Vì Mục Khả phản ứng quá kịch liệt, Hạ Hoằng Huân không dám nhắc lại việc mời Mục Khải Minh tham dự hôn lễ nữa, sợ lại phản tác dụng mất. Anh nghĩ, đợi cô lớn hơn một chút nữa, khi làm mẹ sẽ hiểu.
Đêm đó cãi nhau, đến cuối cùng Hạ Hoằng Huân vỗ nhẹ lưng Mục Khả, nửa bất đắc dĩ nửa thỏa hiệp nói: "Trước tiên cứ vậy đã, không nói nữa."
Thật ra thì trong lòng Mục Khả cũng không phản đối mãnh liệt như cảm xúc thể hiện ra bên ngoài, nhưng vì bị Hạ Hoằng Huân nói trúng tim đen nên cô khó tiếp nhận ngay lập tức được. Sau khi cô ngượng ngùng nói mâu thuẫn này ra miệng thì đã có thể bình tĩnh nằm luôn trong ngực Hạ Hoằng Huân, nắm lấy một góc áo của anh thật chặt ngủ thiếp đi.
Hạ Hoằng Huân nộp báo cáo kết hôn, mấy ngày sau Mục Khả nhận được “Văn kiện chứng nhận kết hôn” đơn vị gửi tới. Nhìn những thứ cần cô ký tên, Mục Khả ai oán gọi điện thoại: "Quân hôn sao phiền toái quá vậy, thẩm tra em như thể em là giai cấp đối địch với đồng chí Miêu Hồng vậy?"
Nghe ra sự phiền chán của cô, Hạ Hoằng Huân dịu dàng dụ dỗ cô: "Ai bảo chồng em là quân nhân, anh phải làm việc theo trình tự, những thứ này đã là cơ bản nhất rồi đấy. Ngoan, mau điền cho xong rồi gửi đến đây."
Liếc cột thành phần giữa bảng, Mục Khả cố tình quấy rối anh: "Cột thành phần chẳng lẽ điền ‘Carbohydrates’ vào à?"
Hạ Hoằng Huân cong môi: "Em xem rồi làm đi, nếu là không ngại phiền thì viết cả phần tử cấu tạo lên."
Mục Khả cười hì hì: "Vậy anh nói luôn em thuộc loài gì, chi gì, họ gì, bộ gì, lớp gì, ngành gì, giới gì, trong bảy cấp bậc phân loại khoa học đi? Em đánh dấu vào để tổ chức xác nhận luôn."
Trong đôi bất đắc dĩ tràn đầy sự cưng chiều, Hạ Hoằng Huân cáu: "Tiểu quỷ!"
Mục Khả gửi tài liệu đến đơn vị rất nhanh, Hạ Hoằng Huân cũng lập tức gọi điện cho Hách Nghĩa Thành, bắt Hách Nghĩa Thành thúc giục bộ phận chính trị trên sư bộ nhanh chóng mở tài liệu chứng minh cho anh. Lòng anh như lửa đốt, Hách Nghĩa Thành lại hả hê ngồi trong phòng làm việc thoải mái nhàn nhã nói: "Sao nào, tôi nói không sai chứ, Hách Nghĩa Thành tôi không gật đầu, Thiên Vương lão tử cũng không dám phê chuẩn cho cậu kết hôn."
Hạ Hoằng Huân cũng không yếu thế, đáp lễ nói: "Anh cũng chỉ đắc ý được lần này thôi, đừng quên Nhã Ngôn là em gái tôi, không muốn đến lúc đó bị đâm ngang giữa chừng thì cố mà làm nhanh lên."
Tạo phản rồi, dám uy hiếp anh! Hách Nghĩa Thành phát cáu: "Thằng nhóc cậu rất đáng ăn đòn!"
Tâm trạng Hạ Hoằng Huân dĩ nhiên là rất rất tốt, anh vui vẻ nói: "Vị trí tôi luôn có thể tìm đúng, nhưng không biết khi anh đến gặp bề trên nhà chúng tôi thì nên phân biệt thân phận thế nào đây, có phải định gọi tôi một tiếng ‘anh’ không?"
Hách Nghĩa Thành giơ chân: "Mơ đi! Cậu phải gọi tôi là cậu, không thương lượng!"
Hạ Hoằng Huân không chịu thua chống lại, anh nói: "Đừng có mơ, không thể nào!"
Hai vị quân nhân Hạ Hoằng Huân và Hách Nghĩa Thành này cứ giằng co về vấn đề xưng hô mãi không dứt, nhưng mà người yêu của họ lại không để ý chút nào đến vấn đề địa vị gốc rễ phức tạp của Trung Quốc cho thêm loạn làm gì. Dù có nói thế nào, trở thành người một nhà là chiều hướng phát triển tất yếu rồi.
Trước khi bộ chính trị đưa tài liệu xác nhận xuống, Hạ Hoằng Huân nhận chỉ thị của thủ trưởng nhỏ dành thời gian ra đi chụp ảnh cưới. Toàn bộ quá trình này còn mệt hơn ra chiến trường. Không chỉ có họ, nhiếp ảnh gia cũng vô cùng đau khổ, bận tối mắt tối mũi để chụp hình thì không nói làm gì rồi, cố tình là Hạ Hoằng Huân kia lại keo kiệt chẳng cười lấy một cái. Nhiếp ảnh gia có phong cách nghệ thuật hết sức bất đắc dĩ mà hỏi đồng chí Phó Đoàn Trưởng: "Tiên sinh, xin hỏi tôi nợ anh tiền sao?"
"Hả?" Hạ Hoằng Huân không hiểu, nhíu mày theo bản năng.
"Mặt không cười được sao?"
Hạ Hoằng Huân nhìn Mục Khả một cái, cười.
Ai ngờ, nhiếp ảnh gia lại không hài lòng: "Quá khoa trương, mỉm cười, mỉm cười."
Ngay sau đó Hạ Hoằng Huân lại thôi cười: "Cứ tiếp tục mỉm cười như vậy cơ mặt tôi thế nào cũng rút gân." Đang định bàn với Mục Khả dứt khoát chụp loạt ảnh kiểu "không cười", thì nghe nhiếp ảnh gia hô: "Tại sao lại không cười? Mỉm cười quá khó hay sao?"
Dưới tán lá cây cổ thụ trăm năm, Mục Khả mặc áo cưới hở vai khẽ nghiêng người, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt đôi mày rậm đang nhíu lại của anh, đôi mắt cô cong cong mỉm cười.
Dịu dàng là độc dược trí mạng. Hạ Hoằng Huân không nhịn được giữ chặt eo thon của cô, ánh mắt thâm thúy lại say mê dừng lại thật lâu trên khuôn mặt mềm mại quyến rũ của Mục Khả, hơn nữa, bên môi anh không biết từ lúc nào cũng hiện ra một nụ cười, anh bất giác nghiêng người qua. . . . . .
Tình cảnh này, vô cùng nồng nàn.
Nhiếp ảnh gia hài lòng cười, chuyên nghiệp chụp lại hình ảnh ngọt ngào như đường, đưa mắt nhìn nhau dịu dàng như nước này.
Chụp ảnh xong, Hạ Hoằng Huân đến cái ổ nhỏ của Mục Khả sửa soạn, Hạ Nhã Ngôn và Hướng Vi giúp cô lo liệu lễ phục kết hôn. Anh chăm chú nhìn cô thay bộ sườn xám xẻ cao, anh bảo thủ nói: "Đẹp thì đẹp, nhưng xẻ cao quá, hay đổi bộ nào nhìn ấm hơn đi ."
Ngày hè nắng chói chang, bảo mặc ấm không phải là quá đáng à! Mục Khả lúng túng hai lần, từ trong tủ quần áo lấy ra bộ lễ phục hở lưng khác quơ quơ trước mắt anh, có vẻ khó xử nói: "Bộ này còn mát mẻ hơn này. Nếu không chúng ta đợi đến mùa đông hẵng kết hôn, không chừng lễ phục mùa đấy ấm lắm."
Biết rõ anh là ‘ông già’ vội lấy vợ, còn phải đợi đến mùa đông nữa? Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp: "Thế em mặc cái này đi. Không hiểu sao lại có kiểu quần áo như thế này chứ, để khách khứa uống rượu mừng hay để họ nhìn lưng em."
Khi Hướng Vi biết lễ phục hở lưng cô chọn bị Phó Đoàn Trưởng Hạ diệt thì cực kỳ tiếc rẻ nói: "Quả nhiên đồng chí Giải Phóng Quân hết sức coi trọng tài sản riêng của mình. Mục Khả, cậu không còn là chính cậu nữa, mà là của người khác rồi."
Đúng vậy, sắp đi vào giai đoạn mới của cuộc đời rồi. Rất nhanh thôi Mục Khả sẽ không chỉ thuộc về mình cô nữa.
Hai ngày trước khi đến cục dân chính nhận giấy, Mục Khả và Hạ Hoằng Huân đến nghĩa trang thăm Hách Xảo Mai.
Sáng sớm ngày đó, cả vùng đất dường như vẫn còn đang ngủ say, thế giới yên tĩnh không chút tiếng động. Xuyên qua bóng cây, xa xa Mục Khả thấy một bóng dáng cao gầy đứng trước mộ mẹ, cứ đứng yên giống như hòn đá.
Mục Khải Minh mặc thường phục, vì đứng quá lâu nên tóc dính sương sớm, không nghe được tiếng bước chân nhỏ nhẹ sau lưng, ông chậm rãi ngồi xổm xuống, nói liên miên: "Xảo Mai, lúc em còn sống anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cùng em, chờ anh có thời gian thì em đã đi rồi. . . . . . Xảo Mai à, anh nghĩ anh phải nuốt lời mất rồi, anh không chờ được đến khi Tiểu Thần 18 tuổi, anh đã rất cố gắng muốn cho nó một gia đình nguyên vẹn. Anh sợ vì sai lầm của mình mà tổn thương một đứa trẻ khác, thế nên anh đến đây. Anh biết rõ như vậy rất ích kỷ, nhưng cứ nghĩ đến Hoằng Huân sẽ chăm sóc tốt cho Khả Khả, anh không tìm được lý do để níu kéo nữa. Con gái ngày trước không cần anh, về sau lại càng không . . . . . . Nếu như em không phản đối, chúng ta trở về nhà cũ ở được không? Không phải em thích biển nhất sao, hằng ngày anh dẫn em đi nhìn, được không?" Từng giọt nước mắt rơi trên mặt đất, giọng nói Mục Khải Minh trở nên khàn khàn, "Anh muốn khi còn sống được ở bên em. Theo con của hai chúng ta, lặng yên ở cùng nhau."
Cuối cùng cô đã có thể khẳng định, tình cảm sâu sắc trong nhật ký của mẹ không hề bị bỏ phí. Mục Khả rơi nước mắt, từng giọt rơi xuống mặt cánh hoa ôm trong ngực.
Mục Khả đêm đó sốt cao. Mục Khải Minh một tấc không rời con gái, một ngày một đêm dường như già đi mười tuổi.
Khi Mục Khả tỉnh lại là đêm khuya, nhẹ nhàng xoay người, mới phát hiện hai tay đều được người khác cầm. Bên trái là Hạ Hoằng Huân nằm bên giường ngủ thiếp đi, bên phải Mục Khải Minh nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi.
Mượn ánh trăng nhàn nhạt thấy tóc mai của Mục Khải Minh đã trắng, đột nhiên cô cảm thấy nhiều năm mình lạnh lùng cự tuyệt ba là hơi quá đáng. Mục Khả cũng không ngăn được nước mắt ẩm ướt.
Tháng bảy nóng nực, trong lời chúc phúc của người thân Mục Khả trở thành vợ Hạ Hoằng Huân.
Từ cục dân chính đi ra, anh nắm thật chặt tay cô, cười đến ngây ngô: "Từ giờ trở đi, em cùng lăn lộn với anh."
Mục Khả không thể quên được vẻ mặt thật thà kia của anh, vẻ mặt đó thật sự rất ngốc nghếch.
Hình dung tâm trạng lúc này chỉ cần dùng hai chữ là được rồi: hạnh phúc.
Ánh mắt trong suốt thoáng qua một tia cảm động, Mục Khả cười rạng rỡ, tay cô và tay anh mười ngón nắm chặt.
Hạ gia định hôn lễ giữa tháng tám, trước đó Hạ Hoằng Huân bị Lục Trạm Minh cưỡng chế ra "Mệnh lệnh", phải thu hoạch hạnh phúc thuộc về người đàn ông trước đã.
Ngày đó, Mục Khả được Hạ Hoằng Huân tự mình đưa đến đơn vị.
Một ngày này, họ cử hành hôn lễ ở trại lính đoàn 532.
Khuôn mặt xinh đẹp trong sườn xám tơ lụa đỏ thẫm tôn lên vẻ kiều diễm động lòng người, đôi mắt tràn đầy linh khí vì ngượng ngùng mà khẽ rũ xuống, bị hàng lông mi thật dài che đi, vẻ đẹp động lòng người của người phụ nữ khi giơ tay nhấc chân tản ra khiến người ta bị hấp dẫn.
Trong tiếng hát to rõ “Đoàn kết là lực lượng” của các anh em chiến hữu, Hạ Hoằng Huân đã say lòng dẫn cô vợ nhỏ của anh đi về phía "Phòng ăn" tạm thời đảm nhiệm nhiệm vụ làm lễ đường.
Sau khi Lục Trạm Minh và Ninh An Lỗi phát biểu xong, hôn lễ được bắt đầu. Sau khi phù rể An Cơ phản bội, phù dâu Hướng Vi không chống đỡ được khí thế mời rượu ào ạt như thủy triều thì Hạ Hoằng Huân kinh nghiệm sa trường không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận.
Lấy cái ly trên tay Mục Khả che chở cô ở phía sau, Hạ Hoằng Huân cười với Pháo Doanh trưởng An Cơ nói: "Nhìn cái bộ dạng hung ác này của cậu xem, dọa vợ tôi tôi không khách khí đâu."
Lúc này không ai dể ý đến sự uy hiếp của anh, Dịch Lý Minh ngồi đối diện tiếp lời, anh nói: "Lão Hạ, đừng nói là cậu, đến cả chúng tôi cũng đã chờ ngày này lâu đến mức hoa cũng phải nở rồi. Cậu nhịn đi, hôm nay rượu này cậu phải uống cho bằng hết, động phòng chúng tôi cũng nhất định phải làm loạn. Cơ hội ngàn năm có một sao có thể bỏ qua được, mọi người nói có đúng không?"
Một bàn người cùng hô đúng, An Cơ được Đoàn trưởng Lục Trạm Minh ngầm cho phép cao giọng nói: "Đồng chí Hạ Hoằng Huân, chúng tôi đây không phải đang trao đổi ý kiến với anh mà là thông báo một tiếng để anh còn chuẩn bị tư tưởng, hôm nay, không phải do anh quyết định! Ai, không phải là tôi biết lớn nhỏ, mà do mấu chốt của ngày hôm nay chính là không phân biệt lớn nhỏ." Nói xong, đưa một chén rượu trắng lớn tới, cười dữ dội nói, "Anh uống thay chị dâu nhỏ chúng tôi không có ý kiến, anh để tôi thay anh vào động phòng lòng tôi càng vui gấp trăm lần, anh xem đi rồi làm thế nào thì làm."
Hạ Hoằng Huân không khách khí cho An Cơ một đạp, anh giơ tay nâng chén rượu lên, liếc nhìn Mục Khả bên người, anh đành mở miệng xin tha thứ: "Được, chén này tôi uống! Nhưng các anh em, mọi người ‘hạ thủ lưu tình’ rót tôi ít rượu thôi, giữ tôi nửa tỉnh nửa say, tự mình đi vào động phòng, tôi không muốn bị mọi người mang vào." Nói xong, nâng chén uống hết.
Tửu lượng của Hạ Hoằng Huân tỉ lệ thuận với quân hàm, dĩ nhiên không thể nào để người ta bê vào động phòng được. Nhưng khi nh