Sau khi Thiệu Tuyên Đế rời cung, trong cung nhất thời hoàn toàn yên lặng, các mỹ nhân một thời gian trước lảng vảng trên đoạn đường từ Dưỡng Tâm Điện đến chỗ lâm triều cũng co đầu rụt cổ trong cung của mình, Nhàn Phi bệnh nặng nằm trên giường không dậy nổi, Dung Phi không ngốc đến mức đi gây chuyện với Hoàng Hậu, tự đụng vào họng súng. Vì sao Nhàn Phi ốm đau không dậy nổi nàng không biết, nhưng cũng hiểu được một ít, trong cung này… ước chừng chính là thiên hạ của một mình người kia.
Dung Phi dựa trên ghế mềm liếc nhìn chính mình trong gương, tuy không còn là mười sáu xuân xanh lại không thấy có chỗ nào già, ngay cả chất tóc cũng… Tuy không so được với Hoàng Hậu nhưng coi như có thứ hạng trong cung. Nay Hoàng Thượng không ở đây, nàng không cần thiết trang điểm xinh đẹp, nhẹ nhàng thế này ngược lại thoải mái.
Sống trong cung đã mười năm, nàng mệt chết được.
“Chủ tử…” Một cung nữ mặc váy xanh lục hoảng loạn từ ngoài cửa chạy vào, trên mặt còn mang vẻ kinh hoàng bất an. Dung Phi cau mày ngồi thẳng dậy: “Chuyện gì?”
“Chủ tử, bên ngoài đang truyền đô thành chúng ta bị quân đội Minh Linh Quốc bao vây!”
“Cái gì?!”
Dung Phi quá sợ hãi: “Minh Linh Quốc làm thế nào thông qua nhiều quan khẩu để tới đô thành? Rõ ràng trước đó không có một chút tung tích! Hoàng Thượng đâu… Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xuất chinh rồi…” Dung Phi bấm móng tay vào lòng bàn tay, thân thể khẽ run rẩy. Lúc này nàng bỗng nhớ ra Thiệu Tuyên Đế đã dẫn quân đội đi Tây Cương, sợ rằng chưa thể về ngay lúc này được.
“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng… sợ là không kịp.” Cung nữ ngắc ngứ nói.
“…Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ!”
Khoảng cách giữa Tây Cương với đô thành xa hơn nhiều so với khoảng cách từ Minh Linh Quốc tới đô thành, bất kể thời gian truyền tin, hay Thiệu Tuyên Đế lập tức khởi hành trở về từ Tây Cương cũng không nhất định có thể giải nỗi khẩn cấp của đô thành.
Một ngày quân đội Minh Linh Quốc phá cổng đô thành, hoàng cung Cao Thú chính là vật trong tay nước khác. Dung Phi không cách nào hiểu được, làm thế nào Minh Linh Quốc có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện giữa trung tâm Cao Thú?
Lúc này cổng đô thành đã hoàn toàn hỗn loạn.
Tô Văn Ca cười tự giễu, trước nay hắn chỉ biết tiến vào cổng thành nước khác, chưa từng nghĩ sẽ lưu lạc đến nước bị nước khác đánh vào tường thành. Một năm trước Yến Đạo Bình đứng trên tường thành Đại Cật, một năm sau hắn đứng trên tường thành Cao Thú. Hắn tin mình có thể làm được không kém gì Yến Đạo Bình.
Phía sau hắn là biểu tượng của toàn Cao Thú, nếu biểu tượng này bị đẩy ngã, hắn có lỗi với Hoàng Thượng dẫn binh tiến vào Tây Cương, cũng có lỗi với con dân Cao Thú, càng có lỗi với trách nhiệm của người thân là tướng quân như hắn! Chỉ là chết một lần mà thôi, Tô Văn Ca hắn rượu ngon đã uống, mỹ nhân đã hưởng, gia tài bạc triệu, lưu danh thiên cổ, không có gì phải tiếc nuối!
“Ha ha ha ha, phía trên kia là Tô tướng quân phải không?” Quân đội Minh Linh Quốc phía dưới tách ra một con đường, một con ngựa đen chậm rãi tiến lên trước, người trên ngựa đeo một chiếc chùy sắt lớn hai đầu, trên mỗi chùy sắt treo ba cái vòng sắt đen, phía trên còn khắc hoa văn rõ ràng, khiến người ta nhìn mà phải lên tiếng than thầm.
“Chính là bản tướng, tặc tử bên dưới là kẻ nào?” Tô Văn Ca lạnh nhạt trả lời, trong tay nắm chặt cung tên, chỉ cần người phía dưới có dị động hắn lập tức bắn tên. Nay đô thành đã tới tình thế chỉ mảnh treo chuông, đây không phải cuộc chiến một người, hắn tuyệt đối không thể sơ suất. Trong nhận thức của hắn không có hai chữ thất bại.
Cho dù lần này binh lực kém xa, chưa tới một khắc cuối cùng hắn sẽ không chịu thua.
Đây là tín ngưỡng của một tướng quân.
“Tô tướng quân đại khái không nhìn đến những nhân vật nhỏ bé như chúng ta, nói tên ra Tô tướng quân cũng nhất định chưa từng nghe, có điều nói đến thân phận, Tô tướng quân hẳn đã nghe nói đến.”
Người phía dưới cười ha hả, chưa đợi người ta hỏi đã nói: “Ta là hoàng tử đời thứ bốn mươi hai của Tham Lang cổ quốc, Tham Lang cổ quốc này Tô tướng quân không xa lạ chứ? Hôm nay chúng ta đến đây để lấy lại thổ địa của Tham Lang! Chém hết những kẻ mưu đoạt các ngươi dưới đao!” Người này nói xong một câu trước bỗng thay đổi sắc mặt, từng chữ một nói rõ ràng câu sau, mặt mày hiện rõ vẻ tàn nhẫn.
“Bản tướng quả là chưa từng thấy Tham Lang Quốc là ở chỗ nào, hay là bây giờ bản tướng lấy một bản địa đồ ra, ngươi chỉ cho bản tướng xem Tham Lang Quốc ở đâu, coi như để bản tướng mở rộng tầm mắt, tiện đà để bản tướng xem chính mình rốt cuộc kiến thức nông cạn tới mức nào?” Tô Văn Ca nhếch môi cười khẩy, lạnh lùng nói. Hắn đương nhiên biết Tham Lang cổ quốc là chỗ nào, rõ ràng là một trong những cổ quốc bị Cao Thú tiêu diệt, nay làm gì có chuyện tìm thấy trên bản đồ?
“Hừ! Ngươi chỉ sính võ mồm mà thôi! Chờ bản hoàng tử đập tan cổng thành của các ngươi, xem ngươi còn dám mạnh miệng hay không!” Vị hoàng tử Tham Lang Quốc này hừ lạnh một tiếng, trong lòng hắn không phải không giận, có điều nay đang ở chiến trường, thân là đại tướng lĩnh quân kiêng kỵ nhất là bị đối phương điều khiển tâm trạng, vì vậy lời Tô Văn Ca nói khiến hắn nghe mà giận cỡ nào cũng không thể tự loạn trận tuyến.
Tô Văn Ca là tướng quân kinh nghiệm sa trường, khả năng chiến đấu mạnh, lại không nhất định biết cách thủ thành. Thuật nghiệp chỉ chuyên về một môn, không phải ai cũng có thể như Yến Đạo Bình, thân là quan văn vẫn có thể chỉ huy quân đội thủ thành. Tham Lang cùng Minh Linh Quốc nhìn trúng điểm này mới dám trắng trợn công thành khi Thiệu Tuyên Đế đi Tây Cương.
“Tô tướng quân có phải đang rất kỳ quái vì sao bản hoàng tử có thể thuận lợi tới nơi này mà không kinh động bất cứ trạm kiểm soát nào không? Ha ha…”
Hoàng tử Tham Lang cười không khép được hàm, hắn chỉ vào tường thành nói: “Ai bảo Cao Thú các ngươi xây hoàng cung chỗ nào không xây, lại xây đúng chỗ hoàng thành Tham Lang! Đây chẳng phải muốn chết hay sao! Mật đạo thông tới nơi đây đủ để bản hoàng tử mang hết dũng sĩ Tham Lang tới, thậm chí cộng thêm phần lớn số ngựa Minh Linh Quốc cung cấp. Minh Linh quốc quân đã thừa nhận địa vị của bản hoàng tử, chỉ cần bản hoàng tử đánh hạ đô thành Cao Thú, đến lúc đó Minh Linh Công Chúa và cả Cao Thú đều là vật trong tay bản hoàng tử, ha ha ha ha!”
Cuộc chiến giành ngôi vị của Minh Linh Quốc kết thúc với kết quả thắng lợi là Nhị Hoàng Tử, luân phiên chịu nhục khiến Nhị Hoàng Tử sinh lòng oán hận Thiệu Tuyên Đế và Cao Thú, trong cơn tức giận hắn tìm được thuộc hạ cũ của Tham Lang, vì vậy Minh Linh Quốc hoàn toàn bước lên con đường không đường về. Hắn không chỉ thể hiện lập trường sai lầm, thậm chí còn phái đại quân trợ giúp Tham Lang.
Mọi người đều biết, nếu việc này của Minh Linh quốc không thành, sau này Thiệu Tuyên Đế trở về chỉ sợ quốc gia nho nhỏ như Minh Linh Quốc thậm chí không giữ nổi nửa phần quốc thổ còn lại.
Tô Văn Ca thầm cắn răng, mu bàn tay hắn đã nổi đầy gân xanh, hắn đáp ba mũi tên lên cung bắn lên trời, ba mũi tên phá không mà ra, tạo thành một hình cung thống nhất bay qua tường thành, rõ ràng bắn lên trời vậy mà trong khoảng khắc đã hạ xuống người vị Tham Lang Hoàng Tử đứng ngay đầu tiên kia.
Một mũi cắm thật sâu xuống đất, một mũi cắm vào bụng ngựa, một mũi hướng về phía đùi người ngồi trên ngựa, Tham Lang Hoàng Tử thấy tình thế không ổn vội vã nhảy bật lên, dùng chùy sắt chỗ bụng ngựa vung về phía trước, mũi tên thứ ba xẹt qua chùy sắt kêu keng một tiếng rồi từ giữa không trung chuyển hướng về phía cờ Tham Lang. Tô Văn Ca im lặng cười cười, hắn đương nhiên biết mũi tên này không thể bắn trúng người bên dưới, thế nhưng hắn không định bắn người, mục tiêu cuối cùng của hắn là bắn cờ mới đúng.
Người hiểu Tô Văn Ca đều biết, mỗi khi hắn công thành sẽ kiêu ngạo bắn gãy cột cờ trên tường thành đối phương, bất kể cột cờ này cao, xa cỡ nào, hắn luôn có thể làm được.
Hàm nghĩa của tướng quân là, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra kỳ tích.
Trên tường thành thấy thần tích như vậy, bên Cao Thú lập tức sĩ khí dâng cao.
Ngựa đen vừa rồi còn thần khí ngời ngời ngã ầm xuống đất, Tham Lang Hoàng Tử đứng dưới đất thở hổn hển, giơ chùy sắt thét lớn: “Dựng thang! Lên hết cho ta! Chỉ có một bức tường thành, chỉ cần công phá tường thành này, Cao Thú sẽ đổi chủ! Đến lúc đó bản hoàng tử làm chủ, mời các ngươi uống rượu ngon nhất, chơi nữ nhân đẹp nhất!”
“Hay! Hay! Hay!”
Thuộc hạ cũ của Tham Lang cùng binh sĩ Minh Linh giơ trường thương trong tay hò hét.
Tường đô thành Cao Thú thoáng chốc đã bị dựng hơn mười chiếc thang.
“Cung thủ lên.” Tô Văn Ca nhìn quân địch dày đặc dưới thành, hắn híp mắt lại rút trường kiếm bên hông, miệng gằn giọng hạ lệnh: “Bắn cung! Lăn đá! Bộ binh nghe lệnh ngăn địch, thề sống chết bảo vệ hoàng cung!”
“Tuân lệnh!”
Trên tường thành liền xuất hiện nhiều tảng đá lớn, những hòn đá này hình dáng khác nhau, điểm chung duy nhất là to! Rất to! Trọng lượng một hòn đá có thể còn nặng hơn mười người.
Tảng đá lớn lăn từ trên thang xuống, một dũng sĩ Tham Lang bị đá đạp trúng kêu lên một tiếng rồi rơi lên đầu người phía sau, hai người đầu đuôi liền nhau từ giữa không trung rơi xuống, trong nháy mắt đã bị quân sĩ Minh Linh chết không nhắm mắt, tay còn giơ trường thương đâm vào từ sau lưng, chốc lát đã vấy máu.
“Giết!”
“Giết!”
“Phải làm sao bây giờ, bên ngoài thật sự chém giết rồi!” Lúc này trong cung như một nồi nước sôi, cung nữ, thái giám vội vã thu dọn hành lý, đồ trang sức, mang theo toàn bộ, gần như mang hết của cải ra.
“Đô thành cách Tây Cương xa vạn dặm, Hoàng Thượng không kịp trở về! Trong tay Tô tướng quân chỉ có ba vạn quân sĩ, làm sao chống lại hai mươi vạn đại quân của Tham Lang và Minh Linh?” Chỉ nghĩ tới thôi đã đủ để rét lạnh.
Hoàng cung Cao Thú, lần này thật sự không đảm bảo.
“Keng” một tiếng.
Dung Phi tháo đồ trang sức ném về hộp, trâm phượng đuôi dài quá mức bắt mắt, tuy rất đẹp nhưng mang ra ngoài cũng không có thực dụng. Loại đồ dùng này không tiện mang đi, điểm này nàng biết, có điều luyến tiếc thôi.
Nàng nhìn chính mình trong gương, không có hoa phục, không có tiên y, trên đầu chít khăn, đã không khác gì nữ tử tầm thường. Móng giả chạm rỗng còn trên tay, những thứ tinh xảo này là động lực để nàng cực lực bò lên trong cung, nay cả phòng vàng bạc này không thứ gì không phải Hoàng Thượng tâm tình tốt liền ban cho, nàng đều giữ lại, thường ngày chỉ nhìn thôi đã thấy vui. Nàng từng là sủng phi, khi đó, ngay cả Lô Hoàng Hậu cũng phải nhường nhịn nàng ba phần.
“Mấy thứ này…” Đầu ngón tay xanh nhạt của Dung Phi lướt qua vàng bạc dưới gương đồng, bàn gương này cũng do nàng sai người dùng vàng đúc thành, cực kỳ xinh đẹp.
“Chủ tử, trong cung loạn rồi, nương nương mau thừa lúc loạn mà chạy đi.” Cung nữ áo xanh phía sau đeo một cái túi rất to, ánh mắt nhìn Dung Phi mang theo khẩn thiết.
“Được, vậy đi thôi.” Núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt.
Nếu nàng có thể bò lên địa vị cao trong mười năm, thì cũng có thể sống cho ra sống trong những ngày tiếp theo, nàng không muốn làm kẻ hạ đẳng, chỉ có giữ được mạng nàng mới có cơ hội làm lại.
Dung Phi liếc nhìn cung nữ, trong lòng cười nhạt, tiểu nha đầu này lúc đó chẳng phải cũng nhìn trúng điểm này ở nàng sao. Bằng không v