Tay chân cô lạnh toát, toàn thân run lên cầm cập như mất kiểm soát. Vừa bước vào cửa bệnh viện, chân cô bị vấp, ngã nhoài ra đất. Thế nhưng Vân Vy vội vàng ngồi dậy chạy thẳng đến trước cửa phòng cấp cứu.
Bà Giang như người đã bị rút hết máu, đôi mắt ngân ngấn nước nói:
- Ban nãy còn khỏe mạnh, bác cũng không ngờ... Nó vừa từ trên bàn kiểm tra xuống đã hỏi bác Khang Di ở bệnh viện nào, tí nữa phải qua thăm nó. Bác chỉ mải lấy điện thoại gọi cho mẹ Khang Di, hỏi xem bên đó thế nào, ai mà biết bác mới đi được hai bước đã...
Vân Vy căng thẳng dán mắt vào cánh cửa phòng cấp cứu:
- Bác sĩ đâu ạ? Có ai nói gì không ạ?
Bà Giang đáp:
- Bác sĩ vẫn ở trong đó, chưa thấy ra!
Vân Vy ngây người đứng bên ngoài hành lang, chỉ thấy cả người như đang lâng lâng, tâm thần bất định. Ánh đèn phòng cấp cứu chói lóa khiến cho cô hoảng hốt đến mức mất đi kiểm soát. Thượng đế như muốn cướp đi của cô tất cả, chẳng để lại cho cô thứ gì. Nếu là như vậy, kể từ giờ cô chỉ còn cái xáckhông có linh hồn.
Khang Kiện là người đầu tiên đi ra, mang đến một tin tức tốt, Giang Nguyên đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng hiện giờ vẫn phải nằm theo dõi. Cô khó khăn lắm mới nhờ Khang Kiện thuyết phục bác sĩ điều trị cho cô mặc áo vô trùng vào thăm anh.
Giang Nguyên vẫn chưa tỉnh lại, trên người anh bị cắm rất nhiều ống. Nhìn anh bị giày vò đến mức này, thật sự đau đớn cô không nở bỏ ra ngoài. Cô thật muốn cứ được đứng ở bên anh như thế này, cho đến khi anh từ từ mở mắt ra và người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là cô.
Vân Vy và Khang Kiện lặng lẽ đi ra ngoài, các bác sĩ đã hội chẩn xong. Vân Vy vội vàng chạy đi hỏi thăm tình hình, tình cờ gặp Tô Tần ở trong phòng hội họp.
Vân Vy nhìn Tô Tần bằng ánh mắt tràn ngập hi vọng:
- Thế nào rồi? Có cách gì không...?
To Tần đáp:" face="Times New Roman">- Thuốc của nước ngoài chẳng có tác dụng gì, tim anh ta đã suy kiệt rồi, giờ phương pháp điều trị chỉ là dùng máy trợ tim kéo dài thời gian thôi.
Vân Vy nghĩ đến việc phẫu thuật ghép tim. Hiện giờ với các ca phẫu thuật này, tỉ lệ thành công ở trong nước cũng đạt đến 100% rồi.
- Thế còn phương pháp ghép tim thì sao?
Tô Tần ngước mắt nhìn Vân Vy:
- Trước đây anh ta cũng từng làm phẫu thuật ghép tim chẳng ngờ trái tim mới lại nhanh bị hỏng đến thế. Giờ có làm như vậy nữa thì tỉ lệ thành công cũng không cao, hơn nữa cũng không tìm thấy quả tim thích hợp để làm phẫu thuật.
Vân Vy sững người không nói được lời nào.
Tô Tần rót một cốc nước ấm nhét vào tay cô:
- Vân Vy, anh sẽ giúp em, nhưng em phải chuẩn bị sẵn sàng về tâm lí. Tình trạng hiện nay của Giang Nguyên e rằng không thể cầm cự đến ngày làm phẫu thuật. Cho dù có làm phẫu thuật thì cũng chưa chắc đã thành công.
Có lẽ đây chính là vận mệnh của cô. Ông trời bắt cô phải mất đi hết người này đến người khác.
Yêu càng nhiều thì tổn thương càng nặng nề.
Lần này cô đã đau đớn đên mức mất hết cả tri giác, không thể nào gọi tên nỗi đau ấy ra.
Lúc Giang Nhan ra đi, cô đã đau đớn đến mức muốn kết thúc cuộc sống. Nếu như Giang Nguyên cũng ra đi, cô biết cô không cần thiết phải kết thúc sinh mạng, bởi vì sinh mạng của cô đã theo anh ra đi, đã mất rồi!
Giang Nhan từng hỏi cô: "Em có biết làm thế nào để loại bỏ những tàn dư của một đám cháy để lại không?"
Cô lắc đầu.
Giang Nhan nói: "Đó là tạo ra một đám cháy to hơn".
Cô vốn nghĩ rằng cuộc đời này của cô sẽ không bao giờ còn có thể châm lên ngọn lửa tình yêu nồng nàn hơn thế nhưng thật không ngờ Giang Nguyên lại khiến cho ngọn lửa tình yêu mới trong cô bùng cháy dữ dội.
Cô giờ giống như một con thiêu thân mất đi phương hướng trong ngọn lửa này và bị thiêu thành tro trong ngọn lửa ấy, không bao giờ có thể quay lại được nữa rồi.
Vân Vy mua cơm hộp vào cho bà Giang ăn. Bà ăn được hai miếng thì không nuốt nổi nữa. Khang Kiện khuyên nhủ hai người phải ăn uống để có sức lo liệu mọi việc:
- Đợi đến khi Giang Nguyên tỉnh lại, nhìn thấy hai người thế này...
Đúng thế nếu là như vậy Giang Nguyên sẽ đau lòng lắm.
Mặc dù cô cũng biết điều này nhưng vẫn không sao nuốt được.
Bà Giang ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định về nhà:
- Vân Vy, con ở đây, bác về nhà lấy cho Giang Nguyên hai bộ quần áo sạch, đến khi nó tỉnh lại chắc chắn sẽ đòi thay quần áo. Nó không thích mặc quần áo bệnh nhân ở đây đâu, nó thích mặc quần áo sạch sẽ thô" face="Times New Roman">Tầm nhìn của Vân Vy mờ dần, nước mắt trào ra:
- Bác ơi, cứ để con đi cho, để con về nhà lấy quần áo cho anh ấy. Quần áo của Giang Nguyên đều do con sắp xếp, con biết thứ gì ở đâu.
Vân Vy vội vàng về nhà, mở tủ quần áo ra, nhìn thấy những bộ quần áo được treo gọn gàng ở bên trong. Lúc này cô mới sực nhớ là mình đã mua quần áo mới cho Giang Nguyên, vốn định khi nào anh về sẽ mang ra cho anh mặc thử, thế nhưng vì nhiều chuyện quá nên cô đã quên mất.
Vân Vy lấy mấy bộ quần áo rồi tất tả quay lại bệnh viện.
Khang Di và bà Khang đang đứng trước phòng theo dõi Giang Nguyên.
Khang Di đến bệnh viện thăm Giang Nguyên. Cô đứng trước cửa phòng bệnh, mắt đẫm lệ, bà Khang đứng bên cạnh vỗ vai con gái an ủi. Khang Di khóc sưng cả mắt, hồi lâu sau mới xoay người lại, nhìn thấy Vân Vy đang đứng đó.
Trên mặt Khang Di không còn vẻ căm phẫn như trước Khang Di nắm chặt tay Vân Vy, vẻ mặt cầu xin:
- Chỉ cần cô khiến cho anh ây sống lại, tôi tuyệt đối không bao giờ tranh giành với cô nữa! Chỉ cần anh ấy có thể sống lại, bảo tôi làm gì cũng được! Chắc chắn cô có thể làm được, cô không biết trong lòng anh ấy cô quan trọng đến thế nào đâu. Có một lần anh ấy muốn trở về, kết quả là ngất đi ở sân bay, các bác sĩ phải vất vả lắm mới cứu anh ấy sống lại được, thế mà nằm trên giường bệnh anh ấy vẫn cầm điện thoại gọi về cho cô, về sau nghe được giọng nói của cô rồi mới yên tâm!
Vân Vy siết chặt bàn tay, chẳng trách mà có lần Giang Nguyên gọi điện về, cô chẳng thấy anh nói gì. Đến khi anh ngắt máy, Vân Vy vội vàng gọi lại thì điện thoại đã tmáy.
Khang Di nói tiếp:
- Cho nên chỉ cần cô ở đây nhất định anh ấy sẽ không đành lòng bỏ đi!
Vân Vy gật đầu:
- Anh ấy sẽ khỏe lại! - Cô mong muốn anh có thể sống tiếp hơn bất kì ai, cho dù có phải đánh đổi bằng trái tim cô đi chăng nữa.
Giang Nguyên từng nói, anh muốn dùng trái tim của mình để đánh đổi lấy trái tim của cô, chỉ đáng tiếc là trái tim của anh đã hỏng mất rồi, không thể mang đi đổi được nữa. Cô hi vọng biết bao có thể đổi tim cho anh, cô sẽ tặng trái tim mình cho anh, để anh được sống tiếp. Và rồi từ đó, cô sẽ mãi mãi sống trong trái tim anh, hai người sẽ mãi mãi không bao giờ chia lìa.
Ngày hôm sau, Giang Nguyên đã tỉnh lại,
Tô Tần đã đặc biệt sắp xếp cho Giang Nguyên một phòng bệnh riêng biệt.
Vân Vy vội vàng vào thăm Giang Nguyên. Trước khi bước vào cửa, cô phải điều chỉnh tâm lí cho ổn định rồi mói đẩy cửa bước vào, đến bên giường bệnh của anh, lần lượt nói cho anh biết những thứ mà bạn bè của Giang Nguyên nhờ cô mang vào cho anh. Mãi một lúc lâu sau Vân Vy mới dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyên.
Giang Nguyên ngắm nhìn cô hồi lâu, bàn tay yếu ớt giơ lên chạm vào mặt cô, miệng khẽ mỉm cười:
- Sao em gầy thế này? Xấu quá!
Vân Vy sụt sịt mũi:
- Thật vô lí! Người duy nhất trên đời này không được phép chê em xấu là anh đấy!
Anh mắt cong lên.
Mấy hôm sau, tinh thần của Giang Nguyên đã khá hơn nhiều, cuối cùng anh cũng đã ăn được những món ăn mềm. Vân Vy liền làm rất nhiều đồ ăn đem đến bệnh viện cho anh.
Trước đó cô đã hỏi thăm ý kiến của bác sĩ, thế nên những món cô làm đều là những món mà Giang Nguyên có thể ăn đuợc sau khi phẫu thuật. Mặc dù các loại thực phẩm anh ăn được không nhiều nhưng cô đã cố gắng để làm thành nhiều món ăn khác nhau. Cuối cùng cô xách một lô một lốc đồ ăn đến chất đầy trong cái tủ đầu giườmg của anh.
- Mấy ngày nữa anh phải làm phẫu thuật rồi!
Bàn tay cô khẽ run lên, suýt chút nữa thì đánh rơi cái bát.
- Bác sĩ nói rằng tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này không cao. Chỉ có điều vẫn chưa tìm được quả tim thích hợp, không biết có kịp không nữa?
Vân Vy cố nén nước mắt, nở nụ cười gượng gạo:
- Chắc chắn là kịp mà, anh đừng quên Tô Tần là ai, cho dù chỉ có một quả tim thích hợp thì anh ấy cũng sẽ tìm giúp chúng ta. Chuyện này anh cứ yên tâm, chỉ cần bồi dưỡng cho khỏe là được!
Cô lấy thìa bón từng thìa cháo vào miệng Giang Nguyên:
- Ngon không anh?
Giang Nguyên mỉm cười:
- Ngon lắm!
Cô bón thìa nào anh ăn hết thìa nấy. Vân Vy sợ anh không ăn nhiều sẽ không đủ dinh dưỡng, thế nên bảo anh ăn hết cái này đến cái kia. Mãi cho đến khi cô y tá bước vào, nhìn thấy vậy liền giật mình
- Cô cho bệnh nhân ăn ngần này đồ ăn à?
Lúc này cô mới phát hiện ra những thứ mình mang đến gần như hết nhẵn.
- Bệnh nhân không được phép ăn nhiều đồ ăn như vậy sao cô có thể một lúc nhét cho anh ấy ăn hết ngần đó thức ăn cơ chứ?
Giang Nguyên vội nói đỡ:
- Là tôi muốn ăn đấy chứ!
Ai ngờ cô y tá không bị mắc lừa, liền nhíu mày quát:
- Anh muốn ăn cũng không được, ăn nhiều lại đầy bụng, khó tiêu hóa, bác sĩ không dặn anh à?
Hai người im lặng ngồi yên nghe giáo huấn, ngoan ngoãn như hai đứa trẻ vừa phạm lỗi. Cô y tá nói một thôi một hồi mới chịu đi ra.
Vân Vy đỏ bừng mặt:
- Anh chẳng chịu nhắc em gì cả, vốn dĩ em chỉ định xem anh thích ăn cái gì thì cho anh ăn cái nấy, ai ngờ...
Giang Nguyên mỉm cười:
- Không phải lỗi tại em, anh chỉ nghĩ những món này đều do em làm, không đành lòng bỏ không ăn!
Sống mũi cô lại thấy cay cay, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra. Cô vội vàng sờ vào bụng anh:
- Thế dạ dày có khó chịu không? Hồi nhỏ lúc em ăn nhiều, mẹ thường lấy tay xoa xoa bụng cho em, vừa xoa vừa bảo làm vậy cho dễ tiêu hó
Tay cô xoa xoa một hồi mới phát hiện Giang Nguyên đang nhướn mày cười cô, ánh mắt anh sáng rực như hai ngọn đuốc thiêu đốt con người cô. Bỗng chốc mặt Vân Vy đỏ bừng lên.
Lúc đó cô đã không nghĩ ngợi gì mà lật chăn ra, sờ vào bụng anh, dưới lòng bàn tay là làn da ấm áp. Mặc dù ăn rất nhiều nhưng bụng anh vẫn phẳng lì, thân người mặc dù đã gầy nhiều nhưng vẫn rất rắn chắc. Cô vừa nghĩ vừa di chuyển hai tay. Chẳng biết từ lúc nào tay đã dịch xuống phần dưới thắt lưng của anh. Chẳng biết tay đã chạm phái "thứ" gì đó nóng ấm, đột nhiên Vân Vy bừng tỉnh, giật nảy mình như bị ong chích, vội vàng rụt tay lại.
Giang Nguyên bật cười trêu Vân Vy, mặt Vân Vy đỏ lựng lên, xấu hổ chỉ muốn chui ngay xuống đất!
Thế mà Giang Nguyên còn cố ý muôn trêu chọc cô:
- Không sờ nữa à?
Cô nghiến chặt răng, mạnh miệng đáp:
- Không sờ nữa!
Anh vẫn cười như nắc nẻ:
- Thế thì đừng có hối hận nhé! Sau này có muốn chưa chắc đã được sờ đâu!
Bình thường đây chỉ là một câu nói chọc cười cô thôi, nhưng giờ nói ra những điều này khiến cho cô không kìm được nước mắt. Y tá mang nước nóng vào phòng, Vân Vy vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác, len lén lau nước mắt, không muốn để người khác nhìn thấy. Đợi cô y tá ra ngoài, Giang Nguyên liền dúi cho cô tờ giấy ăn:
- Sao lại khóc rồi? Lắm nước mũi quá đi mất!
Cô giơ tay đấm cho anh một cái:
- Đều tại anh, cố ý chọc em khóc còn dám nói! Chỉ cần m