nên Đường Lý Dục đến quán bia Hoa Nhi trước, anh không biết cô có việc gì, hay cô không muốn đi? Đường Lý Dục nhìn Thẩm Anh Xuân ánh mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu.
“Có chuyện gì mà lại quan trọng hơn cả anh?”
Thẩm Anh Xuân cười nói: “Đương nhiên là hò hẹn rồi.”
“Với ai?”
“Đây là bí mật anh không cần phải biết.”
Ánh mắt của Đường Lý Dục đang âm thầm xé nát nụ cười dịu dàng của cô. Anh nhìn cô rời đi, một nỗi đau nhói lướt qua tim. Đó có phải là lời thú nhận muộn màng của cô với anh trước khi tốt nghiệp? Còn lại chỉ là những suy đoán mông lung…
“Đại ca, để chúc mừng anh sớm trở thành Thái tử nước Thái[1] trong mắt tụi em, anh hãy mời chúng em một bữa quốc yến đi. Bốn món và một canh là được.” Anh chàng Căn Bậc Hai chớp chớp mắt, mũi hếch lên, nhìn đáng thương cứ như thể đã từ lâu không được ăn thịt cá.
[1] Tên một nước vào triều đại nhà Chu.
Tần Ca ngồi bên cạnh phụ họa: “Xem như mấy ngày qua anh em phải làm một người vợ nghiệp dư cho cậu, tôi muốn thưởng thức món bào ngư, một món tổ yến hấp, một món canh hải sâm.”
“Mấy người nghĩ tớ là vị vua Lý Dục đầy quyền lực sau đời nhà Đường thật đấy? Anh em, mọi người muốn ăn những món này, chi bằng hãy bán tôi cho bà chủ đi! Lại còn phải hỏi xem người ta có lấy hay không đã!
“… Bà chủ đã có ý với anh từ lâu rồi, nhưng anh lại vô tình. Ôi, nếu lúc nào đấy chị dâu trở về Mỹ, về với John của chị ấy…”
Đường Lý Dục liếc Căn Bậc Hai một cái: “Chỉ được cái hay ăn nói linh tinh.”
Một hàng người nhấp nhô rời khỏi ký túc xá. Do phải đi phỏng vấn, A Phong đã đi Thượng Hải, mọi người đều hưng phấn và hồi hộp.
Ngoài việc ăn mừng cho cuốn tiểu thuyết đầu tay, một việc khác cũng không kém phần quan trọng đối với Đường Lý Dục là cuộc hội ngộ với một người. Mặc dù hơi muộn, nhưng đó cũng là một công đôi việc, một kế hoạch chẳng tệ chút nào.Việc đó đã khiến Đường Lý Dục không khỏi ngạc nhiên, có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Ba năm rồi, cô ấy hẳn đã xinh đẹp hơn trước đây rất nhiều.
Con gái có tới mười tám kiểu biến hóa. Không biết cô ấy đã biến thành người như thế nào rồi. Khi nghe thấy tiếng của cô trong điện thoại, Đường Lý Dục vẫn tưởng rằng cô đang ở BW… Anh cảm thấy tiếc nuối cho thành tích của cô. Có thể do phần nguyện vọng của cô điền không được tốt, việc này âu cũng là chuyện thường tình. Nhiều người có thành tích cao, nhưng lại không được vào học ở trường mà mình mong muốn, nguyên nhân đa phần là do họ điền không được tốt trong phần nguyện vọng.
Mọi người cùng nhau xuống lầu, Đường Lý Dục lại tuyên bố với mọi người một thông tin, buổi tiệc ngày hôm nay là để chúc mừng mình trở thành một nhà văn, đồng thời cũng là để tẩy trần cho tiểu muội của anh.
“Mời tiểu muội mà cũng phải xin ý kiến chúng tôi sao? Cứ gọi người ta đến, nhân thể chúng ta lại có thêm một người anh em. Hôm nào để tiểu muội của anh mời chúng tôi một bữa, đi thôi!” Tần Ca giáng cho Đường Lý Dục một quả đấm.
Mọi người khoác vai Đường Lý Dục đi đến quán bia Hoa Nhi, chẳng ai nhớ lần trước đi nhà hàng ăn cơm là khi nào.
Đi trên con đường thông ra đường phố, tâm hồn như đang bay lên tận chín tầng mây… Khuôn mặt mỉm cười của Hứa An Ly giống như đóa hoa dạ hợp nữ tính, gợi cảm, chớm nở trong niềm hạnh phúc.
Một quán bia quy mô không lớn nhưng thiết kế lại rất tinh tế.
Hoàng hôn chưa lặn hẳn xuống núi, bóng tối vẫn chưa hoàn toàn bao trùm. Phía trước cửa có tới năm, sáu cái bóng đèn nhấp nháy đầy màu sắc. Toàn bộ mặt ngoài của quán bia được trang trí bằng những cây bạch dương cao chót vót. Quán bia Hoa Nhi đã trở nên nổi tiếng với vẻ tinh khiết, cổ kính, nguyên thủy, và tươi mới của nó.
Trời bắt đầu tối. Thành phố sau một ngày náo nhiệt đã yên tĩnh trở lại. Đại dương của những ánh đèn, thế giới của những màu sắc, cảm giác thật huyền ảo.
Bà chủ là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, hai năm trước đã tốt nghiệp ở đại học B. Vốn dĩ làm việc cho một công ty lớn của Mỹ, nhưng sau nửa năm, chị ta đã tự mình lập nghiệp. Lúc đầu, chị ta đã mở một chuỗi ba cửa hàng, tài sản cũng phải hơn ba triệu nhân dân tệ. Chị ấy còn được đại học B mời đến diễn giảng với nội dung là làm thế nào thành công trong kinh doanh.
Đường Lý Dục và bà chủ khá thân với nhau nên thường được giảm giá đồ uống. Bà chủ đích thân phục vụ, chọn phòng tốt nhất cho họ. Đường Lý Dục bảo anh em vào trước, còn mình đứng ở ngoài quán bia đợi người.
Ký túc nữ, Thẩm Anh Xuân vội vàng rửa mặt, trang điểm nhẹ. Cởi bỏ chiếc quần dài, đổi thành một bộ váy màu trắng thuần khiết, cổ trễ và không có ống tay, bên trên khảm rất nhiều đá màu xanh giống như kim cương. Đây là bộ váy mẹ cô đã đặc cách đưa cô đến trung tâm thương mại nổi tiếng thứ năm ở New York để chọn nhân dịp cô tham gia vào một hoạt động mở rộng kinh doanh của cha mình. Nó có giá những một nghìn hai trăm USD, đổi ra nhân dân tệ cũng khoảng mười nghìn tệ.
Mười nghìn tệ, nếu dùng để mua khoai tây thì có thể mua được mấy xe tải, nếu dùng để mua gạo chắc có thể mua được mấy tấn, nếu như một trăm tệ một bộ quần áo, thì có thể mua được cả trăm bộ, nhiều người cả đời cũng không mặc hết. Đổi lại, đối với Thẩm Anh Xuân, nó chỉ đơn giản là một chiếc váy mà thôi. Sau lần tham gia hoạt động kinh doanh ở Mỹ, cô chưa hề mặc lại nó. Một chiếc váy đẹp cũng phải biết chọn hoàn cảnh để mặc, cũng giống như một chiếc xe đua lúc nào cũng phải đi kèm với người đẹp.
Cô không có hứng thú để mặc nó! Vì không có đối thủ!
Mẹ đã nói, chiếc váy này có thể làm nổi bật khí chất sang trọng và hương vị của phụ nữ. Tối hôm nay, Thẩm Anh Xuân cũng không biết vì sao cô lại chọn chiếc váy này. Cô đứng trước gương, chiêm ngưỡng cơ thể eo ót của mình, bộ ngực đã phát triển đầy đủ, những đường cong vừa vặn.
Từ Di ở bên cạnh phát hiện ra bí mật hỏi: “Hẹn với ai mà long trọng thế?”
Thẩm Anh Xuân không hỏi mà cũng chẳng đáp: “Đẹp không?”
“Giống như Chương Tử Di trong liên hoan phim Cannes.” Không phải là khen, mà là sự thật.
Thẩm Anh Xuân nở một nụ cười chiến thắng đầy vẻ xảo quyệt.
“Chúc mừng cậu, cậu đoán đúng rồi đấy! Đây là phần thưởng.” Nói xong, cô tung cho Từ Di một cái gói rất đẹp.
Từ Di nhìn chăm chú, là sôcôla nguyên chất của Mỹ, thứ mà cô thích nhất. Thẩm Anh Xuân kéo cánh tay của Từ Di rồi lôi cô đi ra ngoài. Từ Di không hiểu sự tình.
“Chúng ta cùng đến cuộc hẹn.”
Đường Lý Dục đứng ở cửa quán bia Hoa Nhi. Trong dòng người qua lại, anh đang cố gắng tìm kiếm người mặc quần jean, áo cộc tay, tóc ngắn, đây là hình dáng mà anh khá ấn tượng về cô. Hay có thể nói, hình ảnh này của cô đã được lưu trong trí nhớ của anh. Trước mặt một người lạ cô chỉ im lặng, nhưng trước mặt anh, cô lại hoàn toàn giống như một thằng con trai không biết an phận. Tâm trạng u uất phải kìm nén mấy ngày qua như đã biến mất.
Thời khắc của tuổi trẻ, những cuộc hội ngộ bất ngờ luôn tạo cho người ta một cảm giác khác lạ. Đường Lý Dục phảng phất cảm thấy buổi tối nay Thẩm Anh Xuân đã đi hẹn hò với người khác, nhưng sao anh không thấy cảm giác bị mất mát. Phảng phất như có cái bóng vô hình đang bao trùm lấy Đường Lý Dục. Anh quay người, vội vàng nhìn về phía sau.
Một người xuất hiện trước mắt anh. Một người vô cùng rực rỡ ngay trước mắt anh. Một cô gái xinh đẹp đang xuất hiện ngay trước mắt anh.
Nhưng! Không phải… cô ấy.
Đường Lý Dục có thói quen nheo mắt cười với cô. Một giây lơ đãng, anh không hề để ý thấy cô gái đang khoác tay đi cùng với cô. Anh quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía đường đối diện, nhìn vào dòng người đang qua lại.
Thẩm Anh Xuân nhìn Đường Lý Dục có vẻ không hài lòng.
“Chẳng phải Tần Ca và mọi người đang đợi chúng ta trong phòng sao?”
“Em cứ vào trước, anh đợi một người.”
“Ồ, hóa ra không phải là anh đang đợi bọn em.” Từ Di giả vờ kinh ngạc nói: “Lý Dục, anh đang đợi người yêu cũ phải không?”
Đường Lý Dục không quen với những kiểu đùa như vậy, huống hồ là lại có Thẩm Anh Xuân ở đấy, anh tỏ ra hơi mất tự nhiên. Thẩm Anh Xuân quay lại ra hiệu Từ Di vào trong trước. Cô ở ngoài này với Lý Dục một lúc.
Sau khi Từ Di đã vào trong, Đường Lý Dục vẫn nhìn vào dòng người, hỏi Thẩm Anh Xuân một cách dửng dưng: “Người em hẹn đã lỗi hẹn rồi à?”
Rốt cuộc ngữ khí này là do anh đang bị tổn thương hay là đang ghen, Thẩm Anh Xuân khó mà phân biệt được. Cô cũng không kém phần bỏ thêm dầu vào lửa: “Không muốn em đến? Hay là cảm thấy em ở đây sẽ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của anh?”
Đường Lý Dục cảm thấy Thẩm Anh Xuân càng ngày càng khó hiểu, thật vô lý! Nếu không phải ngày hôm nay mời mọi người đến đây, thì Đường Lý Dục đã phẩy tay bỏ đi rồi, anh chỉ biết nhẫn nhịn nói: “Nếu như người mà em hẹn hò đã lỡ hẹn, anh cũng không để ý đến việc làm người thứ ba thay thế!”
Đương nhiên trong lòng Thẩm Anh Xuân hiểu câu nói đó. Nhưng cô biết, cãi nhau lúc này, sự giận dữ sẽ chỉ làm cả hai thêm mất kiểm soát, bất lợi chỉ thuộc về mình. Cô cố gắng kiềm chế tính khí của mình, càng vào những lúc như thế này, cô càng không được phép làm rối loạn đường đi nước bước. Cô vờ như không nghe rõ những lời như thuốc súng mà Đường Lý Dục vừa nói ra, chủ động kéo tay anh nói: “Người em hẹn là anh, thực ra muốn về trang điểm một chút, muốn cho anh một sự ngạc nhiên. Vậy mà… Anh đúng là cái đồ đáng ghét! Chẳng khen lấy một câu, lại còn tức giận với em.” Cô vừa nói vừa gục đầu lên vai anh.
Đường Lý Dục hơi né tránh. Nhưng cô vẫn giữ chặt lấy vai anh, cứ khoác lấy tay anh.
Vốn dĩ định giận cô, mười ngày đến nửa tháng không thèm quan tâm nữa. Nhưng mỗi lần như vậy, Thẩm Anh Xuân lại giống như một con mèo mềm mại thu người nằm gọn trong vòng tay của anh. Mọi quyết tâm của anh đều bị sụp đổ, anh nhẹ nhàng cốc vào mũi cô một cái, quở trách: “Không muốn cho anh biết bí mật của em à?”
“Thật là vô lý, chẳng phải anh muốn chia tay với em sao?”
“Đó không phải là những lời giận dỗi sao?”
“Nói như anh thì khi kết hôn, cứ cãi nhau là có thể nói ly hôn, cầm chắc con dao thái thịt, là có thể to mồm, anh chết đi!”
Mỗi lần như vậy, Đường Lý Dục đều không đối đáp nổi Thẩm Anh Xuân. Mặc dù anh có lý, nhưng vẫn bị đánh bại, cuối cùng anh chỉ biết nhận lỗi với Thẩm Anh Xuân, mà cách nhận lỗi của anh cũng rất đặc biệt: dùng lời nói thì thầm để dỗ dành, dùng đôi môi mềm mại để hôn cô, đây chính là lý do khiến Thẩm Anh Xuân đặc biệt quyến luyến anh. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu hiền và sâu sắc.
Cô cũng nhìn anh, đôi mắt mở to nhìn rõ cả hai màu đen trắng. Từ trong đôi mắt mờ ảo như sương mù ấy của cô, một niềm khát khao hạnh phúc đang tuôn trào…
Anh xoay người cô lại, ôm lấy eo của cô, cái ôm đầy yêu thương. Mặc cho cô giãy giụa. Mặc cho cô vặn vẹo. Mặc cho cô mềm mại. Mặc cho cô trong vòng tay của anh, rơi vào hạnh phúc một cách bất lực…
Hứa An Ly đứng ở một nơi không xa. Mấy chục giây đã trôi qua. Cô bình tĩnh đứng nhìn mọi thứ đang diễn ra tự nhiên như không có ai ngay trước mắt, nhìn chàng trai và cô gái đang quấn chặt cánh tay và cơ thể vào nhau, nhìn nhau bằng ánh mắt đắm đuối và tươi cười vui vẻ, nhìn họ đang tự nhiên để thể hiện tình yêu của mình.
Lúc này, mặt trời đã lặng lẽ rơi xuống nơi chân trời