ì đến chuyện trước đây thì sao có thể có những phản ứng như vậy trước tấm vé này?
Có thể cô đã nhận thức được rằng toàn bộ sự việc không như cô tưởng tượng. Nếu không cô đã sớm quay trở lại bên Giang Nhan rồi, đâu cần phải mãi chìm đắm trong quá khứ như vậy.
Nhìn thấy Tô Tần nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng hề có ý định ra về, Vân Vy có phần hoang mang:
- Sao anh không về đi? Không lái xe được nữa à?
- Kì lạ... - Anh nói thẳng: - Chẳng phải ban nãy em mới đề nghị anh đừng lái xe đấy à?
Đúng là cô đề nghị như vậy, nhưng cô đâu có nghĩ rằng anh ta sẽ nghe lời. Chẳng phải từ trước đến giờ anh ta luôn coi lời người khác nói như gió thoảng qua tai sao? Mà hơn nữa bảo anh ta không lái xe không có nghĩa là đồng ý cho anh ta ngủ lại đây.
- Hay không em ra ngoài bắt cho anh một cái xe nhé!
- Anh không quen ngồi taxi!
- Thế thì anh cũng không thể ở lại nhà em được, em biết phía trước có một khách sạn đấy!
- Anh có yêu cầu ngủ trên giường của em đâu?
Vân Vy ngây người, sao có thể có người mặt dày đến thế cơ chứ:
- Này, Tô Tần...
Dường như Tô Tần có vẻ rất vui khi nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Vân Vy, thậm chí còn gác chân lên nhau có vẻ rất thích thú. Chỉ có điều sau khi thực hiện xong động tác này, sắc mặt của anh ta thay đổi hẳn.
- Sao thế? - Vân Vy hỏi dò.
Tô Tần chầm chậm nằm thẳng xuống, tay kéo một cái gốỉ dựa lưng kê lên đầu:
- Yên tâm đi, không nôn ra ghế của em đâu mà sợ!
- À, em không có ý đó!
B lúc anh ta gác hai chân lên nhau, vẻ mặt trông rất kì lạ, cho dù đã nằm ra ghế sô pha rồi mà hai chân anh ta vẫn không dám động đậy.
- Chân của anh bị làm sao thế?
Tô Tần mở to mắt, thấy cô cứ dán mắt nhìn mình. Anh thầm nghĩ, nếu không nói có khi cô ấy lại chạy đến ấn thử vào chân mình cũng nên:
- Không sao, chỉ là chút vết thương cũ thôi!
Nỗi đau mà vụ tai nạn đã để lại có làm thế nào cũng không thể gột sạch. Đây chẳng qua chỉ là một vết thương nho nhỏ, làm sao có thể sánh được với vết thương trong tim anh.
- Anh có thể bảo đảm ngày mai có thể đi ra từ đây chứ?
- Chuyện này thì em không phải lo, tối nay cứ cho anh mượn cái ghế sô pha của em là được rồi! - Anh cố ý kéo dài giọng tỏ vẻ lười nhác. Vân Vy biết là cô chẳng thể làm gì được anh.
Quả nhiên Vân Vy liền bỏ đi, nhưng chẳng bao lâu lại quay trở lại, đưa một lọ thuốc xịt:
- Xịt thử cái này xem sao?
Cô cứ tưởng lọ thuốc cô đưa là tiên dược hay sao ấy, vừa thấy Tô Tần xịt một cái đã hỏi:
- Có đỡ hơn chút nào không?
Chỉ có điều cũng có chút tác dụng thật, ít nhất cũng có thể khiến cho nỗi đau lắng bớt không còn quá dữ dội. Anh ném lọ thuốc trả cô:
- Chẳng ra làm sao cả, có phải em tham đồ rẻ nên mua phải thuốc giả rồi không?
Nhìn thấy đôi lông mày của Tô Tần đã dãn ra, cô biết rằng thuốc này có tác dụng, ít nhất thì nó đã làm anh giảm đau được đôi chút. Cô cầm lọ thuốc đi vào phòng, không buồn đôi co với anh ta nữa. Thực ra cô không nên cho anh ta ở lại đây. Nhưng mà không hiểu tại sao sau khi phần nào biết được sự thật, cô lại thấy có chút áy náy với Tô Tần. Anh ta đã hôn mê mất mấy năm nay, vậy mà cô chẳng đến thăm anh lấy một lần.
Anh là bạn của cô, là bạn tốt nhất của Giang Nhan. Chuông điện thoại vang lên, Tô Tần đưa tay cầm điện thoại ở trên bàn theo phản xạ.
Nhấc điện thoại lên, nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. Giọng nói này đã lâu lắm rồi anh không nghe thấy, là Giang Nhan... anh đang định mở miệng nói gì thì Vân Vy đã hối hả từ trong chạy ra. Lúc này cơn buồn ngủ đã tiêu tan hết, anh mới nhận thức ra là giọng nói ấy không phải là của Giang Nhan, mà là Giang Nguyên.
- A lô... - Vân Vy chộp lấy cái điện thoại trong tay của Tô Tần, giọng nói có chút hoang mang.
Cũng may là Giang Nhan không hỏi cô vì sao ban nãy không chịu nói năng gì. Cô định nói cho anh biết hôm nay cô đã cho một người bạn bị phát bệnh cũ ở lại nhà, thế nhưng câu nói vừa ra đến miệng đã bị nghẹn lại. Cô không biết phải giới thiệu Tô Tần với anh như thế nào.
Tô Tần, bạn của Giang Nhan.
- Vân Vy, anh có một thứ này muốn em giúp anh đi lấy. Nếu như em cảm thấy nó tốt thì kí nhận, còn nếu thấy không tốt thì đừng nhận mà cứ trả lại người
- Thứ gì hả anh?
- Em đi sẽ biết!
…
- Anh nói cho em biết địa chỉ, em mau ghi lại đi!
Nếu như không phải vì biết rõ cô là người mù phương hướng thì Giang Nhan đã không phải dùng đến tay phải và tay trái của cô để làm chỉ đường. Ở gần nơi đó cô đã từng đi qua, chỉ có điều không thể nào nhớ ra nổi Giang Nhan muốn cô đến nơi nào, rốt cuộc đến đó để làm gì?
Còn chưa kịp cúp điện thoại thì có tiếng mở cửa. Cô đưa mắt nhìn về nơi có tiếng động phát ra, lúc này mới phát hiện ra là Tô Tần đã mở cửa và đi rồi.
Cái người này thật là, đi rồi mà không nói lấy một tiếng.
Giang Nhan cất điện thoại và đi vào văn phòng. Anh chàng người nước ngoài ở trong phòng làm việc rất thích đùa, vừa nhìn thấy Giang Nhan bước vào đã nháy mắt, nói tiếng Trung bằng giọng điệu ngọng nghịu:
- Có phải bạn gái không yên tâm không? Một người đàn ông như Giang Nhan đây, bị bạn gái theo dõi chặt là chuyện bình thường! Chắc là sợ anh bị cô khác cướp mất đấy mà!
Mọi người đều bật cười trước giọng điệu ngọng nghịu của anh ta.
- Còn nhớ lúc tôi đến Trung Quốc công tác, bạn gái của tôngày ít nhất gọi cho tôi một lần. Giang Nhan, một ngày anh nhận được ít nhất bao nhiêu cuộc điện thoại của cô ấy?
Đáp án là: Chẳng có cuộc nào cả!
Nhưng Giang Nhan chỉ mỉm cười không nói.
Anh chàng người nước ngoài nheo mắt hỏi:
- Oa, Giang Nhan “cất” rồi, không cho chúng ta biết!
Mấy người đồng nghiệp của Giang Nhan ngồi bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng sửa:
- Đó không gọi là cất.
- Thế gọi là gì?
- Gọi là giấu.
- Tại sao lại phải giấu? - Anh chàng tây nhún vai: - Nếu như là tôi thì tôi sẽ cảm thấy rất tự hào!
Mọi người cười ồ lên:
- Giang Nhan của chúng tôi không phóng khoáng như anh đâu!
Mấy người đàn ông nói chuyện phiếm thư giãn một lúc lại bắt tay vào việc.
Giang Nhan ngồi xuống ghế vừa mở tập tài liệu tiếng Anh trên tay ra thì lại có tiếng gõ cửa. Cái anh chàng tây ban nãy nói chuyện với anh lại quay lại. Giang Nhan tưởng rằng anh ta có việc gì, nào ngờ anh ta nhướn cao lông mày, hỏi Giang Nhan:
- Surprise... Giang Nhan, cô bạn gái nhiệt tình của anh đến thăm anh này!
Khang Di đang ngồi ở khu chờ trước sảnh thấy anh đến liền mỉm cười:
- Giang Nguyên, là em đây!
Cô cố ý gọi đúng tên anh, Giang Nguyên chứ không phải là Giang Nhan.
Khang Di mặt mày mệt mỏi, cánh tay xách hành lí đau nhức. Cô từ ngàn dặm xa xôi đến tận đây thăm anh. Khang Di thầm nghĩ chắc anh sẽ không đối xử với mình quá tệ, ít nhất sẽ giúp cô sắp xếp nơi ăn ở.
Cô từ nhỏ đã quen biết với Giang Nguyên. Chỉ cần nghe nói Giang Nguyên về nhà là cô chắc chắn sẽ cãi lời bố mẹ, đòi đi thăm anh. Bao nhiêu năm nay cô đều nghĩ có lẽ Giang Nguyên không đến nỗi chẳng dành cho cô chút tình cảm nào, nếu không anh đã chẳng dạy kèm cô học, lúc cô thi đại học còn giúp cô điền vào tờ khai nguyện vọng... Mặc dù rất nhiều khi là do mẹ Giang Nguyên ép anh phải làm thế nhưng trong lòng Giang Nguyên, ít nhất cô cũng không phải là một người lạ.
- Giang Nguyên ơi, quanh đây có cái gì ăn được không? Em đói đến hoa cả mắt rồi, đến giờ vẫn chưa được ăn cơm. Lần đầu tiên em đến đây, chẳng rõ đường sá.
Cô rất thích sự điềm đạm và kiêu hãnh toát lên từ con người Giang Nguyên. So với một Giang Nhan rạng rỡ như ánh mặt trời thì Giang Nguyên kiêu hãnh và độc lập hơn nhiều. Nếu như chẳng phải vì cô quá yêu anh thì cô đã chẳng năm lần bảy lượt theo đuổi a
Vân Vy đã có Tô Tần lo, mà Giang Nguyên lại đang đi công tác nước ngoài. Cô phải tranh thủ cơ hội trời cho này, quyết phải làm cho bằng được...
- Giang Nguyên, anh bận cũng không sao, em sẽ ngồi ở đây chờ cho tới khi anh tan ca.
Cô nghĩ rằng làm như vậy anh sẽ không đành lòng từ chối thế nhưng Giang Nguyên lại một mực từ chối, từ chối thẳng thừng chẳng chút do dự.
Nhìn thấy Giang Nguyên đang định bỏ đi, cô nói:
- Giang Nguyên, em biết anh qua bên này để làm gì... - Cô lấy từ trong ví ra một tờ giấy kiểm tra của bệnh viện: - Anh sang bên này để kiểm tra có phải không? Nếu như anh không muốn em nói cho mẹ anh biết thì anh đừng đuổi em đi!
Đôi mắt của Giang Nguyên nheo lại.
Vân Vy cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Cô đã từng đi qua đây một lẩn, đã nhìn thấy căn nhà kì lạ có hình cái chuông bằng thủy tinh này. Lúc đó cô cảm thấy rất kì lạ, không biết cái nhà này được xây để làm gì. Giờ mới biết hóa ra là...
- Chị là chị Vân phải không ạ?
- Vâng!
- Làm phiền chị cho em xem giấy chứng minh nhân dân!Vân Vy đưa chứng minh của mình ra, cô nhân viên đối chiếu rồi trả lại cho Vân Vy:
- Đúng rồi, cám ơn chị!
Chăng mấy chốc, cô ta đã mang ra một túi tài liệu và một cốc trà nóng nghi ngút khói.
Vân Vy ngồi xuống, chậm rãi rút tập tài liệu ra. Bên là một bản hợp đồng mua nhà rất dày, trên đó có ghi rõ địa điểm và quy cách của căn nhà. Quả nhiên là một căn nhà tuyệt vời cách trung tâm thành phố không xa lắm.
Tại sao cô không nghĩ ra là Giang Nhan nhờ cô đi lấy cái này nhỉ?
Cô nhân viên dường như đã sớm đoán được phản ứng của cô nên liền bắt đầu chỉ dẫn. Chẳng đợi cô kịp phản ứng gì, cô ta đã đưa ra kế hoạch sắp xếp dày đặc.
Việc quan trọng nhất là dẫn cô đi xem nhà.
Công ty bất động sản đã cho xe đến đưa cô đi xem nhà, sau đó giới thiệu tỉ mỉ về câu tạo căn nhà cho cô. Ba người cùng đi với cô đều rất nhiệt tình, một người nói còn hai người giải thích. Sau khi đã giới thiệu về đại thể của căn nhà, cô nhân viên cười ngọt ngào hỏi cô:
- Cô có hài lòng về bố cục của căn nhà không?
Cô vốn không phải là người kén chọn, mà hơn nữa cô lại thực sự thích căn nhà này.
Ánh sáng mặt trời đầy đủ, có gian để tủ quần áo và phòng đọc sách riêng, nhà vệ sinh không nhỏ hẹp như những nơi khác, ngoài bồn rửa mặt rất đẹp và các thiết bị thủy tinh sang trọng còn được bố trí một cái bồn tắm rất cầu kì.
- Chồng của chị có quen với ông chủ của bọn em? Nhà bếp và nhà vệ sinh của căn nhà này là do nhà thiết kế giỏi nhất của bọn em thiết kế đấy, đồ trang trí và dụng cụ gia đình đều do công ty em tặng cho khách hàng! - Cô bán hàng kéo cánh cửa tủ phòng bếp ra, bên trong là trọn bộ đồ dùng trong nhà bếp.
Có bếp nướng chuyên dụng, bên trong còn có đầy đủ các loại vỉ nướng, xiên nướng. Ngay cả cái lót tay cũng được chuẩn bị đầy đủ. Bên cạnh chậu rửa có đặt một chậu hoa nhài. Những bông hoa nhài trắng muốt đua nhau hé nở, tỏa hương ngan ngát khắp gian nhà.
- Một số thứ là do chồng chị mua từ trước đây ạ!
Cô thật không thể tưởng tượng nổi, Giang Nhan lại biết mua những thứ lặt vặt này.
- Chị có thích những thiết kế này không ạ?
Nếu như cô chuẩn bị cùng người cô yêu thương đặt chân lên con đường hôn nhân thì có lẽ cô chẳng còn gì để mà kén chọn hay chê bai căn nhà này.
- Nếu như chị cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy kí nhận lên tờ giấy nhận nhà của bọn em. Như vậy căn nhà này coi như chính thức thuộc về chị. Đây là do chồng chị đặc biệt yêu cầu, nếu như chị không thích, bọn em sẽ hoàn trả lại tiền.