br/> Tên con trai tóc vàng kia nhìn lướt cô một cái, chẳngthèm để ý, cứ tiếp tục chạy về phía trước. Tiếng hét đáng thương của cô gáiđang đuổi phía sau vẫn còn vang tới: “Anh đừng chạy, đứng lại…”.
Tình cảnh này khiến Tiểu Tiểu bắt đầu bị kích thích từtận trong tim, cô nhân lúc người thanh niên kia chạy ngang qua mình, đạp mộtcái về phía hắn ta.
Thanh niên tóc vàng kia đương nhiên không ngờ rằng cóngười sẽ động thủ, hắn ta “á” lên một tiếng thảm thiết, bị đạp ngã xuống đất.Như thế này không thể được, hắn ta nhảy bật dậy, chỉ vào Tiểu Tiểu chửi: “Khốnkiếp, dám đánh ông đây!”. Một tràng câu nói thô tục tuôn ra, hắn ta vừa chửirủa vừa khua nắm đấm muốn đánh Tiểu Tiểu.
“Còn dám đánh con gái!”, Tiểu Tiểu bị chửi đã thấy hơibực mình, hắn lại còn muốn động thủ khiến cô càng tức giận hơn. Cô chuyển chân,nghiêng người, nhanh chóng giữ chặt và vặn cánh tay gã thanh niên tóc vàng,dùng lực ấn vào phần cơ mềm trên cánh tay, nâng đầu gối lên thúc mạnh vào tayhắn. Hắn ta kêu “ối” một tiếng thảm thiết. Tiểu Tiểu liền một mạch, chống lưng,hạ vai, dồn lực mạnh vào vùng eo, hai tay thuận theo lực đạo vung ra, miệng lalớn một tiếng, lướt qua vai một đường đẹp đẽ, đem tên kia quật mạnh xuống đất.
Dáng người Chúc Tiểu Tiểu không cao, nhưng động tácnhanh gọn, thân hình thanh thoát, thu hút không ít người vây lại xem. Nhưngngười xem náo nhiệt không ít, mà người đứng ra giúp đỡ lại chẳng có một ai. Lúcnày cô gái trẻ đuổi theo phía sau cuối cùng cũng chạy tới nơi. Cô ta xông đếnchỗ người thanh niên tóc vàng, lấy chiếc túi xách trên tay ra sức đập mạnh lênngười hắn.
Lời của cô còn chưa nói xong, lại thấy cô gái kia tómlấy cổ áo của người thanh niên tóc vàng, hung dữ lớn tiếng quát: “Anh nói đi,rốt cuộc anh có yêu em không?”.
Yêu, không yêu?
Tiểu Tiểu ngẩn ra. Làm cái gì vậy chứ, không phải làđánh cướp sao?
Tiểu Tiểu quay đầu nhìn xung quanh, những người có mặtđều kinh ngạc như cô, xem ra cô thực sự không nghe nhầm.
Lúc này, cô gái có bề ngoài nhã nhặn kia sau khi đưara câu hỏi còn chẳng thèm đợi đáp án, lại kéo đầu người thanh niên tóc vàngxuống, cưỡng hôn ngay giữa phố. Cằm Tiểu Tiểu suýt chút nữa thì rớt xuống đất,ngẩn tò te nhìn người ta hôn nhau xong, ngốc nghếch nói một câu: “Đúng là gặpquỷ thật rồi”.
Cô gái kia nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn một cái,phát hiện mình đã diễn kịch miễn phí, ngữ khí không vui vẻ, lớn tiếng với đámngười vây quanh: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người ta yêu đương sao?”.
Tiểu Tiểu cũng muốn đi, không ngờ rằng cô gái kia lạiquay sang mắng chửi cô: “Còn cả cô nữa, cô làm sao vậy? Cô bị bệnh hả! Dựa vàocái gì mà đánh người ta chứ?”.
“Tôi?”, Tiểu Tiểu giơ ngón tay chỉ vào mình, ấp únghồi lâu, rồi lại quay tay chỉ vào cô gái kia: “Sao cô không tự đi nói bản thâncô, hét loạn lên cái gì, còn cả anh ta…”. Ngón tay đổi hướng, chỉ vào ngườithanh niên tóc vàng: “Anh ta lại còn dám đánh con gái, cô mở mắt ra mà nhìn,chưa biết chừng anh ta còn có khuynh hướng bạo lực…”.
“Cô mới có khuynh hướng bạo lực đó!” Người thanh niêntóc vàng và cô gái kia đồng thanh chửi, chửi xong còn quay lại nhìn nhau. Côgái kia dường như rất vui mừng vì sự ăn ý giữa bọn họ, nhào đến hôn người thanhniên tóc vàng cái nữa, sau đó hai người lại thân thân thiết thiết nắm tay nhauđi tiếp.
Tiểu Tiểu đứng đơ ra nhìn bóng hai người kia, qua mộtlúc lâu mới có phản ứng trở lại, tức đến mức phải đứng giậm chân tại chỗ, nhenanh múa vuốt: “Chúc Tiểu Tiểu, mày là đồ con heo, thực là đồ con heo, heongốc!”. Cô thật là ăn no nhàn rỗi, đi quản chuyện vớ vẩn rồi.
Cô đang tự phát tiết với chính mình, khóe mắt lạithoáng thấy có động tĩnh. Quay đầu lại nhìn, thì ra người đàn ông lạnh lùng đẹptrai trong tiệm Waiting đang đứng phía sau cửa kính nhìn cô, ánh mắt kia rõràng hiện lên ý cười.
Gò má Tiểu Tiểu ửng hồng trong thoáng chốc, có trờimới biết người này đã ở đó nhìn cô bao lâu rồi. Lẽ nào anh ta đã thấy toàn bộchuyện xấu hổ cô vừa làm?
Tiểu Tiểu gắng sức nhìn chòng chọc vào anh ta, nhìncho tới khi người đàn ông đó phải ngại mà rút lui, không dám nhìn cô nữa. Kếtquả, ánh mắt của cô đến một chút sức sát thương cũng không có, người đàn ônglạnh lùng kia không những không quay đi, trái lại còn nhếch môi lên, lộ ra mộtnụ cười.
Nụ cười này trong chốc lát đã đánh bại Tiểu Tiểu, côđỏ bừng mặt, quay đầu bỏ chạy, chỉ hận không thể đem cái sức mạnh khủng khiếpnhư khi hút hết bay một hộp sữa để làm cho mình biến mất ngay lập tức.
Ôi ôi! Thực sự là mất mặt quá!
Tiểu Tiểu chạy cả đoạn đường về nhà, rửa mặt mũi sạchsẽ, nhưng vẫn không rửa hết được cái cảm giác nóng rực đang cháy trên khuônmặt. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo, cô thở dài, sau đó lăn lên giường nằm imnhư chết. Cô vừa đi phỏng vấn thất bại, trên đường về lại gặp chuyện dở hơi,còn bị người ta cười. Nhưng điểm quan trọng nhất trong những điểm quan trọng đólà, người cười cô kia, lại chính là anh chàng siêu đẹp trai, siêu đẹp trai!
Đúng rồi, còn có lời cảnh cáo của A La nữa, ngày maikhông được ra khỏi cửa.
Nhưng mà không ra khỏi cửa thì phải làm thế nào? Ngàymai cô vẫn muốn tiếp tục đi phỏng vấn. Tuy công việc đó cô hoàn toàn không hứngthú, cũng không cảm thấy có tiền đồ gì, nhưng cô thực sự rất muốn có một côngviệc để tự nuôi sống bản thân và để cho hai vị phụ mẫu đang dự định nuôi dưỡngcô cả đời biết rằng cô không phải là đồ vô dụng. Thế nhưng xin việc đã lâu nhưvậy mà đến cái mép của chiếc bàn làm việc, cô cũng vẫn chưa sờ được vào. TiểuTiểu nằm trằn trọc trên giường, ôm gối kêu khóc, lẽ nào Trời thực sự ghen tỵvới khuôn mặt búp bê của mình?
Tiểu Tiểu lăn lộn mệt rồi, nằm dang chân dang tay nhưmột chữ “Đại”[1] trêngiường, đưa ra một quyết định vô cùng chí khí. Ngày mai không ra khỏi cửa thìkhông ra khỏi cửa, dù gì nhất định sẽ có công việc còn tốt hơn ở phía trước đợicô.
Nhưng mà, ngày mai thực sự không bình thường như vậysao?