Chúc Tiểu Tiểu vừa mở tài liệu, vừa chăm chú nghe. Những tài liệu đó rất chuyên nghiệp, cô phát hiện có rất nhiều thứ cô xem không hiểu, trong lòng bắt đầu cảm thấy áp lực. Ray vỗ vỗ vào vai cô: "Đừng căng thẳng, từ từ học. Nhưng có những sự kiện cô cần phải nắm thật chắc. Rất nhiều khi những người hành động ngoài kia cần phải hành động theo sự điều động của chúng ta. Đó là đem sự an nguy ủy thác cho chúng ta, chúng ta phải nắm vững kiến thức và thông tin, thậm chí còn phải nắm được nhiều hơn cả hàng ma sư bọn họ. Như vậy mới có thể bảo đảm cho sự an toàn của bọn họ và dân chúng".
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh: "Tôi sẽ chăm chỉ học, tuyệt đối không làm vướng chân bọn họ".
Ray lại cười, đang muốn nói gì nữa, điện thoại trên người anh đột nhiên vang lên mấy tiếng "tút tút". Anh lấy điện thoại ra nhìn: "Có việc rồi, tôi đi xem trưóc. Cô cố lên!". Anh nói xong liền quay đầu lên tầng.
Chúc Tiểu Tiếu chú ý thấy có mấy người cũng cầm điện thoại lên xem, sau đó họ đều lên lầu, cùng với Cao Lôi vào phòng họp số hai. Chúc Tiểu Tiểu quan sát cẩn thận, ghi nhớ những khuôn mặt này, sau đó tìm ra bọn họ trong đống tư liệu. Cô tự khích lệ bản thân, nhất định sẽ có ngày, cô trở thành một đồng nghiệp tốt, giúp đỡ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Giờ ăn cơm trưa, Thư Đồng đến tìm Tiểu Tiểu, đưa cô đi làm quen với không ít đồng nghiệp, nói với nhau không biết bao nhiêu chuyện. Nhưng cả một ngày, đồng nghiệp mới mà Tiểu Tiểu có ấn tượng sâu đậm nhất, vẫn chính là Happy, anh chàng có vẻ ngoài giống như chính thái, mỹ thiếu niên kia. Không phải bởi vì anh quá đẹp trai, cũng không phải bởi vì anh còn có một người anh em sinh đôi quản lý một trung tâm nghiên cứu tên là Smile. Mà là bởi vì, hai anh em bọn họ đều rất cố quái!
Phải nói là lúc sáng sớm, Tiểu Tiểu cảm thấy nụ cười của Happy đối với cô có chút gì đó kỳ lạ, thì đến buổi chiều, cô lại thấy cái người tên Smile kia càng khoa trương hơn. Anh tự nhiên lại chạy đến nói với cô: "Sau này nếu như cô có chuyện gì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ bảo vệ cô".
Đúng lúc đó có một đồng nghiệp đi qua, nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn Tiểu Tiểu mấy cái. Lời nói này, ánh nhìn này khiến Tiểu Tiểu ngẩn người ra, cô rất muốn nói với Smile: Đại ca à, tôi rất thân với anh sao?
Nhưng lời này Chúc Tiếu Tiểu không dám nói, đương nhiên người ta cũng không cho cô cơ hội, Smile "thổ lộ" xong tâm ý, lại dùng ánh mắt đầy nhiệt huyết nhìn cô thêm mấy cái nữa, sau đó quay người rời đi.
Chúc Tiểu Tiểu chống cằm, đắn đo suy nghĩ xem hai anh em sinh đôi chính thái mỹ thiếu niên này rốt cuộc là có chuyện gì, không chú ý đến rất nhiếu ánh mắt tò mò đưa chuyện của những người xung quanh.
Tan làm, Chúc Tiểu Tiểu thu dọn đồ đạc, vui vẻ cùng những đồng nghiệp khác xuống lầu. Vừa ra khỏi đại sảnh, liền thấy một chiếc BMW lái đến, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc của Nghiêm Lạc: "Heo Con".
Chúc Tiểu Tiểu vui vẻ chạy đến: "Boss". Cô không kìm được mong muốn chia sẻ tâm trạng đi làm ngày đầu tiên của mình với anh. Mới nói mấy câu, Nghiêm Lạc đã mở cửa xe ra: “Lên xe rồi nói .
Chúc Tiểu Tiểu chẳng chút do dự ngồi vào trong xe, chiếc BMW lái đi rất nhanh, lưu lại một đám hàng ma sư "nhân chứng" trong đầu ngập tràn những tưởng tượng.
Từ ngày hôm đó, Công ty An ninh Nhà Mã bắt đầu lan truyền những tin đồn. Ví dụ như: Công ty vốn xưng là tác phong nghiêm túc cũng bắt đầu diễn ra cái gọi là quy tắc ngầm. Phải biết rằng đến nhân viên vệ sinh của công ty cũng là người có ít nhiều quan hệ với gia tộc hàng ma. Vậy mà một cô gái chẳng hơn gì người bình thường nào đó lại vừa mới được tuyển vào công ty làm việc, vào công ty rồi, còn phải bắt đầu học từ trò chơi điện tử.
Có tin đồn là cô ấy có quan hệ mờ ám với Boss, Có tin đồn lại nói cô ấy có quan hệ với Smile. Rồi người ta còn truyền nhau tin đồn nhìn thấy Happy giáo huấn Smile một trận bảo cậu ấy phải giữ khoảng cách với một người con gái nào đó, đừng có nói những lời không nên nói,... Cho nên có khả năng rất lớn là hai chàng đang tranh chấp nhau một cô nàng. Nhưng lại nghe nói có người nhiều chuyện đã đến phòng Nhân sự xem tư liệu chứng nhận thấy rằng cô gái kia đã trải qua kiểm tra sát hạch để vào công ty, giám khảo và nhân chứng còn có mấy người... Thế là các tin đồn càng nhiều, trong chốc lát chuyện này càng trở nên hỗn loạn.
Tóm lại mà nói, trong thế giới hàng ma sư này, trong cái công ty lớn mà đàn ông chiếm hơn 85%, tinh thần \'"buôn chuyện" vẫn tồn tại.
Nhưng mọi người lại không hề biết, nữ nhân vật chính trong tin đồn kia, sau khi ngồi lên xe của Boss đại nhân, trong lòng đã hối hận rất nhiều. Cách nói "ngồi lên xe giặc" chính là nói cô!
Lúc bắt đầu, Boss đại nhân như người nhàn rỗi nói chuyện về tình hình công việc cùng với Chúc Tiểu Tiểu, còn ân cần hỏi han cô có ăn bữa chiều ở công ty không, có đói không.
Chúc Tiểu Tiểu lúc đó trong lòng vô cùng cảm động, dưới gầm trời này, e rằng chỉ có ông chủ của cô là tốt nhất nhỉ?
Nhưng mà, khi nghe cô nói ăn rồi, cho đến giờ cũng vẫn rất no, Boss đại nhân lại lộ ra bộ mặt thật "nanh ác"!
Anh đưa cô đến một khu dã ngoại vắng vẻ. Không sai, chính xác là một vùng ngoại thành vô cùng hoang vu.
Chúc Tiểu Tiểu còn đang trong niềm xúc động mơ hồ, vẫn chưa phản ứng lại được, thì phát hiện ra khung cảnh cô liêu bên ngoài xe thật là dọa người. Còn chưa lấy lại được tinh thần, cô đã bị ném vào một trường huấn luyện không bóng người.
Chúc Tiểu Tiểu đờ đẫn cùng Nghiêm Lạc xuống xe, chỉ nghe anh nói: "Chạy đi, bắt đầu từ đây, phải chạy một vòng vượt qua chướng ngại vật, chạy xong anh đưa em về".
Chúc Tiểu Tiểu há hốc miệng ra, nhìn cái hố đầy bùn đất, tấm ván nghiêng, vòng treo thể dục dụng cụ, đường lốp xe, cầu độc mộc, chướng ngại, dựng đứng... cả người cô ngây ra tại chỗ. Cô không dám tin, quay lại nhìn Boss đại nhân, anh hỏi cô có no không, lẽ nào là vì cái này?
"Nhanh chút đi, em chạy xong vòng này e rằng phải mất cả tiếng đồng hồ, muộn quá quay về không tốt" Ngữ khí cầu nói này của Nghiêm Lạc giống như là đang nói cô đã ăn cơm từ rất lâu rồi vậy.
Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng không nhịn được hỏi: "Nếu như chạy được một nửa đã không chạy nổi nữa thì làm thế nào?".
"Em sẽ không vậy đâu.” Nghiêm Lạc kiên định nói rồi đột nhiên búng tay một cái, Chúc Tiểu Tiểu lập tức ngửi thấy mùi cháy khét, có ác linh! Trong chốc lát, cô căng thẳng, nghe thấy Nghiêm Lạc nói: "Anh thả một ác linh chạy cùng em, em chắc chắn sẽ chạy nổi".
Chúc Tiểu Tiểu giật mình hét lớn; "Ý... ý gì vậy?". Lời của Tiểu Tiểu vừa buông ra, ác linh kia liền xông tới, lao thẳng vào cô.
Chúc Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh giá phủ đến, lông tơ toàn thân dựng đứng, một sức mạnh vô hình đập mạnh vào cô, khiến cô buồn nôn. Mùi của ác linh rất nồng, cô không thế hỏi nổi nữa rồi, quay đầu co cẳng chạy.
Quá ác độc, quá đen tối, quá âm mưu, quá không thương hoa tiếc ngọc! Cô vì sao lại cảm thấy anh là Boss tốt nhất trên thế giới này chứ? Cô đúng là heo, heo đại ngốc!
Chúc Tiểu Tiểu dốc toàn lực chạy, cô có thể ngửi thấy mùi cháy khét vẫn đang truy đuổi ráo riết sau lưng mình, nếu như cô chạy chậm một chút, ác linh kia sẽ tấn công cô vô cùng hung tợn. Bị quỷ đánh đương nhiên là không thoải mái, Chúc Tiểu Tiểu trong lòng hậm hực: "Ngày mai tao sẽ mang dây trói hồn, bình dẫn hồn, tao thu phục mày rồi xem mày còn đắc ý được nữa không!". Thật là tốt, hôm nay vừa học về dây trói hồn, liền có chỗ để dùng ngay.
Chúc Tiểu Tiểu vừa tưởng tượng biểu hiện của Boss sau khi mình thu phục được ác linh đưa cho anh xem, vừa chạy thật nhanh về phía trước, nắm chắc vòng treo, đu qua chiếc hố lớn, hạ cánh vững vàng ở trên mặt đất.
Động tác đẹp quá, phong độ quá! Chúc Tiểu Tiêu tự hài lòng với chính mình.
Cô quay đầu, làm mặt quỷ trưng về phía Nghiêm Lạc, tuy khoảng cách này cô chẳng thể nhìn thấy anh, nhưng cô vẫn làm thế cho bõ tức. Làm mặt quỷ xong, cô lại đạp vào ác linh vô hình hai cái: "Đáng ghét, đáng ghét!". Đáp trả lại, ác linh lập tức xông vào cô lần nữa.
Chúc Tiểu Tiểu quay người tiếp tục chạy, lúc này cô như đã lấy lại được hồn phách, tinh thần vô cùng tốt, còn dám huênh hoang nói với ác linh kia: "Mày đừng đắc ý, tao biết mày không đám làm bị thương tao, nếu không thì Boss sẽ xử lý mày. Nhưng mà không cần đợi Boss, ngày mai tao sẽ xử lý mày trước". Cô không ý thức được rằng, hàm nghĩa ẩn trong lời nói của cô, chính là ngày mai cô vẫn phải tới đây.
Sau khi nỗ lực chạy được hơn nửa vòng, Chúc Tiểu Tiểu đã không còn huênh hoang nổi nữa, cô thở không ra hơi, khi chạy tới chỗ chướng ngại dựng đứng, phải nhảy cao lên, nhưng lúc qua rồi, cô lại không còn chút sức nào nữa, cả người rơi xuống. Tiểu Tiểu kêu "á" một tiếng thảm thiết, đợi cơn đau ập đến, nhưng lại cảm thấy vùng eo mình bị túm chặt, cơ thể chới với giữa không trung.
Chúc Tiểu Tiểu định thần lại nhìn, là Boss, anh đã đỡ lấy cô.
Nghiêm Lạc đặt cô xuống đất, kéo cô đi: "Đừng dừng lại, đi một đoạn nữa rồi nghỉ".
Chúc Tiểu Tiểu thở dốc, sức để gật đầu cũng không còn. Sau cả đoạn đưòng vất vả, khi cùng Nghiêm Lạc tới chỗ chiếc xe kia, cô không chống đỡ nổi nữa, mở cửa phía sau nhanh chóng bổ nhào vào, nằm bò ra như chết.
Nghiêm Lạc cũng không tính toán, để cô thở đủ rồi, đưa nước suối cho cô, nhìn cô tu ừng ực loáng cái hết cả chai nước, lại đưa giấy ăn cho cô, sau đó khởi động xe đi về phía thành phố.
Chúc Tiểu Tiểu mặc kệ cả người mình bẩn thỉu, nằm ở ghế sau lười nhác không buồn cử động, cứ nằm như thế, toàn thân đau ê ẩm, cô mơ màng sắp ngủ, nhưng vẫn gắng nói một câu: "Boss, ác linh kia anh thu lại chưa? Đừng để nó đi hại ngưòi khác".
"Yên tâm." Nghiêm Lạc nhìn cô qua kính chiếu hậu, ngắm cô nhắm chặt mắt, thiếp đi.
Cũng không biết là bao lâu, khi cô tỉnh lại, nhìn thấy chiếc xe đang dừng trước một nhà hàng sang trọng. Cô rất tự nhiên nói là mình đói, thế rồi Nghiêm Lạc đưa cô vào nhà hàng, thưởng cho cô một bữa ngon miệng.
Chúc Tiểu Tiểu ăn uống no say lại bắt đầu buồn ngủ, trong lúc buồn ngủ không giữ được miệng, hỏi: "Boss, anh muốn để em chuẩn bị tâm lý trước, có phải sau này sẽ tiếp tục bắt em tập luyện như vậy nữa không?".
"Đúng, ngày mai tiếp tục."
"Vậy có tính lương tăng ca không?"
"Em nói xem?"
"Em nói có, có thể không?"
"Đợi em làm ông chủ rồi thì có thể."
Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, sau đó ngáp dài: "Vậy khi tập luyện có thể mang theo dụng cụ chứ?".
"Có thể", Nghiêm Lạc rất thoải mái, nhưng lời sau đó lại khiến Chúc Tiểu Tiểu tắc nghẹn: "Em có thể mang theo bao nhiêu dụng cụ? Dây trói hồn, bình dẫn hồn, súng đạn bùa, bùa diệt hồn? Còn có những thứ gì, em có biết không? Em có thể diệt được bao nhiêu linh hồn, anh có thể thả bấy nhiêu con. Số lượng linh hồn lúc nào cũng sẽ nhiều hơn một con so với số em có thể đối phó".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Boss, em có thù với anh sao?".
Nghiêm Lạc nhìn cô một cái: "Em ngốc nghếch thế này, không cần có thù, người ta cũng muốn giáo huấn".
Chúc Tiểu Tiểu nhăn mũi: "Em ngốc ở đâu? Hơn nữa bây giờ em không sợ ác linh nữa rồi, em chỉ ghét nó hôi thôi".
Nghiêm Lạc nhếch miệng lên cười, Chúc Tiểu Tiểu lại hỏi: "Boss, em như thế này phải tập luyện bao lâu?".
"Luyện đến khi anh hài lòng thì thôi."
Chúc Tiểu Tiểu thở dài, vậy xem ra mãi mãi sẽ chẳng có hy vọng rồi. "Boss, vậy em xin nghỉ trước. Tối