. Sau này em phải đối mặt, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện còn kinh sợ, nguy hiểm hơn cả tối qua, cho nên em hãy cân nhắc kỹ càng. Nếu như vẫn quyết định trở thành một hàng ma sư, thì hãy liên hệ với anh. Ngoài ra, trong tiểu khu của em đã không còn bất cứ ác linh hay thứ không sạch sẽ gì khác, không cần phải lo lắng. Rất xin lỗi làm hỏng diện thoại của em, chiếc điện thoại mới này coi như là bồi thường. Phím tắt số một là số điện thoại của anh, chờ mong em gia nhập vào công ty của anh". Chữ ký bên dưới là Nghiêm Lạc.
Tiểu Tiểu đọc xong thư, chậm rãi đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo, sau đó chẳng chút khách khí ăn một bữa no nê, đem toàn bộ chỗ đồ ăn ngon trên bàn kia nhét hết vào bụng. Sau khi ăn uống no say, cô vẫn còn chưa nghĩ thông được, rốt cuộc mình có muốn làm hàng ma sư không?
Tiểu Tiểu quay lại thư phòng, mở hộp điện thoại trên bàn, lấy chiếc điện thoại mới ra xem. Kiểu dáng thời thượng, chức năng phức tạp, bên cạnh còn có một cuốn sách hướng dẫn dày cộp, không có nhãn hiệu, chưa từng nhìn thấy trên thị trường. Trong đầu Tiểu Tiểu trống không, không biết nên làm gì mới được, cuối cùng tìm ra danh thiếp Thư Đồng để lại, gọi điện thoại cho Thư Đồng.
"Thư Đồng, tối hôm qua, sau đó xảy ra chuyện gì?"
"Sau đó thì cũng chẳng có gì, cô thu hồi được ác linh, ôm lấy Boss khóc đến khi ngủ say. Sau đó cảnh sát tới, đưa Hà Tình và cả nhà Thạch Tráng đi, thông báo cho người thân đến đón đứa bé về ‘Thảm án diệt môn\', chắc sẽ ồn ào một trận đây."
Tiểu Tiểu thở dài thườn thượt, cảm thấy cả nhà họ thật đáng thương. "Chị Tình là làm sao vậy? Tại sao vệt sáng trên đồng hồ là màu hồng phấn?”
"Đó là \'xác sống\'. Chính là cơ thể đã tử vong, nhưng hồn phách lại bị cưỡng ép lưu lại trong cơ thể, nếu như không ăn máu thịt tươi mới, thân thể sẽ bị thối rữa, cho nên...”Thư Đồng ở đầu dây bên kia làm vẻ mặt ghê tởm: "Cô biết đó, bất luận bọn chúng có thích hay không, bọn chúng đều cần đi khắp nơi tìm kiếm đồ ăn". Cô dừng lại một chút, sau đó nói: "Linh hồn của Hà Tình là linh hồn mới, cơ thể cũng chưa thối rữa, cho nên bây giờ bị thu về rồi là chuyện tốt. Nếu không sau này cô ta sẽ vĩnh viễn là xác sống ăn máu thịt, đó là chuyện rất đau khổ, cuối cùng cũng chỉ có thể đợi bị tiêu diệt. Trì Lệ Phân kia có lẽ cũng không biết hậu quả của việc làm như thế này, mới ép hồn phách của cô ta ở lại trong cơ thể".
Tiểu Tiểu nghe thấy chuyện này không lạnh mà run: "Trì Lệ Phân kia điên rồi".
"Cô ta không những không điên, còn rất thông minh." Thư Đồng nói: "Cô ta che giấu rất tốt, hơn nữa còn rất biết chừng mực. Một linh hồn ở cùng với con người nhiều năm, sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe của con người, mà người nhà Thạch Tráng lại không hề gầy ốm, chẳng khác gì người bình thường. Có thể thấy Trì Lệ Phân hiểu rất rõ thân mình là ma, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm".
Tiểu Tiểu thở dài, hỏi Thư Đồng: "Cô nói xem, tôi thích hợp làm hàng ma sư không?".
"Hì, xem ra cô thực sự bị dọa rồi. Boss nói có lẽ cô sẽ rút lui, bảo tôi đừng làm phiền cô, hóa ra là thật."
Tiểu Tiểu có chút ngượng ngùng: "Anh ấy không biết có tức giận không?".
Thư Đồng cao giọng nói: "Anh ấy chẳng phải luôn tức giận sao? Nhìn khuôn mặt chẳng chút cảm xúc kia, thật đáng tiếc cho sắc đẹp của anh ta".
"Đâu có, Boss không phải là người không có cảm xúc, anh ấy rất ôn hòa, đâu có đáng sợ như cô nói."
"Ha ha", Thư Đồng cười hai tiếng kỳ quặc: "Cô đang kể chuyện cười đấy à?".
"Chẳng có gì đáng cười cả. Tôi đang nói nghiêm túc với cô, cô đừng đùa."
"Được rồi, được rồi, nghiêm túc. Nếu như cô muốn hỏi ý kiến của tôi, tôi chỉ có thể nói với cô, ông Trời không tự nhiên lại cho cô khả năng đặc biệt đó đâu."
Không tự nhiên lại ban cho khả năng đặc biệt? Câu này đánh trúng vào tâm lý Tiểu Tiểu, khiến cô càng trở nên mơ hồ.
Khi đã bình tâm lại sau những vui mừng về bước đầu có được công việc, lý trí nói cho Tiểu Tiểu biết, công việc này chắc chắn ỉà không đơn giản thú vị như những gì cô nghĩ. Nếu không thì, Nghiêm Lạc sẽ không đặc biệt để cô đơn độc một mình đi đối mặt với Trì Lệ Phân. Anh chẳng qua muốn lấy thực tế để chỉ ra cho cô những nguy hiểm có thể sẽ gặp phải trong công việc này.
Đây thực sự không phải công việc người bình thường nên chọn, nhưng nơi sâu thẳm nhất trong lòng Tiểu Tiểu, cũng không biết vì sao, vẫn có chút mong muốn được trở thành một hàng ma sư.
Đầu Tiểu Tiểu đang quay mòng mòng với những mâu thuẫn, người thì đau chết đi được, cổ cũng bị thâm tím cả mảng, chẳng thể nào đi gặp mọi người. Lưng cũng đau, bụng cũng đau, chân cũng đau, tay cũng đau, toàn thân không có chỗ nào là không đau. Tiểu Tiểu chẳng nghĩ gì nữa, lười nhác nằm ở nhà dưỡng thương một tuần.
Trong thời gian này, Tiểu Tiểu đã nói chuyện điện thoại với A La, A La đến nhà ở cùng cô hai ngày, còn mang đến loại kem mà cô thích ăn nhất. Tiểu Tiểu kể lại tường tận tỉ mỉ những chuyện cô trải qua với A La, nhân cơ hội hòi ý kiến luôn: "A La, cậu nói đi, mình thích hợp làm hàng ma sư không?".
Mắt A La sáng lên, kích động nói: "Cậu muốn đi làm hàng ma sư sao? Tốt quá rồi."
"Nào có tốt gì đâu. Tối hôm đó mình suýt chút nữa chết toi rồi. Sắp bị dọa chết đây, cậu không biết đâu, đó thực sự là chuyện rất đáng sợ."
"Trông cậu bây giờ ăn vui vẻ như vậy, vừa rồi còn hào hứng nói chuyện, mặt mày tươi tỉnh, đấu khẩu với mình cũng rất có khí thế, chẳng giống người sắp bị dọa chết tí nào."
Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Ngủ mấy giấc như thế, lại ăn no rồi, hơn nữa sự việc đã qua, bây giờ đương nhiên không còn sợ. Nhưng mà nếu gặp phải lần nữa, chưa chắc mình đã chịu được. Anh Nghiêm kia vừa muốn mời mình đến làm việc, vừa muốn dọa dẫm mình, nói rất nguy hiểm, vậy rốt cuộc là anh ta có muốn mình đến làm việc hay không?".
A La ngẩn ra, sau đó cười lớn: "Chuyện này cậu cần hỏi trực tiếp anh ấy, mình rất muốn xem xem biểu hiện của anh ấy thế nào?".
Tiểu Tiểu mặt tối sầm, xem ra A La này cũng chẳng có chủ ý gì hay ho hơn.
Sau đó Tiểu Tiểu lại ở nhà thêm mấy ngày nữa, cuối cùng mới nghĩ ra một cách. Cô quyết định xem thật nhiều phim kinh dị để luyện gan, sau đó dựa vào kết quả luyện gan của mình để đưa ra quyết định có muốn làm hàng ma sư hay không,
Tiểu Tiểu tra cả đống tên phim kinh dị trên mạng, sau đó lên danh sách đi thuê đĩa. Cô một mình trốn ở trong nhà xem phim, càng xem càng sợ, cuối cùng thực sự không chịu nổi nữa, đành gọi điện triệu tập mấy người bạn học thân thiết lần lượt đến xem cùng. Kết quả, tất cả mọi người đều khinh ghét nói: "Sợ thì đừng xem nữa!".
Nhưng Tiểu Tiểu không muốn bỏ, không luyện tập cho tốt, làm sao biết được mình có muốn làm hàng ma sư hay không.
Hôm nay cô kéo rèm cửa, ôm gối, từ khe hở của các ngón tay đang bịt trên mắt chuyên tâm xem phim. Trên màn hình ti vi là hình ảnh một cô gái mặc áo trắng đang co rúm lại trong góc, run rẩy giữa bầu không khí kỳ quái đáng sợ, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh... Đột nhiên, điện thoại vang lên!
Tiểu Tiểu thét lên, dây điện thoại của cô gái kia rõ ràng bị cắt đứt rồi. Là ma! Chắc chắn là vậy!
Chuông điện thoại vẫn cứ reo vang, cô gái áo trắng đó lại dường như không nghe thấy, Tiểu Tiểu căng thẳng nhìn màn hình, trong lòng thực sự lo lắng thay cho có gái kia, sao lại không nghe thấy chứ?
Nhưng nhìn rồi nhìn, cuối cùng Tiểu Tiểu phát hiện ra điều không bình thường. Tiếng chuông điện thoại đó nghe thật quen tai. Điện thoại của cô cũng cài chuông này. Tiểu Tiểu vội vàng lật đống gối tìm điện thoại, chuông vừa ngừng thì cô gái trên màn hình bắt đầu hét lên. Tiểu Tiểu đang cầm điện thoại trên tay, nghe thấy tiếng hét vội ngẩng đầu lên nhìn những chuyện xảy ra trên màn hình. Chỉ thấy trong căn phòng trống không, trên mặt đất có một bóng đen đang ép gần lại phía cô gái kia... Tiểu Tiểu căng thẳng không thở nổi, lúc này, chuông điện thoại của cô lại réo ầm ĩ.
Cả Tiểu Tiểu và cô gái kia cùng hét lớn, cô nhảy lên, nhìn thấy điện thoại của mình đang có người gọi đến, chữ trên điện thoại lại là u Dương Tĩnh.
Tiểu Tiểu nhanh chóng đặt chế độ tạm ngừng cho ti vi, tiếp đó hít mấy hơi, lại xoa xoa đám da gà nổi đầy trên cánh tay, lúc này mơi dám nhận điện thoại.
"Tiểu Tiểu, anh là u Dương Tĩnh."
"Học trường", thần trí Tiểu Tiểu vẫn còn chưa khôi phục, giọng nói hơi run run.
"Em đang làm gì?"
"Xem phim kinh dị."
u Dương Tĩnh cười: "Em chẳng phải không thích xem loại này sao?".
"Gần đây hình như bị trúng gió nên mới muốn xem thử."
"Anh thấy em không phải là trúng gió, em chỉ hơi suy sụp tinh thần thôi. Công việc của em đến đâu rồi?"
Tiểu Tiểu vừa nghe đến điều này liền có tinh thần ngay: "Học trưởng, em có cơ hội tìm được việc làm rồi. Loại công việc giống như công ty an ninh bảo vệ, lương cao, đãi ngộ tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt, nhưng lại khá nguy hiểm. Anh nói xem em có nên làm không?".
“Đương nhiên là không nên." u Dương Tĩnh trả lời dứt khoát: "Con gái làm công việc an ninh bảo vệ đó làm gì. Anh gọi điện cho em là muốn nói với em, trong tòa nhà anh làm việc, có công ty đang tuyển người. Bọn họ cần một trợ lý nghiệp vụ, không yêu cầu gì về kinh nghiệm làm việc, anh thấy rất thích hợp với em. Công ty đó làm về thương mại, cũng đúng với chuyên ngành của em. Hơn nữa quy mô công ty rất lớn, tiển lương và đãi ngộ cũng không tồi. Người phòng Nhân sự ở đó vừa hay anh có quen, đem hồ sơ của em gửi qua đi. Thế nào, chuẩn bị một chút, hai ngày nữa tham gia phỏng vấn nhé".
Tiểu Tiểu ngẩn ra, lại có chuyện tốt như vậy sao? Lẽ nào sau khi gặp ma, vận đen biến thành tốt rồi?
Tiểu Tiểu thật là có chút vui mừng ngoài mong đợi, có nội ứng, chắc sẽ dễ qua cửa. Quan trọng nhất là, nếu như đến đó làm việc, vậy chính là cùng làm việc trong một tòa nhà với học trưởng, ở gần ắt có lợi thế, tuyệt quá đi mất! Mỗi ngày có thể cùng ăn cơm trưa, tối có thể cùng tan làm, nhân tiện có thể cùng dạo phố hẹn hò một chút, đây đơn giản là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Tiểu Tiểu hỏi u Dương Tĩnh về tình hình cụ thể của công ty kia, yêu cầu tuyển người, thời gian phỏng vấn, và số điện thoại liên hệ..., cuối cùng cô phấn khởi trả lời sẽ tham gia phỏng vấn.
Tiểu Tiểu cúp điện thoại, chạy vào phòng tìm quần áo. Giơ mấy bộ quần áo ra trước gương so sánh, cô vui vẻ lẩm nhẩm hát. Quay lại phòng khách, khi nhìn thấy cô gái trên màn hình đang phải chịu kinh sợ kia, Tiểu Tiểu đột nhiên có chút do dự, làm viên chức bình thường, thực sự hợp với cô hơn làm hàng ma sư sao?