lẫm. Nhưng liệu chúng ta có thể thử tiếp nhận mà không tìm cách né tránh hay không?
Những điều Triệu Dương nói vừa chững chạc vừa ấm áp, đặc biệt là cái giọng nói nghe như có vẻ thăm dò ấy vô cùng có sức thuyết phục.
Có lẽ cô thực sự không nên mãi cố chấp như vậy….
Ăn đầy môt bụng chua, ngọt, cay, đắng, mặn…về nhà, dạ dày của Vân Vy bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Trước đây mỗi lần hẹn hò với Giang Nhan đều thầm than sao thời gian quá ngắn ngủi. Giang Nhan đưa cô về đến nhà rồi mà cô cứ đi một mấy bước lại quay đầu lại nhìn anh. Cho dù trời có lạnh đến mấy hai người cũng vẫn cam tâm tình nguyện ra ngoài để được gặp mặt nhau. Thế mà bây giờ ngồi trong xe của Triệu Dương, mưa chẳng đến mặt nắng chẳng đến đầu, nhiệt độ bên ngoài mỗi lúc một giảm, Triệu Dương quan tâm bật điều hòa cho cô….thế mà sao trong lòng cô vẫn không cảm nhận được thứ cảm giác năm đó khi ở bên Giang Nhan?
Nếu như cô lấy lí do này để từ chối qua lại với Triệu Dương thì có lẽ người đời đều sẽ chê cười cô là ấu trĩ. Lại là một cuộc từ biệt mang tính xã giao, thế rồi hai người ai về nhà nấy.
Vân Vy vừa lên cầu thang đã nghe thấy có tiếng người đang lẩm bẩm.
- Vân Vy, cậu về rồi à? - Giọng Tiểu Thu có vẻ hốt hoảng: - Điện thoại cậu tắt máy, tớ tìm cậu khắp nơi mà không thấy.
Vân Vy cúi đầu mở túi xách lấy điện thoại ra. Màn hình đen sì, chắc là điện thoại hết pin.
Vào đến nhà, Vân Vy liền với tay bật đèn. Ngoảnh lại nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Thu trắng bệch ra, đầu tóc rối tinh lên, mắt và mũi đều đỏ lên: - Vân Vy, tớ gửi nhầm kế hoạch rồi!
Công ty Vân Vy chuẩn bị hợp tác với tập đoàn E, làm kĩ thuật trung tâm cho sản phẩm mới của họ. Sếp tổng rất coi trọng hợp đồng này, nửa năm trước đã điều một lượng lớn nhân lực đến tập đoàn E để lập kế hoạch. Bản kế hoạch này sau bao lần sửa đi sửa lại, cuối cùng vẫn mắc phải sai sót lớn đến thế.
- Tớ cũng chẳng biết làm sao lại cầm nhầm chứ!
Thường ngày Tiểu Thu không phải là một người sơ suất như vậy.
- Tập đoàn E sát giờ mới bảo giao bản kế hoạch cho họ, tớ cuống quýt chân tay lên thế là lấy nhầm bản cũ đi phô tô rồi gửi cho họ. Ngày mai có hội nghị, đến lúc đó….
Kế hoạch của đối tác với bên mình không giống chưa nói đến hậu quả của việc nội dung kế hoạch không giống nhau, mà chuyện sơ suất này sẽ để lại cho đối tác những ấn tượng không tốt về công ty mình.
- Tớ không dám nói với sếp. Tớ mà nói ông ấy chắc chắn sẽ…mà công ty bây giờ đang có chính sách cắt giảm nhân công….
Tiểu Thu chưa nói hết Vân Vy đã hiểu ý của bạn rồi. Kế hoạch đã bị gửi đi rồi, cái sai lầm này không thể cứu vãn được nữa.
- Thế nên tớ nghĩ liệu có thể nghĩ ra cách gì giải quyết không?
Vân Vy nhìn vẻ mặt như đang cầu cứu của Tiểu Thu, nói: - Thế cậu định thế nào?
- Vân Vy…- Tiểu Thu hấp tấp nói: -Cậu có thể hỏi cái anh chàng ABC kia của cậu, hỏi xem anh ấy có quen ai bên tập đoàn E không? Những người tớ quen đều không có ai quen biết người bên E cả, cái anh ABC của cậu làm việc ở công ty nước ngoài, biết đâu chừng….
Vân Vy cầm điện thoại lên, do dự một hồi lâu. Triệu Dương từng nói cho dù có là chuyện gì anh ta cũng sẽ dốc sức giúp cô. Mặc dù cô chẳng muốn nhờ vả gì anh ta, nhưng trong hoàn cảnh này….
Cuối cùng cô vẫn nhấc máy lên gọi điện thoại cho Triệu Dương, nói sơ qua tình hình trước mắt. - Nói qua điện thoại không được rõ ràng, giờ em đang ở đâu?
- Tôi đang ở nhà!
- Vậy thì tốt, tôi sẽ qua đó bây giờ!
Vân Vy khẽ thở dài.
- Vân Vy, thật làm phiền cậu quá!
- Còn chưa biết có thể giúp được việc gì không mà!
Chuyện của Tiểu Thu cô nhất định phải giúp đỡ. Mấy năm ở nơi đất khách quê người này, Tiểu Thu là người bạn thân nhất của cô. Mặc dù mọi người đều nói là đồng nghiệp thường không chơi thân thiết được với nhau, nhưng cho dù là về công việc hay cuộc sống thì Tiểu Thu luôn tận tâm chăm sóc cho cô.
- Thế nào rồi?
Triệu Dương cúp điện thoại, đi vào từ ban công nói: - Cậu ta không phụ trách đề án này, không thể nhúng tay vào được!
Vân Vy có thể nhìn thấy vẻ mặt hồi hộp của Tiểu Thu bỗng chốc ỉu xìu như bánh đa nhúng nước.
Thấy vậy Vân Vy đành hỏi tiếp: - Anh còn quen ai trong tập đoàn E không?
Triệu Dương lắc đầu đáp: - Không. Anh chỉ có một người bạn học làm việc ở đó. Anh với cậu ta cũng chẳng phải thân thiết lắm. Nếu như cậu ta đã nói không phụ trách đề án này thì anh cũng không tiện nói gì thêm. Tiểu Thu định nói gì đó nhưng lại thôi.
Triệu Dương hiểu ý của Tiểu Thu, vội vàng giải thích: - Các doanh nghiệp nước ngoài thường phân công rất rõ ràng, việc của người này người khác không được nhúng tay vào!
Tiểu Thu cáu kỉnh lẩm bẩm: - Thực ra muốn giúp thì giúp được ngay ý mà!
Triệu Dương ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: - Anh nghe nói trong đề án này, có rất nhiều công ty chiếm ưu thế tuyệt đối so với công ty cô, ví dụ như công ty A….
Công ty A, Vân Vy chợt nhớ đến Giang Nhan, nhưng Giang Nhan….
Triệu Dương tiếp tục giải thích: - Tập đoàn E rất kén chọn trong việc tìm bạn hợp tác. Anh nghĩ cái đề án này sếp các em khó mà giành được, dù gì thì công ty các em cũng không có thế mạnh trên mặt này…- Anh dừng lại một chút rồi bổ sung: - Thế cho nên em có gửi sai kế hoạch hay không cũng chẳng quan trọng, phải chờ xem sếp của các em nhìn nhận vấn đề này như thế nào thôi chứ thực ra chuyện này chẳng có ảnh hưởng gì.
- Trước mắt, em nên đến nói rõ chuyện này cho sếp em biết.
Tiểu Thu cười tức tối: - Tôi không thể nói cho sếp biết chuyện này được!
Đã nói đến nước này có nghĩa là đã chẳng còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Vân Vy tiễn Triệu Dương xuống dưới lầu, im lặng không nói gì. Triệu Dương vào xe, kéo kính cửa sổ xuống và nói: - Vân Vy, có những chuyện chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi, không nên quá cố chấp làm gì. Dù sao đó cũng là lỗi của cô ấy, em không thể lúc nào cũng gánh vác sai lầm cho cô ấy được!
- Cô ấy là bạn thân của tôi!
- Trong công việc không có bạn bè!
Không hiểu sao Vân Vy cảm thấy có chút khó chịu và khinh thường với những gì mà Triệu Dương nói.
- Đồng nghiệp thì không thể trở thành bạn bè sao?
- Vân Vy, anh không có ý đó! Có những chuyện dễ dàng giúp được thì không nói làm gì, nhưng có những chuyện thực sự rất phức tạp. Hôm nay anh cầu cứu người ta, ngày mai anh sẽ phải trả ơn cho người ta. Nhiều lúc phải biết cân nhắc xem làm như vậy có đáng hay không. Dù gì cô ấy cũng không phải là người thân của em. Giờ đã chẳng còn phải là thời học sinh nữa rồi, chẳng còn ai vô tư đi giúp đỡ người khác nữa đâu!
- Anh nghĩ như vậy à?
- Điều anh nói là sự thực! Có những chuyện giúp đỡ người khác chẳng có lợi gì cho em đâu. Sai thì đã sai rồi, gánh chịu hậu quả là trách nhiệm của mỗi người trưởng thành. Biết bao nhiêu người phải đối mặt với lỗi lầm do mình gây ra, sao cô ấy lại không làm được cơ chứ? Với lại là phúc hay là họa vẫn còn chưa biết mà?
Những lời Triệu Dương nói như châm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng Vân Vy. Thế mà trước đây anh ta còn nói dù có thế nào cũng sẽ hết lòng giúp đỡ cô. Hóa ra sự giúp đỡ mà anh ta nói chẳng qua cũng vẫn là một sự giúp đỡ có tính toán thiệt hơn. Loại người như vậy có nên tin tưởng không? Anh ta có đáng để cho cô tin tưởng không?
Có thể đây chính là cái mà người ta gọi là lí trí. Đàn ông đều có lí trí như vậy đấy!
Triệu Dương đăm chiêu nhìn vào Vân Vy, nói: - Vân Vy, đừng trẻ con thế nữa!
Hai người chia tay trong không khí chẳng vui vẻ gì. Vân Vy cảm thấy trong lòng thật khó chịu, u ám tựa như đêm đen.
Tại sao lại không còn cái cảm giác đẹp đẽ trong cuộc sống nữa?
Cũng giống như những bức ảnh mà Giang Nhan đã chụp, trong ánh bình minh mỏng manh, cô khẽ thổi bay những hạt bồ công anh, cô mỉm cười, nụ cười nơi khóe mắt cũng dần trở nên ố vàng.
Giang Nhan không biết rằng lúc ấy cô đã nhìn trộm anh, đến gần nơi anh chụp ảnh là âm mưu đã được sắp đặt từ trước của cô. Cô thật sự rất muốn nhìn đôi mắt thuôn dài ấy khẽ nheo lại….một sức quyến rũ không thể kháng cự.
Cô lặng lẽ chạy về nơi cắm trại của trường, các bạn cùng phòng thi nhau hỏi: - Nhìn gần có đẹp trai không? Cô lắc đầu nói: - Cũng chẳng đẹp lắm!
- Ờ….- Đám đông thất vọng.
Nếu như nói sự thật, không biết có bao nhiêu người sẽ thử bước vào tầm mắt của anh. Thế nên cô đã nói dối để giữ lại cái “đặc quyền” này cho riêng mình.
Cô cứ tưởng rằng đó chẳng qua chỉ là một lần gặp tình cờ, nào ngờ hơn một tháng sau, cô lại tình cờ gặp lại anh trong triển lãm ảnh thành phố.
Trong khi cô đang rụt rè, lén lút nhìn anh thì anh đã tự nhiên đưa tay ra trước mặt cô nói: - Xin chào, tôi là Giang Nhan!
Mặc dù anh ấy không điềm đạm và trầm lắng như những gì cô nghĩ, nhưng Giang Nhan lúc ấy cô cùng cởi mở và rạng rỡ.
Mặc dù tưởng tượng về anh trong lần đầu gặp mặt không trùng khớp với anh trong hiện tại, mặc dù không hoàn mỹ như cô tưởng tượng nhưng anh vẫn khiến cho trái tim cô loạn nhịp.
Vân Vy đã tìm ra số điện thoại của Giang Nhan.
Cố ấn phím gọi. Điện thoại đã được kết nối. Cô rụt rè nói: - Anh Giang Nhan….- cô cố hít thở thật sâu rồi mới nói tiếp: - Em có chuyện muốn nhờ anh giúp!
Giọng điệu có vẻ lo lắng và ngần ngại của Vân Vy khiến cho Giang Nhan chợt nhíu mày: - Vân Vy….
Không hiểu sao vừa nghe thấy giọng nói của Giang Nhan là Vân Vy lại thấy trong lòng thanh thản hơn nhiều. Ít nhất thì trước đây Giang Nhan chưa bao giờ từ chối cô điều gì. Cô lại chìm vào trong ảo giác trước đây của mình.
- Em sẽ đến chỗ anh, hoặc là anh chọn một địa điểm nào đó đi!- Vân Vy siết chặt điện thoại trong tay, tim cô đập nhanh đến mức khiến cho lồng ngực đau thắt, những ngón tay bắt đầu rịn mồ hôi.
- Nói cho anh địa chỉ của em, anh sẽ đến đó!
Trong lúc đợi Giang Nhan đến, Vân Vy thầm nghĩ, cô có phải quá mạo muội không? Nếu như không phải vì những lời nói của Triệu Dương đã làm cô kích động thì có lẽ cô đã không làm như vậy.
Cô lại thuật lại sự tình lần thứ hai.
Đôi lông mày anh khẽ nhíu lại. Cô dường như đang trở về với lần đầu tiên gặp anh. Nhành dây leo héo úa trong lòng cô dường như đang sống lại.
Thật chẳng ngờ bao nhiêu năm sau gặp lại, tưởng tượng của cô về anh trong lần đầu tiên gặp mặt với anh trong hiện tại hoàn toàn trùng khớp và càng đẹp hơn so với anh ở trong kí ức của cô. Vân Vy không thể kiềm chế nổi tâm trạng vui vẻ của mình, vì vậy cho dù là những lúc anh trầm ngâm thì cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.
- Chớ lo lắng! - Anh mỉm cười nói: - Để anh nghĩ cách! - Anh đứng dậy đón lấy tập kế hoạch trong tay Tiểu Thu, sau đó ngoảnh đầu sang nhìn Vân Vy: - Em cứ chờ tin của anh!
Nhìn theo cái bóng cao lớn của anh, Vân Vy lại không kìm được lòng, vội vàng xỏ giầy đuổi theo anh: - Em đi với anh!
Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh đèn vàng mê hoặc bao trùm lấy anh: - Muộn lắm rồi! Nhưng cô vẫn ngang bướng không chịu quay về. Xin anh, chỉ một lần này thôi!
- Anh đi trước, em theo sau nhé!
Vân Vy gật đầu lia lịa.
Anh vừa bước xuống cầu thang vừa tránh để không che mất ánh đèn, lắng tai nghe bước chân của cô và ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Cứ như thể anh biết là cô bị bệnh quáng gà, nếu không thì anh đã không vừa đi vừa ngoảnh l