ều là cô? Lời này mà nói sức thuyết phục không phải nhỏ, mà là căn bản không có! Bàn tay của cô bắt đầu đổ mồ hôi, cô nắm lại tay của Đông Thần, nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với anh: "Anh vẫn còn chưa tính toán để cho bảo vệ lên làm cho hiện trường yên tĩnh sao?"
Đông Thần cười, người phụ nữ ngốc này, Vương mỗ không trải qua quá tình mời mọc liền có giấy chứng nhận công tác, tại sao? Nhất định là có người ở sau lưng giúp hắn, anh nghĩ vào lúc này đoán chừng bên ngoài cũng có không ít người đứng xem, một khi bên trong có hành động không bình thường gì sẽ có một đoàn người khác đi vào tạo nên dư luận, lần này thư ký Bàng đoán chừng là tính toán mạnh tay một lần rồi, mắt thấy bổ nhiệm thị trưởng đã tám chín phần mười sẽ rơi vào trên đầu Đông Thần, hắn gấp cũng là tất nhiên.
Âu Dương không ngờ rằng sẽ xuất hiện biến cố như vậy, bà đứng lên, đi thẳng đến chỗ Vương mỗ, khí thế không giảm: "Đến, cho tôi xem một chút." Bà rất dịu dàng nhận lấy ảnh, nghiên cứu mấy lần, cười: "Vương tiên sinh, anh cho là mấy hình này hình đều là ảnh chụp? Anh xem rất nhiều đều là chiếu theo một bên, nhìn kỹ, còn có dấu vết người sửa chữa, tôi nghĩ muốn không tìm chuyên gia nghiên cứu đến, rốt cuộc ảnh này có phải đúng là con tôi hay không. Ngộ nhỡ là dáng dấp tương tự, hoặc là có người cố ý Photoshop đi lên, vậy thì không tốt rồi." Âu Dương quả nhiên là người từng trải, vài ba lời liền đem đầu mâu nhắm ngay Vương mỗ.
Vương mỗ không cho là đúng muốn phản bác cái gì, chỉ nghe Âu Dương chỉ vào một nhiếp ảnh gia bên trái phía sau nói: "Đến, chụp tấm ảnh cho tôi." Nói xong, tay của bà thuận thế kéo cánh tay của Vương mỗ, đầu còn ở rất gần.
Tách tách, ở thời điểm Vương mỗ còn chưa phản ứng kịp, nhà nhiếp ảnh gia đã chụp đuợc một màn này. Âu Dương cách xa mà hướng nhiếp ảnh gia nở nụ cười: "Sư phụ, cực khổ rồi." Sau đó bà nụ cười ấm áp quét qua toàn trường: "Đợi bạn bè phóng viên hứng thú có thể đi đến nhà vị nhiếp ảnh gia kia nhìn một chút hiệu quả ảnh như thế nào, chỉ là mọi người nhưng ngàn vạn xuống tay lưu tình, đừng nói tôi đã ly dị nhiều năm, cô đơn tịch mịch cho nên cùng Vương tiên sinh có cái gì mập mờ." Nói xong bà rất bình tĩnh mà đi trở về.
Tiểu Phàm nhìn mẹ chồng cường hãn này, đột nhiên cảm thấy toàn trường đều là của võ đài biểu diễn của bà, quả nhiên là phong thái vô hạn, sức quyến rũ vô địch. . . . . . Mà mục đích mẹ chồng làm như vậy, cũng là vì kéo theo sự chú ý của mọi người, nói cho mọi người ảnh có thể là giả, cũng có thể là giống như bà mới vừa như vậy: nữ cứng rắn đi đến gần chế tạo mập mờ. Dĩ nhiên tất cả này cũng thông qua động tác của bà biểu hiện ra, so với lời nói còn có lực dao động, càng thêm dọa người.
Ở thời điểm Âu Dương đi về đến nơi, bà nhìn Đông Thần, thái độ rất phức tạp —— dĩ nhiên người bình thường nhìn không hiểu, chỉ là Đông Thần không phải là không người bình thường, mà là con trai bà mười tháng mang thai sanh. Quan hệ huyết mạch di truyền, để cho anh hình như thấy trong mắt Âu Dương nữ sĩ có "Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", còn cái khí phác sư tử nào đó, lời ngầm chính là: ai dám động đến con tôi!
Cũng chính là một trong nháy mắt như vậy, lòng của Đông Thần như bị thứ gì va vào một cái, là cảm động đến chậm hay là an tâm đã lâu? Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, lời nói trải qua vô số tổ tiên nghiệm chứng luôn là có chút đạo lý.
Tại đây trong hoàn cảnh hài hòa, xuất hiện thanh âm gấp gáp không hài hòa: "Phó Thị Trưởng cho đến bây giờ chưa đưa ra giải thích gì với phía chính phủ, ngược lại là cần Âu Dương nữ sĩ và giáo sủ An kể một ít làm một ít có được hay không, như vậy có phải có thể giải thích hay không, Phó Thị Trưởng ngài không cách nào chứng minh hôn nhân của mình vẫn như cũ hoàn hảo đây? Đây như vậy chúng tôi không phải có thể hoài nghi ngài căn bản là đã. . . . . ."
Tại lúc này điện thoại của Đông Thần rung một hồi, là thư ký tiểu Từ nói tin tức của anh: người đã đến. Thấy cái này, Đông Thần bình tĩnh nói: "Vương tiên sinh rất vội sao? Tôi có bạn đến, phiền toái bảo an đi ra cửa tiếp anh đi vào."
Tiểu Phàm hỏi anh rốt cuộc ai tới rồi, Đông Thần chỉ nói bốn chữ "Người thần kỳ"*.