ông cần sự trợ giúp của ta, thế nhưng chớ vội từ chối…” Thân là vu nữ Trác Vân Quốc, trong cơ thể nàng từ nhỏ đã có một mùi thơm lạ lùng, vì vậy dù nàng có dịch dung thành người khác, muốn chạy trốn vẫn khó như lên trời.
Vẻ mặt Đan Yên có chút tàn nhẫn, gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia mâu thuẫn, cuối cùng như hạ quốc tâm, nàng ngập ngừng rồi mới nắm chặt tay nhìn thẳng vào mắt Thiệu Tuyên Đế nói: “Ta có địa đồ của cung đạo dưới đất của Tây Cương cổ quốc.”
Ban đầu, các nước Tây Cương đều thuộc về Tây Cương cổ quốc, sau đó Tây Cương cổ quốc bị chia thành bốn nước, thế nhưng những người biết về cung điện ngầm truyền thừa đã lâu của hoàng thất lại đột nhiên biến mất. Nếu có địa đồ của cung đạo ngầm của Tây Cương cổ quốc, trận đánh này không chỉ thắng lợi áp đảo, thậm chí còn có thể thu bốn tiểu quốc này về tay.
Đối với phần lễ vật này, Thiệu Tuyên Đế quả thật động lòng.
Thế nhưng động lòng với địa đồ không có nghĩa hắn không thèm để ý một số việc!
Thiệu Tuyên Đế đốt đèn, rút trường kiếm bên hông, cổ tay vừa chuyển mũi kiếm lạnh lẽo lập tức kề sát mặt Đan Yên. Trong khoảng khắc, một giọt máu chảy từ mũi kiếm xuống thân kiếm, Thiệu Tuyên Đế mặt không đổi sắc, hắn nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Làm sạch cái mặt của ngươi đi, nếu còn dám dùng gương mặt của Hoàng Hậu, trẫm không ngại lập tức rạch nó thay ngươi.”
Đan Yên đông cứng nhếch môi: “Đây là một loại nước thuốc thay đổi hình dạng người khác cho ta, chính ta không rửa được, trừ khi có một loại nước thuốc khác tương khắc mới thay đổi được khuôn mặt này.”
Thiệu Tuyên Đế nghe vậy trong lòng thoáng lạnh, “Nói cho trẫm, ai cho ngươi thuốc.” Mũi kiếm chuyển sang đâm vào cổ nàng ta uy hiếp: “Trẫm không tin ngươi, vì vậy tốt nhất ngươi nên nói thật.”
“Ta cũng không biết nàng ta là ai, chỉ biết là một nữ nhân. Mười ngày trước nàng ta đến tìm ta, nói chỉ cần ta có thể mê hoặc Hoàng Đế Cao Thú là có thể thoát khỏi Trác Vân Quốc. Lúc đó ta đương nhiên mừng như điên, nào còn nghĩ được cái khác? Vì vậy còn chưa nghĩ kỹ đã để nàng ta dịch dung cho ta thành khuôn mặt này.”
Đan Yên sợ hãi nhìn về trường kiếm mà Thiệu Tuyên Đế đặt trên cổ mình, nuốt nước miếng nói: “Hoàng Đế bệ hạ yên tâm, đợi lần sau gặp nàng ta nhất định sẽ đổi gương mặt về như ban đầu.”
Không thể không nói, Hoàng Hậu Cao Thú thật sự đẹp tới cực điểm, dù hình dạng trước kia của nàng cũng kém rất xa, Đan Yên có chút nuối tiếc gương mặt này, có điều hiện nay Hoàng Đế Cao Thú chính miệng lên tiếng, trong lòng nàng dù có suy nghĩ khác cũng không dám nói ra.
Đường cung màu bạc thoáng qua trước mặt, Đan Yên thở nhẹ ra một hơi.
Thiệu Tuyên Đế thu hồi trường kiếm gọi quân sĩ giáp đen từ ngoài vào, lần này trói toàn thân vu nữ Đan Yên lại. Kẻ biết rõ tướng mạo Bảo Nhi chắc chắn từ trong cung ra. Là ai… Rốt cuộc đang mưu đồ cái gì? Trong đầu Thiệu Tuyên Đế nghĩ tới một loạt cung nhân có ấn tượng, nhưng không có phát hiện gì.
Luôn cảm thấy hiện nay… như gió thổi trước cơn giông tố. Hy vọng Bảo Nhi ở trong hoàng cung không có chuyện gì, Thiệu Tuyên Đế dập tắt ngọn đèn, bỗng chống trán cười, bên cạnh Bảo Nhi có ảnh vệ hắn phái đi, đương nhiên sẽ không gặp chuyện không may.
…
Trên tường thành cao cao, Tô Văn Ca toàn thân là máu đứng ở trung ương, ba vạn tinh binh đóng trên tường thành, chống cự tròn một ngày một đêm, các tướng sĩ đã có hiện tượng kiệt sức. Tô Văn Ca xoay người, trước mắt đầy máu, trên tường thành chỉ có tiếng rên và sự tĩnh mịch.
Binh lực của Minh Linh Quốc và Tham Lang Quốc đã lui về nghỉ ngơi hồi phục, chỉ sợ bọn chúng cũng không ngờ miếng thịt Tô Văn Ca này lại khó nhai đến vậy, thân là một tướng lĩnh tiến công mà còn có thể thủ thành? Chỉ có thể nói đó chính là thiên phú.
Trong lòng Tô Văn Ca một mảnh cay đắng, hắn chưa bao giờ thủ thành, chỉ học lại cách của Yến Đạo Bình. Thề sống chết bảo vệ đô thành, hắn có thể làm được, hắn cũng nhất định khiến binh sĩ thủ hạ hắn đều làm được. Phía sau tường thành là người nhà của bọn họ. Hắn không có người nhà, hắn chỉ có tín ngưỡng, vì vậy hắn càng phải giữ vững.
Cảnh sắc trước mắt bị máu tươi đầm đìa chia cắt. Hắn chống trường kiếm xuống ngồi bệt dưới đất, ngửa đầu tựa vào tường thành, thần kinh kéo căng một ngày một đêm cuối cùng có thể trùng xuống. Ngón tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, dù là ba vạn đối mặt với hai mươi vạn cũng nhất định không thể thua.
Hắn tuyệt đối không chịu thua.
Suy nghĩ của Tô Văn Ca có chút hỗn loạn.
“Tướng quân, tướng quân…”
Bên cạnh có người đẩy hắn, Tô Văn Ca mở mắt, tơ máu trong mắt có thể thấy rõ ràng, “Chuyện gì?”
Người kia là một quân sĩ người đầy máu, cánh tay phải bị băng bó vài chỗ. Vẻ mặt Tô Văn Ca ôn hòa hơn, binh lính thủ hạ của hắn quả nhiên đều tốt. Máu trên người cậu ta rất nhiều, chắc chắn đều là máu quân địch, giết rất tốt!
“Tướng quân, Hoàng Hậu nương nương tới! Nhưng mà… Nhưng mà Hoàng Hậu nương nương nói người muốn đứng trên tường thành, nhìn cho đến khi quân địch lui lại!” Người kia khổ nhăn mặt, gần như muốn vò rụng tóc. Nơi này rõ ràng là chỗ cho nam nhân bọn họ thủ thành, Hoàng Hậu nương nương tới làm gì?! Nghĩ đến chuyện vừa phải toàn lực nghênh địch vừa phải bảo vệ Hoàng Hậu nương nương… Sợ rằng không mấy người có sức làm được.
Ông trời của hắn à…
Tô Văn Ca nghe vậy chỉ thấy trước mắt tối sầm, hắn nhấc kiếm lên lập tức chống thẳng thân thể, trong lòng không biết là vội hay là giận: “Quả là càn quấy! Càn quấy!”
Một nữ nhân như vậy đứng trên tường thành, thủ hạ của hắn thật sự có thể thủ thành? Sợ rằng những người này đến lúc đó đều nhìn mỹ nhân mới đúng! Chỉ cần khuôn mặt, dáng người kia của Hoàng Hậu để ở đây, chẳng phải càng khơi dậy dục vọng chiếm hữu của quân địch?! Tô Văn Ca sa sầm mặt đi nhanh về phía trong thành.
Quân sĩ giáp đen trước mặt hắn mặt mày trắng bệch, thân thể hắn bị sợ đến mức không nhúc nhích được, nói thẳng Hoàng Hậu nương nương tới càn quấy… Lá gan của tướng quân ngài cũng to quá đi.
Đối với Tô Văn Ca tức giận ngăn cản, Yến An Quân một chút cũng không sợ hãi, nàng mặc một bộ trang phục đỏ, càng tôn lên vẻ kiều diễm như hoa: “Bản cung sẽ tự bảo vệ mình thật tốt, Tô tướng quân không cần lo lắng.”
“Yên tâm đi Tô tướng quân, cũng không cần phái người tới bảo vệ nương nương, có tạp gia ở đây sự an toàn của nương nương không cần quan tâm.” Trong ánh mắt kỳ quái của An Đức Lễ, Ảnh Nhị Thập Cửu dõng dạc tự xưng mình là “tạp gia”. Sự thực chứng minh, dù ngay trước mặt công công chính quy, Ảnh Nhị Thập Cửu vẫn có thể nói dối mặt không đỏ tim không đập nhanh.
“An công công, dẫn Hoàng Hậu nương nương về.” Tô Văn Ca thấy hai người phía trước bất động liền nháy mắt ra hiệu với An Đức Lễ, An Đức Lễ mặt nhăn mày nhó, nên khuyên hắn đều khuyên cả rồi.
Hắn thở dài: “Nương nương nói, người muốn đứng ở đây chờ Hoàng Thượng trở về.” An Đức Lễ sụt sịt mũi, dùng tay áo lau nước mắt: “Nô tài biết cảm nhận trong lòng nương nương thế nào, Tô tướng quân đừng khuyên nữa, để nô tài đi cùng nương nương một đoạn đường. Chỉ là… Khi thành phá, nếu Tô tướng quân còn sức lực, nhất định phải cứu nương nương mới được, Hoàng Thượng ngài ấy…. Aiz.”
“Ta hiểu.” Tô Văn Ca trầm giọng nói.
Hắn xoay người nhìn bóng lưng màu đỏ yểu điệu kia, thu mạnh kiếm vào vỏ.