Nỗi đau anh dành cho em, em biết đi đâu để trả cho anh đây?
Mặc dù là lần đầu tiên làm nhân tình của người ta, nhưng cô cũng đã nhìn thấy kết cục của rất nhiều cô gái trẻ đẹp làm nhân tình của người ta rồi. Vì vậy, cho dù thế nào, cô cũng phải tự mình đi tìm việc.
Thời tiết nóng dần lên, trong trường, đã tràn đầy màu xanh bích của mùa hạ, hoa dạ hợp mỗi năm lại một lần nở rộ khắp các ngóc ngách trong trường, những chú chim khách đang tíu tít một cách thảnh thơi với nhau trên cành cây, kiếm mồi xây tổ, bầu trời luôn là một màu xanh ngắt mênh mông bát ngát. Khi mới nhập học, cô còn tưởng rằng thời gian bốn năm dài đằng đẵng không biết sẽ qua đi như thế nào. Còn bây giờ, khi nghĩ lại, cô thấy thời gian qua đi nhanh như một cái chớp mắt vậy.
Tuổi xuân là cái chớp mắt của đời người, đời người là cái chớp mắt trong chớp mắt của tháng năm, năm tháng là minh chứng không thể chối cãi của lịch sử.
Trong chớp mắt, Hứa An Ly cũng sắp bắt đầu cuộc sống của sinh viên năm thứ hai. Còn những sinh viên năm thứ tư sắp tốt nghiệp đều đang bận rộn đến nhếch nhác khốn khổ vì công việc, vì suy nghĩ lựa chọn nên đi thành phố nào lập nghiệp. Nộp hàng trăm bộ hồ sơ xin việc mà vẫn biệt tăm biệt tích, những sinh viên tốt nghiệp tìm công việc giống như đàn dê thả trên thảm cỏ của cao nguyên, đông đúc đến ngột ngạt. Theo thống kê của bộ giáo dục, mỗi năm có đến mấy triệu sinh viên ra trường. Mà trong số đó, gần như có đến một nửa là không tìm được việc, cũng có nghĩa rằng nhiều người trong số đó phải thất nghiệp.
Các nữ sinh trong ký túc của Thẩm Anh Xuân, ngoài cô không phải lo đi đâu tìm việc ra, thì những người khác đều đang lên kế hoạch cho mình. Lâm Nhã Nam định đi Bắc Kinh tìm anh trai trên mạng của cô ấy.
Dương Như Tuyết đã nộp rất nhiều hồ sơ tìm việc, cũng có vài công ty lớn mà cô thích có hồi âm lại, nhưng người đàn ông họa sĩ của cô ấy không muốn cho cô đi làm. Lý do là tiền ông ta bán tranh cũng đủ chu cấp cho cô không phải lo về chi phí sinh hoạt. Nhưng Dương Như Tuyết không thích làm bà nội trợ, huống hồ ông ta cũng chưa cho Dương Như Tuyết một danh phận để cô được danh chính ngôn thuận. Điều này khiến Dương Như Tuyết tự nhiên có cảm giác rằng cô chỉ giữ được buổi nay, chưa chắc giữ được buổi mai. Dù sao, tuổi xuân của người con gái đều giống như những cành vải, chẳng tươi tắn được mấy ngày. Tuy là lần đầu tiên làm tình nhân của người ta, nhưng cô cũng đã nhìn thấy kết cục của rất nhiều cô gái trẻ đẹp làm nhân tình của người ta rồi. Vì vậy, cho dù thế nào cô cũng phải tự mình đi tìm việc. Vì chuyện này mà tay họa sĩ và cô đã cãi nhau một trận rất to. Lý do là với danh tiếng và tầm ảnh hưởng của ông ta trong giới hội họa mà lại để cho người con gái của mình đi làm thì đúng là một sự châm biếm lớn. Không đi làm cũng được, vậy thì cầm dấu của cục Hành chính dân sự đến đây. Đó chính là yêu cầu của Dương Như Tuyết. Đã ở bên nhau thì đương nhiên là phải cần danh phận rồi.
Trước đây, Dương Như Tuyết vẫn chưa tốt nghiệp, đối với việc kết hôn và tương lai của họ thì cô vẫn chưa có dự định gì. Vì vậy, khi ông ta nhắc đến chuyện ly hôn, cô cũng chỉ ù ờ. Nhưng bây giờ thì khác, dù sao cũng đã tốt nghiệp rồi, cứ sống bên nhau mà chẳng có danh có phận gì như thế không phải là chuyện lâu dài. Để cho ổn thỏa, giấy đăng kí kết hôn chắc chắn là phải cần rồi, nhưng ông ta đã không còn quyết tâm ly hôn như ban đầu nữa, cứ nhắc đến ly hôn là ông ta lại nói cần phải có thời gian, hoặc lấy lý do là vợ ông ta không đồng ý ly hôn.
Dương Như Tuyết cũng dần dần thấy rõ được ý đồ của đàn ông, ly hôn là giả, vừa muốn có vợ vừa muốn có bồ mới là thật.
Những ngày này, cứ về đến ký túc mọi người lại ngồi với nhau bàn xem nên làm thế nào. Cuối cùng, họ quyết định gửi căn nhà mua dưới tên của cô cho trung tâm môi giới để bán đi.
Đây đúng là một ý kiến hay, coi như là một chút phí bồi thường cho tuổi xuân.
Tất nhiên chuyện này, cô luôn giấu gia đình, mọi người cũng lo tay họa sĩ sẽ vì vậy mà gây ra chuyện gì quá khích. Nhưng Dương Như Tuyết không sợ, cô nghĩ mình cũng chả còn gì để mất.
Cổ nhân có câu: Thời gian là vàng bạc, có bao nhiêu vàng cũng khó mà mua được thời gian. Hai năm tuổi xuân là bao nhiêu thời gian?
Vì vậy, ông ta chỉ là bớt đi một căn nhà mà thôi, ông ta thiệt cái gì? Nhưng Dương Như Tuyết cũng tính đến phương án xấu nhất là sẽ không ở lại Thanh Đảo nữa, cô sẽ cùng với Lâm Nhã Nam đến Bắc Kinh, quyết định này cũng khá hợp lý.
Dương Như Tuyết hỏi dò Lâm Nhã Nam, tình yêu lãng mạn của cô bắt đầu trên mạng. Rất nhiều người nói tình yêu qua mạng không đáng tin, nhưng Lâm Nhã Nam đã dùng thực tế để đánh bại cách nhìn phiến diện của mọi người. Buổi tối trước khi đi, mọi người đều muốn Lâm Nhã Nam thay đổi ngoại hình, làm một người mạnh mẽ, khiến đàn ông phải mê muội, Lâm Nhã Nam tự tay vỗ ngực, người đàn ông của cô, cô sẽ làm chủ!
Từ Di tiếp tục theo học nghiên cứu sinh ở trường là chuyện gần như chắc chắn.Vậy thì, học tiến sĩ chắc chắn sẽ đi Bắc Kinh, cho nên nhân cơ hội này, cô cũng phải củng cố tình cảm với Lâm Nhã Nam.
Buổi tối, mọi người tập hợp để đi đến quán ăn nhỏ trước cổng trường liên hoan một bữa. Trước đây, họ cũng hay đến quán ăn này, gần như mỗi tuần một lần. Cũng chính quán ăn này đã tu luyện tửu lượng của bốn cô gái bọn họ, mỗi người đều có thể uống hai chai. Lâm Nhã Nam phải đi Bắc Kinh, trong ký túc cô xếp hạng nhỏ nhất. Bây giờ, cô ấy đi xa nhất, mọi người cũng không tránh khỏi nhớ cô, nhưng chủ yếu là dặn dò và chúc phúc cho cô.
Thẩm Anh Xuân cảnh cáo Lâm Nhã Nam rằng, dù chơi có vui đến đâu cũng không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ban đầu, mọi người còn chưa hiểu, sau đó mới chợt hiểu ra và cười một tiếng.
Mặt Lâm Nhã Nam đỏ lên, rồi cũng hiểu ra và bắt đầu trả đũa lại Thẩm Anh Xuân. Kẻ thường xuyên đi ven sông, làm sao mà tránh được có lúc ướt giày. Cô nói bóng gió rằng, Lâm Nhã Nam cô đã từng ướt giầy một lần, sẽ không ướt thêm lần nữa. Về điểm này, Thẩm Anh Xuân cũng không có kinh nghiệm, mọi lần đều là “biến nguy thành an” nhưng có điều hằng tháng vào những ngày đó, nếu như không thấy “dấu hiệu” thì cũng thấy nơm nớp lo sợ. Nhưng khi sự việc qua đi, họ sẽ lại quên ngay.
Lâm Nhã Nam rất vui vì được Thẩm Anh Xuân, Từ Di, Dương Như Tuyết đưa ra xe để đi Bắc Kinh, hy vọng cả sự nghiệp và tình yêu của cô đều thành công.
Từ Di vừa đi nộp hồ sơ xin việc, vừa chuẩn bị cho việc thi nghiên cứu sinh. Cô không phải thực sự muốn đi xin việc, mà là muốn xem xem sự cạnh tranh của các nhân tài quyết liệt như thế nào. Mẹ cô đặt mục tiêu cho cô là học đến sau tiến sĩ. Tuy bố mẹ cô không phải là giàu có gì, nhưng bao nhiêu năm nay, họ cũng sống một cách có tính toán kỹ lưỡng, cũng tiết kiệm được không ít tiền, đủ để cho Từ Di đi học nghiên cứu sinh và tiến sĩ. Vì thế cô cũng yên tâm ôn tập để thi. Còn về tình yêu, cô đã dự định không nghiêm chỉnh tuân thủ theo lời hứa với bố mẹ cô nữa, gần đây cũng đang liếc mắt đưa tình với một anh chàng khác lớp cũng đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh như cô. Những việc như thế này, lúc xảy ra thì giống như động đất vậy, chẳng báo trước mà đến một cách đột ngột, đúng kiểu tình yêu sét đánh.
Lâm Nhã Nam tối hôm đó lên xe đi Bắc Kinh, cô chưa vội gọi điện trước cho Lâm Vĩnh Khang, muốn cho anh một sự bất ngờ, tạo ra một buổi gặp lãng mạn, lần gặp mặt này cách lần trước đã gần một năm rồi. Những người đang yêu, một ngày xa nhau như cách ba thu, một năm không biết nên có bao nhiêu cái xuân thu? Nỗi khổ của sự nhớ nhung này cũng chỉ có một mình Lâm Nhã Nam mới có thể hiểu hết được. Trên đường đi, Lâm Nhã Nam luôn tưởng tượng ra khi cô bỗng xuất hiện trước mặt Lâm Vĩnh Khang, anh ấy sẽ bất ngờ đến thế nào.
Giống như khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, tuy lần đó đã khiến cô mang bầu, nhưng Lâm Vĩnh Khang nói đã có rồi thì dù có cuồng nhiệt đến thế nào cũng không thể cùng lúc mang thai lần thứ hai được. Vì vậy, hãy thật sự thả lỏng mà vui thả cửa, tranh thủ thời gian ở bên nhau.
Lâm Vĩnh Khang nói như vậy, Lâm Nhã Nam cũng thấy có lý, chẳng cần phải nơm nớp lo sợ nữa. Lần đầu tiên với Lâm Nhã Nam cô cảm thấy hơi đau, dần dần, cũng cảm nhận được sự khoái lạc và ngọt ngào được lấp đầy từ sự thô lỗ của anh. Có lẽ từ sau lần đó, anh đã ở trong cô, trong thế giới cô đơn này, cô sẽ không còn là người cô đơn nữa. Cô cứ cố chấp mà nhận định như vậy.
Thể xác gắn liền đến mức không hề có một kẽ hở để có thể tách rời nhau có phải cũng đồng nghĩa với việc linh hồn của hai người cũng gắn liền với nhau không tách rời như thế? Và có phải cũng đồng nghĩa với việc linh hồn của hai người từ đó mà trở thành một người?
Lâm Nhã Nam luôn cho là như vậy, cho nên cô vui mừng hớn hở đi tìm người cô yêu thương nhất, cô muốn tận hưởng cái cảm xúc mạnh mẽ và sự ngọt ngào mà anh mang lại cho cô, tận hưởng tình yêu của anh, để bù lại cho nỗi khổ nhớ nhung chỉ hiện lên trong tưởng tượng mà cô đã từng chịu đựng.
Đến cơ quan anh, vừa hay vào thời gian làm việc của buổi chiều, cô nhận được thông báo Lâm Vĩnh Khang đã xin nghỉ việc.
Xin nghỉ việc? Lâm Nhã Nam cứ tưởng rằng người đàn bà trung niên đó đang nói đùa với cô nên cũng không cho là thật, cô nói cô là bạn gái của anh ta. Người đàn bà trung niên đẩy đẩy cặp mắt kính trên mũi, ngắm nhìn cô như đang quan sát một người ngoài hành tinh, sau đó hỏi một câu: “Anh ấy ở nước Anh vẫn chưa gặp cô sao?”
Lâm Nhã Nam lúc ấy cũng chẳng hiểu bà ta đang nói gì. Một tuần trước, hai người chat với nhau trên QQ vẫn còn rất quấn quýt, tương tư, yêu nhau sâu đậm. Nếu như anh ấy xin nghỉ việc, thì người đầu tiên anh thông báo phải là cô, họ yêu nhau thắm thiết đến vậy mà. Tưởng rằng người đàn bà trung niên ấy nghe nhầm, Lâm Nhã Nam hỏi lại: “Cháu là bạn gái của anh Lâm Vĩnh Khang, cháu đến tìm anh ấy, cô có thể cho cháu biết anh ấy bây giờ đang ở đâu không ạ?”
“Chẳng phải tôi đã nói cho cô là anh ấy đi Anh rồi hay sao?”
Lần này, Lâm Nhã Nam khẳng định người đàn bà đó không phải đang nói đùa với mình.
“Đi Anh?”
“Anh ấy xin nghỉ việc cả nửa năm nay rồi?”
“Xin nghỉ việc?” Không phải là nghi hoặc, mà là hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Cô lẩm bẩm: “Sao có thể thế được? Không lẽ anh ấy cũng muốn cho mình một sự bất ngờ thú vị nên đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, chỉ đợi một cuộc điện thoại là sẽ đưa mình sang Anh, đó cũng không phải là chuyện không thể xảy ra!”
“Cô là bạn gái của anh ấy khi còn du học bên Anh sao? Sao thế, anh ấy chưa tìm cô à?”
“Anh ấy có bạn gái ở nước Anh?”
“Vậy cô không phải là bạn gái bên Anh của anh ấy, thế cô là bạn gái ở đâu của anh ấy?”
Người đàn bà trung niên ấy biết là mình đã nói lỡ lời nên mặc kệ Lâm Nhã Nam, chỉ chú tâm vào đọc báo, làm ra vẻ lạnh lùng không muốn quan tâm nhiều đến chuyện riêng của người khác vậy.
Lần này, Lâm Nhã Nam không phải là hét mà là khóc rống lên. Trong văn phòng còn có nhiều người khác, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Không thể nào! Sao anh ta lại có thể có bạn gái được? Tiếng khóc bỗng dưng tắt lịm, cô đưa tay lên lay lay cánh tay người đàn bà trung niên: “Cháu mới là bạn gái của anh ấy.”
Người đàn bà lúc trưa tỏ vẻ chẳng lấy gì làm lạ, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ nhìn cô, lắc lắc đầu rồi tự nói một câu: “Thật chẳng hiểu nổi tu