Nhắc tới sự kiện điện thoại di động, đương nhiên Hạ Nhã Ngôn không thuật lại cho Mục Khả toàn bộ nội dung. Thật đúng là ông có lý lẽ của ông, bà có lý lẽ của bà. Cô đem quà tặng quý báu của Tham mưu trưởng Hách vào trong chảo dầu, “tháp tùng” anh đi mua, chẳng lẽ không cho người ta phát tiết một tẹo à? Tóm lại là, trong sự kiện này, thái độ của hai người này quả thật không ra gì.
Chẳng qua Hách Nghĩa Thành bất đắc dĩ bị bắt cóc lại rất nghiêm tức. Trong lòng biết rõ Hạ Nhã Ngôn cố ý tạo cơ hội cho anh trai cô, tránh để anh phá hỏng khoảng thời gian riêng anh trai cô cùng Mục Khả, dám vừa lôi vừa kéo anh đi. Nói thật, mặc dù đã chấp nhận mối quan hệ của Hạ Hoằng Huân cùng Mục Khả, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không quen nhìn hai người ở cạnh nhau, dù sao cô cũng là cháu gái mà anh yêu thương nhất, so với người tình còn quan trọng hơn gấp trăm lần, bây giờ bỗng nhiên không thuộc về mình, nhất thời trong lòng rất khó chấp nhận sự thật này. Mặc dù nhiều lúc anh muốn cố gắng thả lỏng tâm tư, nhưng sự quan tâm chăm sóc hai mươi năm, đâu thể ngày một ngày hai có thể điều chỉnh ngay được? Cho nên hành động của Hạ Nhã Ngôn khiến Hách Nghĩa Thành cảm thấy cực kỳ không thoải mái, vô cùng khó chịu. Vì vậy anh mang theo ý định trả thù rất không quan minh chính mà chọn một cái điện thoại xa xỉ đắt tiền, khiến bác sĩ Hạ xuất huyết một lần. Nhìn Hạ Nhã Ngôn tức giận như muốn xẻo thịt anh, còn nghiến răng nghiến lợi quẹt thẻ trả tiền, trong lòng Hách Nghĩa Thành bỗng nhiên cảm thấy tốt lên không ít.
Đến bãi đậu xe, Hách Nghĩa Thành cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thờ ơ nói: "Đoán chừng thời gian này anh trai cô đã về rồi, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành xuất sắc, có thể thả tù binh này về được chưa?”
Tù binh? Rõ ràng là trộm cướp thì có! Chẳng trách anh ta không khách khí ra đòn với cô như vậy, thì ra là thấy rõ bất mãn trong lòng cô. Hạ Nhã Ngôn cũng không khách khí hung hăng đá một cái vào xe quân dụng của anh, vênh mặt tự đắc yêu cầu: “Nhưng nhiệm vụ của anh còn chưa hoàn thành, đưa tôi về!” Sau đó đứng khoanh tay như nữ vương nhìn thẳng vào mắt Hách Nghĩa Thành, giống như đang nói: “Có bản lĩnh không phong độ để tôi ở lại đây xem! Anh dám không, anh dám không?”
Hách Nghĩa Thành hít một hơi thật sâu, ở trong lòng tự nhủ: "Cô ta chỉ là một người phụ nữ, không chấp nhặt với cô ta.” Cố gắng kiềm chế hỏa khí bốc lên đầu, anh lên xe, dùng sức đóng sầm cửa lại, thấy Hạ Nhã Ngôn đứng yên tại chỗ nhìn anh khiêu khích, anh cắn răng nghiêng người mở cánh cửa bên ghế phụ, hung hăng quát: “Lên xe!”
Im lặng suốt cả quãng đường, đến nơi, Hạ Nhã Ngôn nói một câu: "Tham mưu trưởng Hách, người biết điều không nên làm kỳ đà cản mũi, anh, hiểu không?" Để lại một nụ cười ngây thơ vô tội, cô thản nhiên xuống xe, dưới cái nhìn chằm chằm của Hách Nghĩa Thành cô thẳng lưng đi về phía chung cư.
Nhìn chằm chằm bóng lưng cô càng ngày càng xa, Hách Nghĩa Thành tức giận nói thầm một câu: "Tôi, không hiểu!" Khởi động xe, xoay vô lăng, hất bụi mà đi.
Không có hai bệnh nhân Hạ Hoằng Huân cùng Mục Khả ở giữa, hai người Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn cũng mất đi cơ hội gặp mặt, ai về nhà nấy trở lại quỹ đạo cuộc sống thường ngày. Ngày cứ lặng lẽ trôi qua như nước chảy.
Đối với quan hệ của hai người bọn họ Mục Khả cũng không suy nghĩ gì nhiều. Trong lòng cô, Hách Nghĩa Thành và Hạ Hoằng Huân dù bằng tuổi nhưng thân phận của cậu cũng luôn là trưởng bối, quan niệm “cố chấp không đổi” khiến cô ngốc nghếch không phát hiện ra Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn không ngừng phát sinh mập mờ. Thậm chí cô còn quan tâm đến chuyện lớn cả đời của cậu, kết quả là bị Hạ Hoằng Huân phê bình, anh nói: “Em còn nhỏ thì biết cái gì, lo tốt chuyện của chính mình là được rồi. Hách Nghĩa Thành bản lĩnh lớn, có khi còn cưới bà xã trước cả anh.”
Mục Khả cầm điện thoại di động oán trách: "Anh không biết lớn nhỏ, dám gọi thẳng tên cậu.”
"Cùi chỏ không cho rẽ ra ngoài." Thủ trưởng chưa phê chuẩn mà Hạ Hoằng Huân đã tự động coi mình cùng Mục Khả là người một nhà, anh nhắc nhở cô trong điện thoại: "Em phải có lập trường kiên định rõ ràng, nếu em thỏa hiệp Hách Nghĩa Thành thể nào cũng hả hê bắt anh gọi anh ta bằng cậu cho mà xem.”
Mục Khả cười hì hì: "Vậy anh cứ gọi đi."
"Cũng không phải là không thể gọi." Hạ Hoằng Huân cân nhắc một chút sau đó cười xấu xa nói: "Em gả cho anh anh liền gọi, em thấy thế nào?”
"Còn cò kè mặc cả, không để ý tới anh nữa." Mục Khả giận anh.
"Anh nói thật." Thu lại giọng điệu đùa giỡn, Hạ Hoằng Huân nghiêm túc nói: "Tết Nguyên Đán cùng anh về nhà đi, ông nội anh muốn gặp cháu dâu một lần."
Mỗi lần nói chuyện điện thoại đều không tránh được chủ đề kết hôn, Mục Khả cảm thấy thật sự căng thẳng, không phải là cô không muốn ở cùng Hạ Hoằng Huân, nhưng cảm thấy quá nhanh, sợ chưa đủ hiểu rõ lẫn nhau. Ngộ nhỡ sau này không thể tiếp tục cùng nhau mà phải chia tay, như vậy sẽ khiến đối phương bị tổn thương, cô thật sự không chịu nổi.
Hạ Hoằng Huân giống như là con giun trong bụng Mục Khả, trong khi cô còn đang yên lặng suy nghĩ, anh nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, mỗi loại tình cảm đều có vấn đề riêng của nó, cũng có đáp án riêng. Tình cảm của hai người có được hay không, thật ra không liên quan đến chuyện thời gian nhiều hay ít. Em xem, chúng ta không phải rất tốt hay sao, anh thích em, em cũng thích anh, như vậy là đủ tiêu chuẩn để kết hôn rồi.”
Mục Khả nhỏ giọng lầm bầm: "Ai thích anh chứ."
"Dám nói em không thích anh à?"
"Em. . . . . ."
"Lập tức thu về!" Hạ Hoằng Huân tức giận: "Nếu em còn dám nói bậy xem anh có chỉnh em không! Nghĩ kỹ rồi trả lời!”
Dám uy hiếp cô. Mục Khả giận: "Chỉnh đốn thế nào, em có hư đâu.”
Đột nhiên thấy cô cao giọng, Hạ Hoằng Huân sủng ái nói: "Chờ anh đánh vào mông em, để xem em còn dám nói!"
Tưởng sợ anh chắc. Mục Khả nghịch ngợm cười: "Vậy em sẽ cù anh, xem anh còn sức để đánh em hay không.”
Anh cưng chiều làm Mục Khả thoải mái hơn, cô thẳng thắn nói: "Em sợ, ngộ nhỡ người nhà anh không thích em thì làm thế nào?”
Hạ Hoằng Huân trấn an cô: "Tiêu chuẩn của anh cao như vậy, anh còn thích, bọn họ làm sao có thể không thích!"
"Em là nói ngộ nhỡ, bọn họ nếu thật không thích em thì làm thế nào ấy?”
"Không thích sao?" nghĩ tới bộ dạng cau mày đáng yêu của cô, Hạ Hoằng Huân cố ý trêu chọc cô: "Vậy thì trả lại hàng, xách về nhà."
Mục Khả dựng thẳng lông mày: "Anh đi một mình đi!"
Cho dù có cãi nhau nhưng tình cảm càng lúc càng được hâm nóng, trong cuộc sống bận rộn hai người lại xa cách chỉ có thể chủ yếu dựa vào điện thoại, vì vậy đã cống hiến cho sự nghiệp điện tín của Trung Quốc không ít. Giống như Hạ Hoằng Huân lúc này, một người cá tính mạnh mẽ cũng có thể học nấu cháo điện thoại, đủ thấy sức mạnh của tình yêu lớn đến thế nào.
Đầu tháng mười hai, kế hoạch học bổ túc vào cuối tuần cũng đã hoàn thành. Mục Khả được giải phóng, có thể nghỉ ngơi vào cuối tuần, cô từ chối lời mời dạo phố của cô bạn thân Hướng Vi, cự tuyệt lời xin xỏ của Mục Thần muốn vào chơi ký túc xá, đội lên đầu cái danh ‘Trọng Sắc Khinh Bạn’, tính toán làm cách nào để lặng lẽ đột nhập vào đoàn 532 cho Hạ Hoằng Huân một bất ngờ. Vậy mà đúng lúc cô vừa thu xếp đồ đạc chuẩn bị lên đường. Chân Hách Nghĩa Thành lại lần nữa xảy ra chuyện. Anh, nhập viện rồi.
Đừng tưởng rằng Hách Nghĩa Thành là Tham Mưu Trưởng của Sư bộ thì không cần phải huấn luyện. Anh và Hạ Hoằng Huân đích thực thuộc cùng một loại người, là một tấm gương sáng ngời tiếp cho người ta còn nhiều động lực hơn cái đống cương lĩnh trên giấy tờ kia. Cho nên anh liền huấn luyện cho doanh trinh sát thiết giáp một tháng liền. Cường độ huấn luyện cao liên tục trong nhiều ngày khiến bắp chân anh không chịu nổi, phát sinh rạn gãy xương.
Thân là bác sỹ xuất sắc của khoa xương cốt, dĩ nhiên Trưởng khoa Hạ Nhã Ngôn không thể không nhận vị bệnh nhân này chỉ không ngờ bệnh nhân lại là Hách Nghĩa Thành. Cô vội vàng đi tới phòng cấp cứu, cẩn thận kiểm tra vị trí gãy xương đã được quân y cố định từ trước, lại chụp X-quang một lần xác định độ nghiêm trọng, rồi lập tức tiến hành phẫu thuật trị liệu.
Liếc nhìn Hách Nghĩa Thành nằm trên giường bệnh, Hạ Nhã Ngôn tức giận nói: “Bệnh viện có phải nơi tốt đẹp gì đâu? Sao mấy người cứ thích chạy tới đây nằm vậy hả?”
Hách Nghĩa Thành bị thương nhưng cũng không yếu thế, anh nói: "Cô nghĩ là tôi thích ở đây nhìn thấy cô chắc?”
Hạ Nhã Ngôn trừng mắt lườm anh: "Không thích sao anh còn tới! Tôi mời anh đến à?"
Thuốc mê phát huy tác dụng, chân bị thương đã không còn cảm giác, Hách Nghĩa Thành mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, không phản bác nữa.
Sau khi phẫu thuật, Hách Nghĩa Thành được đưa vào phòng bệnh. Khi đi qua Hạ Nhã Ngôn cố tình vỗ mạnh vào bên chân khỏe của anh, lấy giọng bác sỹ chuyên nghiệp phê bình đồng chí Tham mưu trưởng Hách: “Lần trước chỉ gãy xương rất nhỏ, sau khi cố định vị trí cũ, thoa thuốc nối xương ngoài da, sau đó tình dưỡng là có thể tự động khép lại. Bây giờ thì tốt rồi, bị anh đưa lên mức độ nghiêm trọng rồi, tối thiểu cũng phải nằm viện tám tuần. Nói cách khác trong tám tuần này, anh phải hoàn toàn nghe lời tôi. À, đúng rồi, đừng nói là tôi chưa hề nhắc nhở anh, trước khi hoàn toàn chữa trị xong chỗ gãy xương không thể tiến hành huấn luyện, nếu không rất có thể gây hoại tử xương, hậu quả nghiêm trọng như thế nào chắc không cần tôi phải nói anh cũng hiểu!” Ý là mặc dù bọn họ có “thâm thù”, nhưng anh cũng phải biết điều mà phối hợp điều trị, đây là nghĩa vụ của bệnh nhân, quyền lực của bác sĩ.
Đối với một người lính mà nói, bị thương vốn là một vấn đề không thể bình thường hơn, nhưng bắt họ phải nằm viện điều trị mà dừng huấn luyện đích thị là một kiểu hành hạ. Tâm trạng Hách Nghĩa Thành có phần ảo não nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Làm phiền bác sỹ Hạ rồi, hy vọng tôi không phải nhận mấy kiểu ngược đãi không đáng có.”
Lời nói vẫn đáng ăn đòn như cũ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của anh ta, Hạ Nhã Ngôn cũng rất rộng lượng không đánh lại anh, hòa hoãn nói: “Con người tôi mặc dù không biết thế nào là dịu dàng, nhưng tác phong nghề nghiệp tuyệt đối có thể nhận được chứng nhận. Yên tâm đi, chờ xương bị gãy khỏi rồi anh thực hiện thêm một số bài tập phục hồi chức năng, rất nhanh có thể hồi phục chức năng tay chân, không để lại di chứng, điều kiện chỉ là……”
"Tôi không muốn trở thành tàn phế!" Hách Nghĩa Thành cắt ngang lời cô, ý nói anh sẽ phối hợp.
Theo nghề bác sỹ mấy năm, đối với tâm tình bệnh nhân Hạ Nhã Ngôn đương nhiên hiểu rõ, không dịu dàng cho lắm dịch góc chăn cho Hách Nghĩa Thành, cô nói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, cần phải giữ sức khỏe, lát nữa hết thuốc mê sẽ hơi đau đấy.”
Hách Nghĩa Thành nói một tiếng "Cám ơn!". Sau đó nghe lời nhắm nghiền hai mất, chợt nghĩ đến điều gì đó, anh gọi Hạ Nhã Ngôn vừa chuẩn bị rời đi, được voi đòi tiên nói: “ Bác sỹ Hạ có thể vừa vất vả điều trị vừa thuận tiện giải quyết chuyện ăn uống của tôi được không?” Tài nấu nướng của cô quả thật không tệ, anh bắt đầu cảm thấy nhớ rồi.
Choáng váng trước da mặt dày của anh, Hạ Nhã Ngôn quay đầu nói: “Anh thật không biết khách khí gì cả. Dựa vào cái gì chứ?”
Hách Nghĩa Thành khẽ cong môi, khuôn mặt anh tuấn cực ă