách đi!
"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." Tất Mặc Kỳ kéo Tề Nghiên La ngồi xuống: "Ăn chút gì đi, đói rồi anh không để ý đến em đâu".
Tề Nghiên La uống một ngụm rượu, không nhịn được lại chất vấn: "Anh nói, anh không thể nói chuyện với cô ấy, không thể tiếp xúc với cô ấy. Vậy có phải là do cô ấy chủ động trước nên giữa hai người mới có thể tiếp xúc bình thường như vậy không?".
Nghiêm Lạc không đáp, nhưng Tề Nghiên La lại hiểu rõ: "Anh xem, đến bùa chú của Cửu Thiên Huyền Nữ, cô ấy cũng có thể phá được, anh còn nói cô ấy không phải là người cứu thế? Bảo cho cô ấy chuyện trước kia đi, có lẽ cuối cùng kiếp nạn này thực sự có thế dựa vào cô ấy để vượt qua, như vậy anh mới có thể mãi mãi ở bên cô ấy".
"Anh và cô ấy ở cùng nhau, và chuyện cứu thế giới không có quan hệ gì." Đôi mày Nghiêm Lạc càng nhíu chặt. "Mãi mãi" hai từ này, đối với anh mà nói, quá xa xỉ.
Nhưng cứ coi như cô chỉ là một người bình thường có tuổi thọ mấy chục năm, cứ coi như chỉ mấy năm nữa thôi trời đất sẽ có thể diệt vong, dù thời gian có ngắn hơn nữa, anh cũng muốn cô quay lại bên cạnh mình.
Tề Nghiên La tức giận, nhìn Nghiêm Lạc hồi lâu, cô biết là anh không muốn, nhưng cô cũng không còn cách nào khác. Nếu như Heo Con biết tất cả, cô ấy có quyền lựa chọn của riêng mình. Cái người lạnh lùng độc đoán này cũng không thể khống chế Heo Con. Chúc Tiểu Tiểu mà cô biết, là một cô gái chính nghĩa, cô ấy nhất định có thế đưa ra quyết định đúng đắn.
Tất Mặc Kỳ thở dài, tiếp tục tìm cách chuyển chủ đề: "Gần đây có tin đồn liên quan tới Bắc m Vương, nghe nói có phong ấn thượng cổ sắp mở, nhưng chúng ta bên này vẫn chưa điều tra ra vị trí. Hồ tộc ở bên kia đang tìm, tôi cũng sắp xếp người rồi, anh phải điều động một ít linh hồn cấp C cho tôi làm mồi câu".
"Được, bảo người của cậu trực tiếp tìm Happy."
Tất Mặc Kỳ lại nói: "Ngoài ra, cảnh sát bên phía lão Thôi kia đã bắt một số người của tôi. Anh bảo ông ta đừng ganh đua như vậy, đã mấy trăm năm rồi, cái tính cách thiết điện Phán Quan kìa của ông ta vì sao vẫn không thay đổi. Mấy con quỷ hút máu đó ông ta bắt là người cung cấp tin của tôi, không làm chuyện gì xấu trong thành phố này cả. Lão Thôi đó quá cổ hủ, đến tôi cũng không nể mặt”.
"Ngày mai tôi sẽ gọi cho ông ta. Chuyện phong ấn, vẫn phải quan tâm một chút, đại kiếp sáu trăm năm sắp đến rồi, rất có thể có liên quan đến chuyện này."
Tề Nghiên La cười nhạt, nhạo báng anh: "Anh cũng biết đại kiếp sắp đến rồi?".
Nghiêm Lạc lừ mắt nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn kiềm chế không nói gì. Chúc Tiểu Tiểu bưng một đĩa hoa quả màu sắc đẹp đẽ đi vào, vừa đúng lúc nhìn thấy hai người này đang lạnh lùng lườm nhau, cô cẩn trọng hỏi: "Hai người, cãi nhau sao?".
"Không có." Câu trả lời cùng lúc phát ra từ hai cái miệng khác nhau của hai người, lại rất trùng hợp. Chúc Tiểu Tiểu không biết vì sao, trong lòng có chút buồn.
Nghiêm Lạc đón lấy chiếc đĩa lớn của cô, kéo cô ngồi xuống ở bên cạnh, lại chuyển chiếc đĩa đã cắt xong miếng bíp tết sang cho cô: "Mau ăn đi".
Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn Boss, lại nhìn nhìn Tề Nghiên La. Tề Nghiên La hớp một ngụm rượu, nói: "Mình đang khuyên Boss nhà cậu để cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, có phải cậu cảm thấy bản thân mình không có vấn đề gì không?".
"Ừ, ừ." Chúc Tiểu Tiểu gật mạnh đầu, hóa ra là đang nói chuyện này. A La thật tốt, luôn đứng về phía cô. Cô quay đầu vẻ mong đợi nhìn Boss, Nghiêm Lạc lại duỗi bàn tay to lớn ra, xoay đầu cô về phía chiếc đĩa kia: "Chuyên tâm ăn cơm, đây là cơm rang dứa mà em thích nhất, cả bò bíp tết cũng sắp nguội rồi, mau ăn đi".
"Vậy còn bắt người ta đi lấy hoa quả, đáng nhẽ ăn hết chỗ đồ này thì mới lấy chứ." Chúc Tiểu Tiểu vừa càu nhàu vùa nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng. Nghiêm Lạc, Tề Nghiên La, Tất Mặc Kỳ đều ăn rất ít, lại cứ quay sang nhìn cô, điều này khiến trong lòng Chúc Tiểu Tiểu thấp thỏm không yên.
Tề Nghiên La rất buồn, cô thực sự không hiểu nổi Nghiêm Lạc, sáu trăm năm trước anh cũng như vậy, khăng khăng làm theo ý mình, vì chuyện này thậm chí đã chọc giận cả Cửu Thiên Huyền Nữ. Bây giờ sự việc gần như đang lặp lại rồi.
Tất Mặc Kỳ nắm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay mình xoa xoa, anh cười với cô, sau đó quay sang nói với Chúc Tiểu Tiếu: "Heo Con, nếu như cô làm ở chỗ của Nghiêm Lạc kia không vui, có thể đến chỗ tôi, tôi cũng có công ty hàng ma, A La thường xuyên đến giúp tôi, cô có thể cùng làm việc với cô ấy, có phải cũng rất tốt không?".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, nhìn nhìn Tề Nghiên La. Tề Nghiên La không phản đối nhưng sắc mặt của Nghiêm Lạc thì không tốt lắm. Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất khó xử: "Tôi không muốn đi, Boss nhà tôi là boss tốt nhất, chắc chắn mạnh hơn anh". Làm gì có người nào lại đào tường1 ngay trước mặt chủ nhân của nó chứ. Hơn nữa cô đâu phải nhân vật lợi hại gì, nói như thế với cô, rõ ràng là muốn chơi xấu Boss.
1 Đào tưòng: Từ lóng trong tiếng Trung, ám chỉ hành dộng lợi dụng sự chủ quan, sơ hở của người khác để cướp đoạt, phá hoại điều gi đó, có thế là thành công, lợi ích, những thứ tốt đẹp..
Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng tức, nếu có ai đối xử không tốt với Boss, cô sẽ ghét người đó. Cô quay đầu nói với Tề Nghiên La: "Nếu như cậu làm ở chỗ của A Mặc kia không vui vẻ, thì đến chỗ bọn mình, Boss rất tốt, bọn mình còn có thể làm việc cùng nhau, như thế không phải cực kỳ thuận lợi sao?".
Tất Mặc Kỳ ngẩn ra, sau đó cười lớn, Heo Con này thật thú vị, anh chỉ muốn đùa cho A La vui, mà cô ấy lại vì Boss nhà mình bất bình như vậy, điều này thật sự rất thú vị.