t ngày không nhìn thấy em khóc thì anh không chịu được à?
Anh mỉm cười, đợi cô không khóc nữa mới nói tiếp:
- Lúc em đến sân bay đón anh, anh tưởng rằng em thật sự yêu anh rồi. Tối hôm nằm chung giường, về sau em ngủ, nằm mơ cứ gọi tên Giang Nhan mãi, vừa gọi vừa khóc, lúc ấy anh mới biết trái tim em chỉ có Giang Nhan, cũng giống như lúc đó em đốt cháy bức ảnh chụp Tần Lĩnh rồi lại chạy khắp nơi tìm kiếm... Chuyện này cứ ám ảnh mãi trong tim anh, về sau có cơ hội, anh lại lên đỉnh Tần Lĩnh để chụp ảnh, mặc dù bức ảnh ấy không mấy khác biệt nhưng anh biết cái mà em muốn vẫn chính là bức ảnh Giang Nhan đã tặng.
Vân Vy định nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng Giang Nguyên đã nói tiếp:
- Trong đời anh có hai nguyện vọng. Thứ nhất là sống thật lâu, thứ hai là hi vọng em sẽ yêu anh. Anh nghĩ nếu cả hai nguyện vọng này không thể cùng lúc trở thành hiện thực thì đối với anh đều là một bi kịch! Cũng may là cả hai cùng không thành hiện thực, thế cũng coi như là một kết cục không tồi.
Nước mắt Vân Vy vừa lau khô giờ lại trào ra.
Giang Nguyên cười nói:
- Anh đã bảo em lắm nước mũi mà lại!
Vân Vy há miệng định phản bác lại nhưng cổ họng nghẹn đặc, toàn thân không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới cố nặn ra được một câu:
- Anh lừa em, anh nói có thế nào cũng không từ bỏ, chẳng nh đã nói những gi anh cố gắng đều sẽ thành công, giờ sao tự nhiên anh lại nói như vậy?
Những ngón tay anh liên tục lau nước mắt cho cô.
- Vân Vy, không giấu gì em, bác sĩ cảm thấy phẫu thuật ghép tim không cần thiết phải làm nữa, nếu như không phải vì anh và Tô Tần cứ kiên quyết đòi làm thì sẽ không có cuộc phẫu thuật này đâu. Nhưng bọn anh đều biết cơ hội thành công gần như là con số không. Anh không muốn nằm lên bàn phẫu thuật, nhưng anh muốn thử lại lần nữa. Vân Vy, nếu như phẫu thuật thành công, anh sẽ lại theo đuổi em. Đếnlúc ấy em hãy cân nhắc xem có nên yêu anh hay không, như thế có được không? 1
Vân Vy cố gắng nặn ra một nụ cười: 1
- Được ạ!
- Người ta thường nói những người mong thời gian quay ngược trở lại đều là trẻ con, thế nhưng hiện giờ, anh rất mong tất cả có thể quay trở lại, như vậy anh sẽ nghĩ đủ mọi cách để làm mọi việc cho tốt hơn. Chỉ cần em có thể hạnh phúc, thế là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Vì thế, Vân Vy à, hãy nhận lời anh, nhất định em phải sống hạnh phúc nhé!
Mặc dù rất muốn làm anh vui vẻ nhưng Vân Vy không sao nhận lời anh được.
Giang Nguyên mỉm cười nhìn cô:
- Em không đồng ý thì anh chẳng thể nào yên tâm lên bàn phẫu thuật được. Chỉ khi em đồng ý, anh mới có dũng khí chiến đấu tiếp. Đến giờ anh mới biết, anh không hề tốt như mình đã tưởng tượng, anh chỉ có chút niềm tin ấy thôi, em hãy để cho anh yên tâm có được không?
Vân Vy cuổi cùng đành phải gật đầu:
- Vâng ạ!
Anh mỉm cười, nụ cười đẹp hơn bao giờ hết. Mặc dù khuôn mặt anh rất tiều tụy nhưng vẫn rất khôi ngô.
Buổi chiều, Giang Nguyên nói có một số chuyện phải bàn giao, thế nên anh đã gọi rất nhiều người vào trong phòng bệnh của mình để nói chuyện. Vân Vy đứng ở bên ngoài chờ đợi. Cái ghế bên ngoài rất lạnh, ngồi chưa được bao lâu đã thấy có người đẩy cái xe lăn vốn chuẩn bị cho Giang Nguyên ra ngoài. Trên xe có kê một tấm đệm dày, người đó nói vói cô:
- Giang Nguyên bảo một lát nữa là xong thôi!
Vân Vy gật đầu rồi ngồi vào xe. So với ngồi trên ghế đá thì ngồi trên xe lăn dễ chịu và ấm áp hơn nhiều. Tấm đệm rất ấm áp, Vân Vy cúi nhìn mới phát hiện ra đó chính là cái chăn ban nãy Giang Nguyên đắp trên người.
Giang Nguyên có thể không thể tưởng tượng ra được nếu như anh không còn trên đời thì cô sẽ trở nên thế nào? Chính bản thân Vân Vy cũng không thể tưởng tượng ra và cũng chẳng dám tưởng tượng.
Cũng giống như việc cô không dám nói với anh, cái đêm mà hai người nằm ôm nhau ở trên giường đó, cô thực sự đã nằm mơ thấy Giang Nhan. Cô mơ thấy cảnh tượng buổi lễ thành hôn của cô, cô mặc một chiếc váy cưới rất đẹp, vui vẻ đón nhận lời chúc phúc của mọi người xung quanh. Thế nhưng đột nhiên cô lại nhìn thấy Giang Nhan trong đám đông. Cô rẽ đám đông đi tìm anh, ai ngờ anh vừa nhìn thấy cô đã liên tục lùi lại phía sau. Cô cứ vội vàng đuổi theo nhưng anh càng đi càng tuyệt vọng, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Bởi vì cô biết Giang Nhan chắc chắn rất thất vọng về cô. Anh ấy không muốn cô yêu Giang Nguyên, thế nhưng cuối cùng cô lại yêu thật, vì vậy nên cô và Giang Nguyên không nhận được lời chúc phúc từ anh. Cô lo lắng gọi, là bởi vì cô muốn van xin anh tha thứ. Cô lớn tiếng gọi tên anh, hi vọng anh sẽ tha thứ cho mình.
Cô không thể kể cho Giang Nguyên nghe chuyện này, cô sợ anh sẽ vì vậy mà cảm thấy khó chịu.
Những người trong phòng lần lượt đi ra, Vân Vy liền trú lại phòng.
Giang Nguyên đang nằm trên giường, vẻ mặt mệt mỏi thấy rõ.
Một người đàn ông liển đưa cho cô một xấp tài liệu có liên quan đến pháp luật.
Giang Nguyên mỉm cười nói:
- Anh có việc cần nhờ em giúp đỡ. Anh đã mở một công ty nhỏ, mới thành lập không bao lâu, vẫn còn rất rối rắm. Em tiếp quản công ty giúp anh có được không? Anh còn có mấy phần mềm đã làm xong nhưng chưa bán ra, em có thể giúp anh tìm đối tác được không?
Anh mắt anh lấp lánh khiến cho trái tim cô đau đớn.
Tất cả những gì anh có đều nằm trên đống tài liệu này, giờ anh giao hết cho cô:
- Em không muốn! - Cô đưa tay ra kéo anh, bàn tay anh lạnh toát. Bàn tay kia của cô vươn ra chạm vào đuôi mắt anh. Lúc anh cười, ở khóe mắt thường có một nếp nhăn nhỏ xíu, giống như một cái chồi non vào mùa xuân, một nhánh cây xinh đẹp: - Em là một kẻ tham lam, em không chỉ cần quá khứ của anh mà còn cần cả tương lai của anh nữa! - Cô mỉm cười, nụ cười gượng gạo: - Thế nên cho dù anh có cho em nhiều hơn nữa em cũng không thèm, bởi vì cả con người anh đều phải thuộc về em!
Khóe mắt anh khẽ rưng rưng, nước mắt trào ra." face="Times New Roman">Anh còn tưởng trước mặt cô, cả đời này anh sẽ không bao giờ rơi nước mắt. Cô cũng không biết rằng tối hôm ấy, hai ngườinắm tay, nằm ngủ bên nhau, khi cô đã ngủ say, anh đã nằm khóc thầm sau lưng cô.
Cô thiếp đi trên đùi anh. Ánh chiều tà chiếu qua ô cửa sổ vào phòng, ánh nắng ấm áp mang theo màu vàng dịu dàng khiến cho cô tỉnh giấc, he hé đôi mắt... Chưa bao giờ cô được nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp đến như vậy! Giang Nguyên nửa nằm nửa ngồi gấp hạc giấy. Từng con hạc giấy được gấp xong và bỏ vào trong cái bình thủy tinh xấu xí và rẻ tiền.
Anh đã gấp rất nhiều. Cuối cùng anh cũng dừng tay, đưa trả cái bình cho cô.
- Em có biết câu "Chim bay thành từng đôi" không? - Anh ấy cũng có lúc dùng nhầm từ đấy!
Anh đã gấp số hạc bằng đúng số mà cô đã gấp được.
Cô bật cười:
- Anh nói cho em một tin vui nhé, quả tim thích hợp cho phẫu thuật ngày mai sẽ được chuyến đến. Anh có một yêu cầu, ngày mai em hãy đến sân bay đón!
Cô gật đầu:
- Vâng ạ!
Nói xong Giang Nguyên tỏ vẻ rất nhẹ nhõm, anh chỉ vào bộ quần áo ở đầu giường:
- Mau đưa quần áo mới cho anh mặc đi!
Cô đúng là chẳng thể giấu anh chuyện gì!
Quẩn á lần lượt được mặc lên người anh, chỉnh tề gọn gàng... Trông anh thật đẹp trai!
- Có đẹp không? - Anh hỏi.
- Đẹp lắm! - Thật sự rất đẹp, Vân Vy cố gắng nở nụ cười
Anh dang rộng vòng tay:
- Ôm anh đi!
Vân Vy vòng tay ôm anh, nước mắt cô chảy ướt áo anh.
Giang Nguyên siết chặt vòng tay:
- Vân Vy, em vẫn chưa nói cho anh biết đáp án!
Cô không biết anh đang nói đến đáp án gì?
- Anh rất muốn được làm con thuyền của em, nhưng hiện giờ anh không thể mang em đi phiêu bạt khắp chốn, anh chỉ có thể đưa em đến bến bờ của hạnh phúc thôi! Anh còn chưa hỏi em là em có muốn ngồi lên con thuyền của anh không?
Vẫn còn một tiếng đồng hổ nữa máy bay sẽ hạ cánh.
Vân Vy chợt nhận được điện thoại của Khang Kiện:
- Vân Vy, chắc là không kịp rồi!
Cô không còn đủ thời gian để đi tìm hiểu ý nghĩa câu nói của Khang Kiện. Toàn thân cô cứng đờ trên ghế băng, không sao cử động được.
Mãi cho đến khi có người chạy đến trước mặt nói với cô:
Cô ơi, mua báo đi, được tặng một tấm thiệp đấy! - Có người chìa tấm thiệp ra trước mặt cô.
Vốn dĩ Vân Vy chẳng còn tâm trí nào mà xem, nhưng người bán bàng quá nhiệt tình, mặc dù thấy Vân Vy không nói người đó vẫn tỉ mỉ giới thiệu.
- Tấm thiệp này không giống như những tấm thiệp bình thường đâu nhé. Đây là thiệp Mandi, cô chỉ cần viết vào vài lời tương lai có thể gửi cho người mà cô yêu thương nhất đấy! Hãy để cho anh ấy biết mấy năm trước cô đã yêu thương anh ấy như thế nào!
Có lẽ chính câu nói này đã chạm vào nỗi lòng của cô.
Tấm thiệp ấy đã đặt trước mặt cô rất lâu, nước mắt cô đã rơi trên tấm thiệp. Cô vội vàng lấy tay lau đi rồi nghẹn ngào:
- Chậm nhất là bao lâu mới gửi đi?
- Cô cần bao nhiêu thời gian?
Vân Vy ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ba mươi năm.
Cô bán hàng ái ngại nói:
- Chúng tôi không có kì hạn lâu như vậy chỉ có điều sau khi nhận lại rồi cô có thể giữ lại để sau này gửi tiếp.
Vậy cũng được.
- Ở đây phải điền tên của người yêu.
Người nhận, cô viết hai chữ rõ ràng: "Giang Nguyên".
Giang Nguyên, anh vẫn không tin rằng người em yêu thương nhất chính là anh, em còn chưa kịp nói cho anh biết điều đó.
Thực ra hai nguyện vọng của anh vẫn còn có một đáp án thứ ba.
Đó chính là thời gian không thể thay đổi tình cảm nhưng có thể mài mòn sinh mệnh. Ba mươi năm đủ để em có thế mài mòn cuộc đời của mình, đến lúc ấy em sẽ mang tấm , thiệp này ra, đến bên cạnh anh. Kể từ đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa rời.
Anh thận trọng như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng tin rằng em yêu anh, vậy thì giờ em viết cho anh, đợi đến lúc gặp anh, sẽ lấy tấm thiệp này ra làm bằng chứng, khiến cho anh không thể nghi ngờ được nữa.