nhũn chân, ngồi phịch xuống ghế, vẫn cònchưa ngồi chắc, bên cạnh cô lại đột nhiên có người đứng phắt dậy. Tiểu Tiểu sợquá suýt chút nữa thì hét toáng lên, định thần lại nhìn, hóa ra là cô nữ sinhvẫn đang khóc kia.
Đúng rồi, tại sao cô ta không khóc nữa?
Cô nữ sinh kia dường như không chú ý đến chuyện lạđang xảy ra xung quanh, cất bước muốn ra ngoài. Tiểu Tiểu nhanh chóng thu chânlại nhường đường cho cô ta. Khi cô ta chen qua người cô, Tiểu Tiểu ngửi thấymùi cháy khét càng nồng hơn. Cô không kìm được nhìn cô ta một cái, cô gái kiacũng nhìn cô, rồi sau đó bước ra ngoài rất nhanh.
Tiểu Tiểu lại nhìn khắp xung quanh, không có người nàolà có vẻ sắp cử động, toàn bộ cứ ngồi im như bị đông cứng. Tiểu Tiểu sợ hãi,nhanh chóng đuổi theo người duy nhất còn biết cử động kia: “Này, cô ơi, đợi tôivới, tôi cũng đi”.
Cô nữ sinh kia chẳng để ý đến cô, đi rất nhanh, trongchốc lát đã mất tích trước cửa phòng chiếu.
Tiểu Tiểu vội vàng đuổi theo, trong lòng nghĩ có ngườilàm bạn sẽ an toàn hơn. Đuổi theo rồi đuổi theo, đột nhiên cảm thấy lối đi củarạp chiếu phim này rất lạ, rõ ràng cô đi đã rất lâu rồi, sao cứ cảm thấy mìnhvẫn đang luẩn quẩn ở chỗ cũ thế này?
Tiểu Tiểu có chút hoảng sợ, không dám đuổi theo nữa,đứng nguyên tại chỗ do dự. Trước mắt là một lối đi rất dài, không một bóngngười.
Tiểu Tiểu nhìn nhìn phía trước, ngó ngó phía sau, lớntiếng hét một câu: “Có người không?”.
Không có ai trả lời, lối đi rất yên tĩnh.
Tiểu Tiểu lại hét lên lần nữa, vẫn không có tiếng trảlời. Sức tưởng tượng phong phú kia của Tiểu Tiểu lại bắt đầu phát huy công lực,cô không dám hét nữa.
Nhưng mà đứng đây thế này cũng không phải là cách,Tiểu Tiểu nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng quyết định vẫn nên đi về phía trước.Cô tự xốc lại tinh thần, không sợ, không sợ, đi ra khỏi chỗ này chắc chắn sẽ ổnthôi. Trong này dù gì cũng là chỗ giải trí công cộng, có rất nhiều người, chắcchắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tiểu Tiểu cẩn trọng bước về phía trước, cuối cùng điđến một lối rẽ, cô dừng bước lại ngẫm nghĩ, sau đó ngồi nép vào góc tường rồithò đầu ra.
Vẫn nên cẩn thận một chút, thăm dò xem sau chỗ rẽ nàytình hình lối đi bên đó thế nào thì sẽ an tâm hơn.
Tiểu Tiểu vừa mới thò cổ ra, thứ đầu tiên mà cô trôngthấy lại chính là đỉnh đầu của một người. Người đó đang nửa ngồi nửa quỳ, khiếnTiểu Tiểu suýt chút nữa va vào đầu cô ta. Lần này Tiểu Tiểu giật mình nhảy dựnglên, cô hét lên một tiếng rồi vội vàng lùi ra phía sau. Định thần lại nhìn,ngồi ở đó hóa ra chính là cô nữ sinh xui xẻo vừa rồi, cái cô gái có thể khiếncho người ta phiền đến chết.
Tiểu Tiểu nhìn thấy người quen, yên tâm hơn một chút.Cô đi đến đẩy đẩy vào cô ta, gọi một tiếng: “Này?”.
Cô nữ sinh kia không động đậy, mắt cũng không mở ra.Trong lòng Tiểu Tiểu lại thấy sợ hãi, cô quyết tâm đẩy thêm cái nữa, người kiavẫn bất động. Tiểu Tiểu vừa sợ vừa lo: “Cô bị bệnh, hay là bị đánh ngất vậy?”.Cô gái kia đương nhiên không thể trả lời.
Tiểu Tiểu quan sát cẩn thận một chút, sau đó thậntrọng đưa tay sờ sờ, cô ấy không giống người chết rồi, ngược lại giống như đangngủ say vậy. Rõ ràng vừa rồi vẫn còn là một người khỏe mạnh, tại sao chớp mắtđã biến thành như thế này? Tình huống này thực sự kỳ quái quá, trong lòng TiểuTiểu đang diễn ra cảnh trời người giao chiến[1],chạy đi hay là giúp cô ta?
[1] Trời ngườigiao chiến: Trong tiếng Trung, cụm từ này để chỉ sự đấu tranh tư tưởng kịchliệt.
“Có người không? Có người không? Cứu tôi với, ngườiđâu…” Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy không thể thấy chết không cứu, cô nhìn trái ngóphải, lớn tiếng kêu lên.
Nhưng vẫn không có người trả lời.
Tiểu Tiểu dốc sức, cắn răng: “Được rồi, cô vẫn còn coilà không xui xẻo lắm, cô gặp được tôi rồi”. Cô lấy điện thoại ra, quyết địnhgọi xe cấp cứu.
Đang bấm số, đột nhiên lại ngửi thấy cái mùi cháy khétkia phát ra. Tiểu Tiểu quay phắt lại, thình lình phát hiện một người đang đứngđờ ra sau lưng mình. Tiểu Tiểu bị dọa cho suýt bay mất cả hồn phách, cô kêu lênmột tiếng kinh hãi, chiếc điện thoại lập tức rơi xuống đất.
Người đàn ông kia không có chút biểu cảm, cúi đầu nhìncô nữ sinh xui xẻo đang ngồi, rồi lại ngẩng lên nhìn Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu têdại cả da đầu, nhưng vẫn ôm chút hy vọng, thăm dò hỏi: “Anh à, có thể giúp tôiđi gọi ai đó được không, ở đây có người bị bệnh rồi”.
Người đàn ông kia không nói gì, biểu hiện thái độdường như hài lòng đối với Tiểu Tiểu, sau đó hắn ta cười. Nụ cười này Tiểu Tiểuthực sự không có cách nào để hình dung, chỉ biết là quái dị đến mức khiến lôngtơ toàn thân cô dựng đứng cả lên, toát mồ hôi lạnh.
Nụ cười của người đàn ông còn chưa tắt, đột nhiên hắnta đưa tay ra tóm lấy Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu giật mình tránh đi, lớn tiếng nói:“Ông làm cái gì vậy?”.
Lẽ nào đây là lưu manh? Thấy ở đây không có người liềnmuốn làm bậy?
Tiểu Tiểu cảm thấy xung quanh lạnh lẽo u ám vô cùng,cô lùi lại mấy bước, chỉ vào người đàn ông kia nói: “Ông đừng có qua đây, bạncủa tôi sắp đến rồi đấy”.
Người đàn ông kia như không nghe thấy, bước mấy bướclên phía trước, lại giơ tay ra tóm Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đập một phát vào tayhắn ta, mặt hắn ta nhăn lại, trở nên gớm ghiếc, kêu lên một tiếng rồi nhào đến.
Tiểu Tiểu kinh hãi, theo bản năng, khom người tránh,đồng thời di chuyển thân mình, co chân, đá một cái vào bụng hắn ta. Người đànông đó bị đá lùi lại sau hai bước, dường như rất tức giận, trong cổ họng phátra mấy tiếng “khừ khừ”. Tiểu Tiểu quan sát lại kỹ càng, thấy sắc mặt của hắn tatái xanh, hai mắt đỏ rực, các thớ thịt trên mặt co giật dữ dội. Tiểu Tiểu càngnhìn càng cảm thấy sợ hãi, cuối cùng không nhịn được nữa, không nói không rằng,cắm đầu bỏ chạy.
Cô chạy như điên, đến ngoảnh đầu nhìn cũng không dám.Lúc sau cô nghe thấy sau lưng vang lên tiếng bước chân “thịch thịch”, lại thấymột cô gái hét lên rất lớn: “Đứng lại, không được chạy… còn dám chạy, chạy cáigì chứ?”.
Đàn ông biến thành phụ nữ? Như vậy càng phải chạynhanh!
Tiểu Tiểu nhắm mắt nhắm mũi lao nhanh về phía trước,âm thanh sau lưng lại biến thành tiếng “lụp bụp” như đánh nhau. Tiểu Tiểu khôngkìm được, quay đầu nhìn một cái. Phía sau cô lúc này, một cô gái trẻ tuổi, tócngắn, đeo kính màu nâu vừa lớn tiếng hét vừa vung một sợi xích nhỏ màu bạc vềphía chân của người đàn ông kia. Người đàn ông nặng nề ngã xuống, cô gái tócngắn nhào đến đấm một đấm vào trán hắn ta.
Tiểu Tiểu sững sờ, chỉ thấy cô gái tóc ngắn kia vừa hạmột đấm xuống, trán người đàn ông đã lập tức xuất hiện một lá bùa màu đỏ, lábùa đó giống như là lặn vào trong đầu hắn ta, rất nhanh chóng biến mất khôngcòn dấu vết.
Người đàn ông nằm dưới đất, không động đậy gì nữa. Côgái tóc ngắn ung dung phất tay, thu hồi sợi xích, sợi xích đó như vật sống vậy,nhanh chóng trở về trên thắt lưng của cô ta.
Tiểu Tiểu nhất thời cảm thấy cô gái này cũng rất cổquái, bèn vội vàng quay người tiếp tục chạy, nhưng lại nghe thấy cô gái lớntiếng gọi: “Cô gái, đừng chạy, nguy hiểm đấy!”.